Sáng chủ nhật sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Thế Huân nghĩ đến chính là bữa sáng nên làm sao đây. Lộc Hàm chỉ làm bữa sáng ngày thứ bảy, không phải ngại phiền toái, mà cậu sợ Thế Huân ăn đồ ăn cách ngày sẽ không tốt cho dạ dày. Bất quá trước khi đi cậu có mua sữa để trong tủ lạnh, dặn dò Thế Huân lúc đói bụng có thể đem đi hâm nóng rồi uống.
Thế Huân từ trên giường ngồi dậy, chăn bị trượt xuống thắt lưng lộ ra bộ ngực tinh tráng, anh xốc chăn lên cầm lấy quần áo qua quýt mặc vào người, sau khi rửa mặt xong, mới ra khỏi phòng ngủ đi xuống nhà bếp.
Mở tủ lạnh lấy sữa, xé mở bao bì, trực tiếp hút là có thể uống. Tuy rằng uống sữa lạnh không có hại gì, nhưng Thế Huân nghĩ nếu Lộc Hàm đã nói hâm nóng thì thôi cứ hâm nóng, dù sao chắc chắn là cậu muốn tốt ình. Sau khi uống sữa nóng xong Thế Huân vẫn cảm thấy cái bụng trống trơn, bèn nghĩ tìm thêm thứ gì đó để ăn. Chính là dạo qua một vòng trong nhà bếp cũng không thấy thứ gì.
Thế Huân nghĩ Lộc Hàm tóm lại sẽ không thể nấu cơm ình cả đời, dù sao anh cũng không thể bao dưỡng cậu mãi, vẫn là tự mình động thủ nấu đi. Tuy rằng tài nấu nướng của mình trước kia cũng không giỏi gian gì, nhưng cũng coi như có chút căn bản, huống hồ mỗi ngày đều nhìn Lộc Hàm nấu, nhìn nhiều rồi cũng sẽ biết, vừa đúng lúc cậu không có nhà mình sẽ thực hành một chút.
Trong lòng vừa nghĩ xong Thế Huân lặp tức đứng lên, bất quá cũng không dám làm món gì phức tạp, liền làm món đơn giản nhất đó là trứng rán. Thế Huân nhớ lại các bước làm trứng rán của Lộc Hàm, cực kỳ hứng thú đi lấy bột mì bỏ vào trong bát, rồi bỏ vào hai quả trứng, thái chút hành cùng bỏ vào, đổ thêm chút nước rồi khấy thành trạng thái sềnh sệt. Bắt chảo lên đổ dầu vào, đợi sau khi chảo nóng, Thế Huân bắt chước bộ dáng Lộc Hàm múc trứng để vào trong chảo. Nhưng Lộc Hàm đổ trứng rán thành hình trứng, còn Thế Huân đổ đi đổ lại vẫn là chỗ này nhiều một chút chỗ kia thiếu một chút, hình dáng tạo thành thật lộn xộn, vừa nhìn đã khiến người khác không muốn ăn. Bất quá đường đường tổng giám đốc Ngô thị sao lại nhận mình chiên trứng rán thất bại! Thế Huân gắp cái bánh hình thù kỳ quái tùy tiện ném vào đĩa, lại bắt đầu đổ cái bánh thứ hai, lần này tròn ra tròn, hình dạng coi như gọn gàng, nhưng Thế Huân hơi chút thất thần trở mặt trễ, kết quả chiên ra cái bánh một bên thì chín, một bên thì khét.
Trách không được tại sao trước kia Quan Lâm luôn chê mình nấu cơm không thể ăn, nguyên lai là mình không có tài nấu nướng! Thế Huân tắt bếp, buông cái bát cùng muỗng trên tay, bắt đầu cam chịu tìm lý do. Ảo não sinh ra một chút hờn dỗi, rồi đem phòng bếp lộn xộn dọn dẹp một chút. Chủ yếu là anh sợ Lộc Hàm sau khi trở về sẽ biết mình chiên trứng không thành công, tuy nói Lộc Hàm đối với anh vô cùng tốt chắc chẳn sẽ chẳng nói gì, nhưng Thế Huân tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Thế Huân trở lại phòng khách, sờ sờ cái bụng xẹp lép, số sữa mới uống vừa rồi đã tiêu hóa hết, coi như đó là bữa sáng đi, nhưng cơm trưa làm sao đây!? Đều do Lộc Hàm, đem thói quen ăn uống của mình dưỡng thành như vậy. Đối với sơn trân hải vị đều mất hứng thú, trong lòng Thế Huân thế nhưng lại đổ lỗi cho Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm buổi tối mới trở về, giữa trưa cũng không thể để bụng đói. Càng không thể gọi cậu về nấu cơm, người ta một tuần mới về nhà một lần.
Tính trước lo sau cả nữa ngày, Thế Huân đột nhiên nhớ đến ngày đó đưa Lộc Hàm về không phải đã biết được nhà của cậu, vậy cứ trực tiếp đến nhà hắn cọ (aka ăn chực) cơm một bữa cho khỏi phiền toái. Nếu cậu hỏi lý do, cứ nói mình có việc vừa lúc đi ngang qua, bình thường Lộc Hàm đối với mình tốt như vậy chắc chắn sẽ không từ chối.
Thế Huân lại ở nhà chờ thêm một lúc, ước chừng đến giờ nhà Lộc Hàm ăn cơm thì mới ra khỏi cửa.
Ngày đó đưa Lộc Hàm về nhà, Thế Huân cũng chỉ đưa đến dưới lầu nên không biết số nhà cụ thể. Hôm nay đi ô-tô tới dưới lầu, Thế Huân liền lấy di động ra gọi cho cậu.
“Ngô tổng, có chuyện gì sao!?” Điện thoại bắt máy, trung âm làm người ta thoải mái của Lộc Hàm truyền vào tai anh.
“Không có gì, chỉ là hôm nay tôi có việc ở gần đây, vừa lúc đi ngang qua nơi này, giờ đang đứng dưới lầu nhà cậu.” Thế Huân nửa chữ cũng không nói đến chuyện mình đi cọ cơm, đơn giản nói vài câu liền im lặng chờ phản ứng của Lộc Hàm.
“Anh chờ một chút, tôi lập tức xuống lầu.” Lộc Hàm lập tức đáp lại, trong điện thoại còn truyền ra âm thanh tiếng chân người chạy vội.
“Được.” Giống y như anh dự đoán, Thế Huân mỉm cười cúp máy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 53: Đăng môn
Chương 53: Đăng môn