Baal lợi dụng Nghịch Cửu Hội là vì hắn không ưa thiên đường, cũng ghét luôn địa ngục.
Còn tên này, rõ ràng là chó già quen thói giữ xương!
......
Sớm biết như vậy đã không thả hắn ra khỏi kết giới.
Rafael động não một chút liền nghĩ ra nghi phạm là ai. Hắn cười nói: “Ngươi định xử lý thế nào?”
“Ta có thể xem đây là ngươi đang hả hê khi người gặp họa không?” Mammon liếc xéo hắn.
Rafael nói: “Đương nhiên không thể. Chúng ta hiện tại ngồi chung một thuyền, đồng tâm hiệp lực.”
Mammon nói: “Ta thích một mình một thuyền hơn.”
Rafael nhướn mày, thân thiết vỗ vai Metatron, cười đến đặc biệt chói mắt, “Không sao, ta có thể ngồi chung với Metatron.”
Mammon bắn qua một ánh mắt.
Rafael liền cảm thấy mu bàn tay một trận nóng cháy, vội vã rút về. Biết đùa quá trớn sẽ dễ bắt lửa thật, hắn lập tức chào Metatron, thức thời dẫn các thiên sứ giới thứ mười quay lại Chủ thành.
Metatron mỉm cười với Mammon, “Một mình một thuyền?”
Mammon chớp chớp mắt, vẻ mặt thâm tình, “Có ngươi, ta làm sao còn có thể ngồi chung một thuyền với bất kỳ sinh vật nào khác?”
Metatron chỉ cười không nói.
Mammon nắm tay hắn, trên mu bàn tay mịn màng hạ xuống một nụ hôn nhẹ, “Ngươi mãi mãi ở trong lòng ta, không đi đâu cả.”
Metatron nụ cười không đổi, “Trở về thôi.”
“......”
Hình như, lại hỏng việc nữa rồi.
Mammon bất động thanh sắc buồn bực. Tại sao mấy chiêu hồi trước lần nào cũng linh nghiệm thuận lợi, thảy đều không thể áp dụng lên người Metatron? Chẳng lẽ nhất định phải vận dụng tới chiêu cuối cùng? Hắn nhìn theo bóng dáng Metatron, rất nhanh trục xuất ý niệm này ra khỏi não bộ.
Nếu hắn thật sự dùng chiêu đó, vô luận thành công hay không, Metatron cả đời này cũng sẽ không chấp nhận hắn.
......
Tiếp tục buồn bực.
Một khi Mammon cảm thấy buồn bực, hắn sẽ không để người khác được sống yên ổn, đặc biệt là những ai bất hạnh đứng ngay họng súng của hắn.
“Leviathan đâu?” Hắn mở máy thông tấn, đi thẳng vào vấn đề.
Beelzebub nói: “Không ở trong phòng ta.”
“Nghịch Cửu Hội đã biết vụ của Thần hỗn độn.” Mammon nhẹ nhàng ngoáy ngoáy tai, chịu đựng tiếng nhai nhóp nhép ở đầu bên kia.
Tiếng nhấm nuốt dừng lại, Beelzebub nói: “Ngươi hoài nghi là Leviathan tiết lộ?”
Mammon nói: “Ngươi có suy đoán nào hợp lý hơn sao?”
“Chẳng hạn như Rafael, hoặc là Metatron?”
Mammon trầm mặc.
Áp lực vô hình từ máy thông tấn từng chút từng chút một truyền qua.
Beelzebub ho khan mấy tiếng. Vào thời điểm phân chia bánh ngọt lại bùng nổ nội chiến, đẩy đại biểu phe mình qua phe kia hiển nhiên là một việc làm rất không sáng suốt. Cho nên hắn lập tức lôi đề tài trở về, “Bên đó thế nào? Nghịch Cửu Hội có hành động gì không?”
“Chỉ cảnh báo trước, biểu thị bọn chúng có hứng thú với giới thứ mười và Thần hỗn độn.” Trước đây địa ngục lẫn thiên đường đều chẳng mấy để tâm tới Nghịch Cửu Hội. Dù sao Nghịch Cửu Hội gây sức ép bấy lâu, nhưng vẫn chưa ép ra hoa ra quả gì. Khó khăn lắm mới tấn công Con thuyền Noah được một lần, lại toàn quân bị diệt. Mani tự xưng đệ nhất nhân tài vạn năm có một của Nghịch Cửu Hội náo loạn nửa ngày chẳng qua chỉ là con rối của Baal, dưới sự khống chế của Baal hoàn toàn không có sức phản kháng. Thành thử có thể thấy được, Nghịch Cửu Hội thanh danh tuy vang dội, nhưng thực lực hiển nhiên không đáng bàn. Bất quá, đây là tình huống trước kia, nếu giờ bọn chúng đã tìm đến Thần hỗn độn, vậy phải bàn lại.
“Nga? Số người biết Thần hỗn độn không nhiều lắm, ngoài thiên sứ thì chính là đọa thiên sứ......” Beelzebub nói, “Xem ra, đích thực Leviathan có khả năng lớn nhất.” Lại nói, kẻ có thể không biết sợ làm ra loại chuyện nguy hiểm mà chẳng có gì ưu đãi này cũng chỉ có mỗi tên gia hỏa não thiếu tế bào thần kinh đó mà thôi. Beelzebub vừa bực mình vừa buồn cười. “Ngươi chuẩn bị xử sao đây?”
“Một lần nữa giam hắn vào kết giới mãi cho đến thiên hoang địa lão, thế nào?” Mammon gợi ý.
Beelzebub nói: “Chẳng ra sao cả. Nếu không phải biết trên đời này có một thiên sứ tên là Metatron, ta sẽ nghĩ ngươi yêu thầm Leviathan, cho nên bất chấp thủ đoạn đem giấu hắn thật kỹ.”
“...... Vậy thì trực tiếp giết hắn?” Mammon mất kiên nhẫn nói, “Ta không rảnh suốt ngày đi thu thập những ‘kinh hỷ’ do hắn sáng tạo ra!”
Tuy rằng Mammon ngữ khí không có dao động gì quá lớn, nhưng Beelzebub quen hắn bấy lâu, biết hắn nổi giận thật sự, vội nói: “Chuyện này cứ giao cho ta. Ta bảo đảm vài năm sau hắn sẽ phi thường an phận.”
“Vài năm?” Với đọa thiên sứ mà nói, vài năm chỉ là nháy mắt trong nháy mắt.
“Vài trăm năm.” Beelzebub nghĩ đến khuôn mặt của Leviathan, cũng một trận đau đầu. Leviathan không trêu chọc ngay mặt còn đỡ, cùng lắm thì mình ở trong tối lén lút động tay động chân, một khi hắn trêu ngay mặt, tuyệt đối là trời long đất lở quỷ khốc thần sầu.
Hắn bắt đầu thấy nhớ một Leviathan ngoan ngoãn im lặng ẩn thân trong kết giới.
Mammon ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. Đây là động tác theo thói quen của hắn, mỗi khi hắn từng nhịp từng nhịp gõ vào một vật gì đó phát ra âm thanh có tiết tấu quy luật, thì chứng tỏ hắn đang suy tư.
Beelzebub cho rằng hắn chưa thấy đủ, bèn bổ sung: “Đây đã là cực hạn rồi.”
“Về phần Leviathan, ta có một kiến nghị khá hay.” Mammon khóe miệng từ từ câu lên, “Ngươi còn nhớ cây Tử vong không?”
Beelzebub nói: “Nhớ. Giới thứ mười có rất nhiều thiên sứ đồng loạt ăn quả Trí tuệ cùng lá cây Tử vong đúng không?”
“Vậy ngươi còn nhớ lá cây Tử vong bị trộm đi thế nào không?”
“Năng lực hắc ám.” Beelzebub phản ứng lại, “Ngươi hoài nghi là Leviathan?”
Mammon trầm ngâm: “Thần có nói qua, Shipley từ đầu tới cuối không hề rời khỏi giới thứ mười. Hắn tưởng hắn từng rời khỏi giới thứ mười chỉ là ảo giác Thần hỗn độn gây cho hắn. Mà ngoài Shipley ra, giới thứ mười không có thiên sứ nào sau khi hắc hóa có thể sử dụng năng lực cùng cấp bậc với ma vương.”
Beelzebub nói: “Cho nên, ngươi chuẩn bị khép hắn vào tội này, sau đó danh chính ngôn thuận giam giữ hắn?”
“Ngươi không cảm thấy, Houllier ở dưới thác máu cô đơn lắm sao?” Mammon cười đến cực kỳ âm hiểm.
Beelzebub phải bội phục trí nhớ tốt của Mammon. Hắn cơ hồ sắp quên mất gia hỏa sắc đảm tày trời dám gửi ảnh khỏa thân của mình cho Michael. “Ta nghĩ chuyện này...... nên bàn bạc với Lucifer đại nhân một chút sẽ tốt hơn.”
Tuy hắn nói là bàn bạc, nhưng từ khẩu khí hắn Mammon nghe ra được...... Leviathan và Houllier đại khái sắp trở thành huynh đệ song hành.
Giải quyết xong vấn đề nhỏ của Nghịch Cửu Hội, chủ đề hội nghị thượng đỉnh một lần nữa được đưa lên bàn hội nghị.
Dưới nỗ lực của Rafael, giới thứ mười cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ hàng đầu là an bài nhân sự. Đợt tuyển người phụ trách các bộ cũng sắp kết thúc, hai hạng nhiệm vụ kế tiếp chính là định hướng phát triển tương lai cùng với chọn lãnh tụ cho giới thứ mười.
Không cần nghi ngờ, định hướng phát triển tương lai của giới thứ mười chủ yếu được quyết định bởi người nắm quyền khai phá nó. Thiên đường và địa ngục có thể nói là hình mẫu phát triển giới thứ mười tương lai, một bên lịch sử lâu đời, một bên đột phi mãnh tiến.
Nhìn khuôn mặt không rõ tình tự dao động của Metatron cùng nụ cười đắc ý của Rafael, Mammon nhịn không được xoa xoa thái dương. Giờ phút này, hắn đột nhiên hy vọng người tham gia chia bánh nhiều thêm chút nữa.
“Trong tình huống các giới khác đều rút lui bỏ quyền, nhiệm vụ khai phá giới thứ mười đành phải do thiên đường......” Rafael ngân dài giọng, dài đến nỗi Mammon gần như sắp bị mài hết nhẫn nại, mới chậm rãi nói tiếp, “Và địa ngục quyết định trong cuộc đua cuối cùng.”
Cho dù tâm lý đã chuẩn bị buông vũ khí đầu hàng, nhưng thiên tính thương nhân thôi thúc Mammon theo bản năng cò kè mặc cả, “Ta còn tưởng tình trạng trước mắt của địa ngục và thiên đường đã là đáp án tốt nhất, không cần phải tiến hành cuộc đua gì nữa.”
Rafael tỏ vẻ kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Địa ngục cũng định bỏ quyền?”
Mammon nói: “So với thiên đường trì trệ không tiến bộ, địa ngục mới là tấm gương tốt nhất cho giới thứ mười noi theo.”
Rafael nói: “Ngươi cho rằng các thiên sứ sẽ hy vọng một đám sinh vật có cánh đen như mực ở trước mặt họ chỉ tay năm ngón?”
Mammon nói: “Ta cho rằng, Michael lúc trước quảng cáo cho thuốc nhuộm lông chính là phi thường có dự kiến, muốn tiêu trừ ngăn cách không cần thiết sinh ra do đọa thiên sứ và thiên sứ phân biệt màu lông.”
Rafael âm thầm phỉ nhổ hành vi vô duyên của Michael năm đó, ngoài mặt bất động thanh sắc cười nói: “Cho dù nhuộm trắng cánh, cũng không nhuộm trắng được dục vọng nội tâm.”
Mammon nói: “Ta chỉ muốn phát triển giới thứ mười, tuyệt đối không ngang ngược can thiệp vào tín ngưỡng của họ. Tuy rằng có thể trước mắt họ không có tín ngưỡng gì.”
Rafael hít sâu một hơi, đang định phản bác tiếp, ánh mắt liếc sang Metatron ngồi ở một bên, đột nhiên tỉnh ngộ mình là người chủ trì, Metatron mới là đại biểu thiên đường, trong lòng nhất thời có vài phần xấu hổ. Cũng may da mặt hắn không bao giờ phản ánh tình tự thật sự trong nội tâm. Cho nên hắn mỉm cười, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói: “Bây giờ xin mời đại biểu của thiên đường phát biểu.”
Kỳ thực Mammon ngay từ đầu đã chú ý tới Rafael giọng khách át giọng chủ, chẳng qua vì né tránh cơ hội giao phong chính diện với Metatron, nên cố tình không nhắc nhở mà thôi. Nhìn hắn trao trả quyền phát ngôn, Mammon chỉ có thể đạm mạc nhún vai.
Metatron nói: “Địa ngục chuẩn bị phát triển giới thứ mười thế nào?”
Mammon không chút nghĩ ngợi nói: “Đầu tiên phát triển tất cả tài nguyên trước mắt của giới thứ mười, mở cửa trao đổi mậu dịch, dẫn tiến tài nguyên các giới khác, tổng hợp phát triển.”
Metatron nói: “Ngươi muốn khai phá giới thứ mười thành một địa ngục thứ hai?”
“Đương nhiên không.” Địa ngục là bởi vì hoàn cảnh cực đoan ác liệt, nên mới không thể không đem tất cả các tầng đều sử dụng nhân công kiến thiết. Còn giới thứ mười, hắn có khuynh hướng bảo trì phong mạo tự nhiên. Cho dù đã đọa lạc, bản tính thân cận thiên nhiên trong cốt cách hắn vẫn không thay đổi.
Mammon thấy Metatron hỏi rất chi tiết, bèn đem kế hoạch cùng mục tiêu của mình nhất nhất tường thuật.
Trong kế hoạch có vài mục là lần đầu đến giới thứ mười đã nghĩ tới, còn có vài mục là sau khi từ từ tiếp xúc giới thứ mười rồi bổ sung. Với hắn mà nói, khai phá một giới hoàn toàn mới cũng giống như lúc trước gầy dựng địa ngục, khiến hắn hưng phấn không thôi, thậm chí có thể nói là hưng phấn hơn nữa —— bởi vì áp lực giảm thiểu rất nhiều. Hồi gầy dựng địa ngục, hắn ôm tâm tư tử chiến đến cùng.
Metatron lẳng lặng nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Ta hy vọng kế hoạch cải tạo có thể thành lập trên cơ sở được cư dân giới thứ mười đồng tình.”
Mammon sửng sốt, “Ý ngươi là......”
“Quyền khai phá giới thứ mười thuộc về địa ngục.” Metatron mỉm cười.
“Cảm ơn.” Mammon không đợi Rafael có phản ứng, lập tức vươn tay.
Metatron tươi cười đứng dậy, bắt tay hắn.
Mammon đột nhiên dùng sức kéo về.
Metatron thoáng ngạc nhiên, nhưng không chút lay động.
Mammon trái lại nương theo lực tay Metatron nhào tới, đôi môi tinh chuẩn áp lên cánh môi hé mở của Metatron, sau đó trước khi hắn kịp phản ứng lại, hung hăng hôn xuống!
Rafael trân trối nhìn hai thân ảnh đang hôn đến khó bề phân cách, suy nghĩ xem nên lật bàn, cho Mammon từ trên bàn trượt xuống, hay là đập bàn, cho hai người họ từ trong ngọt ngào hồi tỉnh lại.
Bất quá cuối cùng hắn chẳng làm gì cả.
Bốn cánh môi dán sát chậm rãi tách ra.
Mammon vươn lưỡi, câu lấy đoạn chỉ bạc lưu luyến không rời, hai mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
Metatron nhìn hắn, trong đồng tử xưa nay thanh minh phủ một tầng sương mù như có như không, như cát mịn trên bãi biển, ôn ôn nhu nhu từng chút một lấp đầy cõi lòng hắn, có điểm rạo rực, còn có điểm mất kiểm soát.
“Meta......” Mammon ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Metatron.
Mắt thấy hai cặp môi khó khăn lắm mới tách ra lại sắp dính vào nhau một lần nữa, Rafael nãy giờ bị coi như vô hình rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Ngươi không biết là phải thích hợp khống chế thời kỳ động dục của mình sao?”
Mammon bất mãn nói: “Sao ngươi còn ở đây?”
Rafael nói: “...... Bởi vì hội nghị chưa kết thúc.”
Mammon nhíu mày: “Ý ngươi là muốn tổng kết hội nghị? Nơi đó có một bức tường rất tịch mịch, ta nghĩ nó không ngại nghênh đón nước miếng của ngươi.”
Rafael nói: “Hiện tại đến tột cùng là nước miếng của ai mới khẩn cấp đây?”
Metatron vỗ vỗ Mammon đang chuẩn bị phản pháo, cười nhạt với Rafael, sảng khoái tự nhiên ngồi xuống.
Mammon trừng Rafael một phen, thân hình nháy mắt quay về chỗ ngồi ban đầu, lơ đãng nói: “Tiếp tục đi.”
Rafael không đếm xỉa tới hắn, trực tiếp nhìn hướng Metatron, “Ta có thể hỏi nguyên nhân không?”
Mammon lập tức hăng hái.
“Giới thứ mười chịu tổn hại nặng nề, muốn theo kịp các giới khác trong thời gian ngắn, địa ngục là lựa chọn tốt nhất.” Metatron đáp đến vân đạm phong khinh.
Rafael nói: “Tín ngưỡng của thiên đường càng có ích cho sự phát triển của giới thứ mười.”
Metatron nhẹ giọng nói: “Thần yêu tất cả con dân, đối xử bình đẳng.”
Rafael nói: “Tính cách của họ thích hợp với phong cách của thiên đường hơn.”
Metatron nói: “Cho nên địa ngục chỉ là trợ giúp giới thứ mười khai phá, dưới tiền đề là cư dân ở giới thứ mười đồng tình.”
Rafael nói: “Ai làm giám sát?”
Mammon đã sớm dự liệu Rafael sẽ không dễ dàng buông tha khối bánh ngọt này, đương nhiên, trong mắt Rafael đây không phải bánh ngọt, mà là trách nhiệm. Thiên đường với giới thứ mười bắt nguồn sâu xa, chỉ mỗi lý do cùng chủng tộc này thôi đã đủ khiến hắn nhúng tay vào.
“Vạn phần hoan nghênh thiên đường đến giám sát.” Mammon hạ cho hắn bậc thang tốt nhất.
Cứ như vậy, hội nghị thượng đỉnh cửu giới dưới sự ăn ý của hai vị đại biểu thiên đường địa ngục cùng sự thỏa hiệp của người chủ trì, dùng “địa ngục khai phá, thiên đường giám sát” làm kết luận, chính thức hạ màn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
U Linh Giới
Chương 29-3: Bánh ngọt (hạ)
Chương 29-3: Bánh ngọt (hạ)