Lâm Triết Tịch nhìn người trước mắt, con ngươi người này một mảnh đen nhánh, con ngươi sâu đậm chìm xuống, an tĩnh gần như tĩnh lặng, nhưng cho dù như vậy đáy mắt cũng không có chút hàm ý nào là máu tanh nguy hiểm, mà là sạch sẽ một chút tạp chất cũng không có, giống như toàn bộ màu tanh trước đây trở thành trống rỗng.
Thật giống như bất kể nhuộm như thế nào, cũng không cách nào đem người này nhuộm đen.
Mắt của gã lần thứ hai hiện lên một tia ánh sáng cực nóng, khoé miệng nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, giơ đao trong tay, “Thứ này cậu vẫn nhận ra phải không?”
Tả An Tuấn vẫn nhìn thanh đường đao, suy nghĩ phiêu có chút xa, tâm tình cũng trở nên vô cùng phức tạp, lúc này nghe lời của gã liền hơi hoàn hồn, hé miệng gật đầu, lại không mở miệng.
Ý cười bên miệng Lâm Triết Tịch sâu chút, ánh sáng trong mắt rất chân thành, gần như vô hại, gã đi về phía trước lại phát hiện Tả An Tuấn theo bản năng lui về phía sau liền dừng lại, cười nói, “Không cần khẩn trương, tôi chỉ là đem trả vật cho chủ mà thôi, cậu đã không muốn để cho tôi trở lại, ừm, được rồi, loại tốt như vậy.” Nói xong hướng không trung ném qua.
Con ngươi Tả An Tuấn co rụt lại, theo bản năng đưa tay tiếp lấy, xúc cảm đã lâu truyền đến, tim của cậu không khỏi run lên, rũ mắt xuống nhìn đao mấy năm cũng không rời tay cậu, tay nắm chặc gắt gao, sức lực lớn đến ngay cả đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch rồi. Cổ họng cậu thắc chặt, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên tuôn ra một thuỷ triều không cách nào dùng từ nói nên lời, khiến cậu cảm giác có chút khổ sở chua xót.
Đây là cậu. Tả An Tuấn nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại trước đây từng chụp hình một MV võ hiệp, cậu ở nơi đó là một kiếm khách, lúc đó trong tay cầm một thanh danh kiếm, thế giới kia coi trọng anh hùng bảo kiếm, có người nói mỗi một thanh kiếm đều có một hồn kiếm, xa chủ nhân sẽ khóc. Tuy rằng đó đều là giả vờ, nhưng giờ cậu lại muốn biết lúc cây đao này lần thứ hai trở lại trong tay cậu, sẽ khóc sao?
Có phải cũng sẽ phát sinh loại rung động gì đó hay không, kêu vang dữ dội.
Cậu càng nắm càng chặt, đến sau cùng đều có chút hàm xúc ôm chằm. Cậu buông xuống suy nghĩ, cảm giác được mặt trên còn sót lại lạnh giá và máu tanh, chỉ cảm thấy năm tháng đã qua lần nữa ở trước mắt mà qua, hôm nay mới tỉnh mộng lớn, trong lòng còn mang theo dư vị băng lãnh lành lạnh, một lòng rất trống rỗng, cũng bình thản một mảnh. Cậu chậm rãi nâng mắt lên.
Lâm Triết Tịch vẫn như cũ đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua liền hỏi, “Muốn hỏi tôi mục đích tới?”
Tả An Tuấn chẳng muốn nói gì, liền chỉ gật đầu.
Lâm Triết Tịch cười buông tay, thành khẩn nói, “Tôi đương nhiên là hi vọng cậu có thể cùng tôi quay về, phụ thân cậu muốn gặp cậu, đương nhiên, nếu như cậu thật sự không muốn tôi cũng không thể ép cậu, chẳng qua tôi vẫn muốn nhìn một chút thân thủ của cậu, phụ thân cậu từng nói với tôi cậu rất lợi hại,” gã vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay về phía sau, người phía sau lại hiểu rõ lấy ra một thanh đường đao khác đặt ở trong tay gã, gã chậm rãi rút đao ra, nụ cười trên mặt rất vô hại, “Như vậy đi, cậu cùng tôi vui đùa một chút, bất kể thắng thua tôi đều trở về, ừm, nếu như cậu không muốn ở chỗ này chúng ta có thể tìm một hội quán.”
Tả An Tuấn trong nháy mắt ngơ ngẩn, tiếp đó rất nhanh hoàn hồn liền có chút không thể tin, người này cực khổ đã chạy tới vừa vất vả chặn cậu đến nơi này chính là để tặng cho cậu một cây đao sau đó tìm cậu đấu đơn?
Lâm Triết Tịch cũng không chờ cậu trả lời, giống như gã vừa rồi đôi lời vô ích chỉ là hướng cậu thông báo đơn giản một chút, ý hỏi một chút cũng không có, nói xong cũng ném một câu “Tôi đây bắt đầu đây”, nắm đao liền vọt tới.
Tả An Tuấn theo bản năng muốn rút đao, nhưng tay chạm đến chuôi đao thì dừng lại một chút, dù sao cũng không thể rút ra, mà là lui về phía sau mấy bước né tránh công kích của người này, sau đó rất nhanh ý thức được thân thủ người này cũng rất lợi hại, cũng theo thời gian trôi qua chiêu thức càng phát ra sắc bén, vị trí tấn công cũng càng ngày càng trí mạng.
Con ngươi của cậu co rút một cái, hơi thở trên người cũng theo đó chậm rãi trở nên lạnh, sau đó rất nhanh lao về phía trước, cậu có thể cảm giác được đao đối phương lướt sát nhanh qua cổ cậu, cắt đứt vài sợi tóc, mang theo gió âm u lạnh lẽo, mà cậu ngay cả mắt đều không chớp một cái, cơ thể tiếp tục về phía trước, rất nhanh đưa tay nắm cổ tay cầm đao của người này, sau đó tay trái cầm đao hướng phía trước, thoáng cái đặt ở trên xương quai xanh của gã, tới gần cổ, tuy rằng đao của cậu cũng không có ra khỏi vỏ, nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng.
“Tôi thắng,” cậu nói, âm thanh rất bình tĩnh, “Anh có thể đi về.”
Lâm Triết Tịch từ đầu đến cuối đều đang quan sát cậu, người này toàn bộ quá trình ngoại trừ hơi thở trở nên lạnh ngoài ra một chút sát khí cũng không từng lan ra, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lại sạch sẽ, gã không khỏi cười ra tiếng, “Thú vị, thú vị,” ý cười nơi khoé miệng gã rất sâu, ánh sáng đáy mắt cũng biết thành vô cùng nóng bỏng, không thêm che giấu nào, “Cân nhắc một chút trông giữ ở bên cạnh tôi như thế nào?”
Tả An Tuấn ngẩn ra, có chút không biết rõ tình huống, còn chưa có phản ứng gì thì nghe người này nói tiếp, “Tôi vẫn luôn nghĩ trên thế giới này thứ gọi là chính phủ đều tồn tại vô cùng sai lầm, bọn họ vĩnh viễn đại biểu quyền lợi cho tầng trên của xã hội, căn bản nhìn không thấy sống chết của tầng đáy, chẳng qua việc này cũng không trách bọn họ, bởi vì bọn họ không có trải qua đau khổ này, hoặc nói …” Khoé miệng của gã khơi gợi nụ cười nguy hiểm, nói ra mỗi một chữ đều vô cùng nghiền ngẫm, đậm mùi máu tươi, “Hoặc nói bọn họ trải qua còn chưa đủ sâu sắc, cậu nói … Nếu như tôi dùng vài gói thuốc nổ đem những quan chức đó gọi là chính phủ tất cả đều tạc nổ lên trời, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì?”
Tả An Tuấn không nghĩ tới những thứ đó, nghe xong lời của gã ngẩn ra mới mở miệng, “Sẽ rất loạn đi.”
“Là phải rất loạn,” Lâm Triết Tịch cười gật đầu, nguy hiểm bên miệng cũng không có tản đi, mà là tiếp tục nói, “Đối với cậu luôn cho rằng người đang trải qua vô cùng cực khổ và máu tanh sau đó sẽ trở nên đơn thuần sạch sẽ, trở nên lương thiện mà cám ơn, mà không phải loại tình trạng hiện giờ đây, thế giới này cần làm một cuộc thanh lý lớn.”
Tả An Tuấn khó có được dùng một chút đầu óc của cậu, cậu hơi suy nghĩ một chút thế giới sau khi không có chú cảnh sát, sau đó nhìn ánh sáng dưới đáy mắt người này một chút, mím môi một cái, nói nghiêm túc, “Anh điên rồi.”
“Rất nhiều người đều nói tôi như vậy,” Lâm Triết Tịch không tức giận, cười nói, “Chẳng qua đến lúc đó thế giới mới tự nhiên sẽ có quy tắc mới thích hợp mà thành, mà tôi chỉ cần làm một người thúc đẩy, chuyện này đáng giá thử một lần không phải sao? Như thế nào, có muốn ở cùng tôi hay không?”
Gã nhìn thẳng đáy mắt sạch sẽ của người này, ánh mắt cực nóng đến đỉnh điểm, “Tôi biết quá khứ cậu trải qua máu tanh, nhưng khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt tôi nhìn đáy mắt trong suốt của cậu thì, tôi đã cảm thấy cậu là chứng minh tốt nhất hỗ trợ lý tưởng của tôi, cậu không nên ở chỗ này làm minh tinh nhàm chán gì nữa, khiến thế giới này tiếp tục dơ bẩn thêm, mà là cùng tôi một chỗ.” Gã nói nâng tay lên vẫn luôn một mực rũ xuống bên người, làm bộ muốn vỗ vỗ vai cậu, trong móng trang bị thuốc mê chuyên môn đối phó người này, cho dù người này không đồng ý gã cũng muốn đem cậu bắt trở lại, cũng không phải giao cho Hắc Yến, mà là đơn thuần đặt ở bên cạnh gã, chỉ đặt ở bên cạnh gã.
Nhưng vào lúc này chỉ nghe vèo một tiếng, ở trong phần ngàn giây vang lên, cánh tay gã nhất thời đau xót, sau đó bộ phận đau đơn từng tấc đã bắt đầu tê rần, gã “Hầy” một tiếng, tránh ra Tả An Tuấn lui về phía sau một bước, nghiêng đầu nhìn đầu hẻm nhỏ xuất hiện người kia, ánh sáng đáy mắt một chốc đó vô cùng nguy hiểm, “Doãn Mạch.”
Doãn Mạch nhận được báo cáo của thủ hạ nói Tả An Tuấn lại gặp được fan dây dưa liền phân phó bọn họ theo ở phía sau, nhưng ai ngờ lại truyền tới tin tức nói Lâm Triết Tịch cũng ở đây, anh liền vội vàng đi ô tô chạy tới, vừa đến thì rất xa thấy đao Tả An Tuấn đặt ngang trước ngực Lâm Triết Tịch, mà tay cầm đao của Lâm Triết Tịch từ cổ gã đi xuyên qua, cổ tay bị cầm, hai người đang giằng co, không biết nói gì đó, anh thậm chí còn có thể thấy đôi mắt nhỏ của Tả An Tuấn đờ đẫn, mà đúng lúc này Lâm Triết Tịch nâng tay lên, anh liền không chút nghĩ ngợi nổ súng.
Tả An Tuấn quay đầu, thấy rõ người tới sau đó cấp tốc chạy vội qua, nụ cười trên mặt được gọi là ngốc, “Mạch, anh tới rồi ~”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, “Tả An Tuấn, tôi cùng em nói qua gì hả?”
Cơ thể chạy về phía trước nhất thời cứng đờ, bĩu môi tội nghiệp nhìn anh, “Nói là lúc ra ngoài đừng nói mấy câu ‘Tôi không phải Tả An Tuấn’.”
Doãn Mạch đã sớm từ chỗ thủ hạ biết được sự tình đại khái, liền đi lên trước đưa tay bóp mặt người này, “Vậy là em xử lí như thế nào, hửm?”
Tả An Tuấn vô cùng oan ức, nói không rõ, “Tôi cũng không muốn, nhưng người kia vẫn vây vòng xung quanh tôi, tôi nóng ruột liền, liền …”
“Đã nói đúng không?”
Tả An Tuấn nhất thời nghẹn ngào một tiếng, “Người nọ vẫn nói tôi lớn lên giống minh tinh, tôi sợ, đã nói ‘Cậu nói giống ai cũng được, chính là đừng nói giống Tả An Tuấn’ …” Cậu vừa nói vừa nghẹn ngào một tiếng, đáng thương hề hề, “Sau đó tôi chẳng biết tại sao lại bị chạy đuổi theo …”
“Đã nói cho em bình tĩnh một chút, em chỉ cần không xảy ra giấu đầu lòi đuôi chạy trốn trước, dùng vài câu vui đùa là có thể lừa gạt đi,” Doãn Mạch bất đắc dĩ nhìn cậu, tay tăng thêm phần lực, “Em thế nào lại không nghe, em không phải diễn rất giỏi sao?”
“Đau …” Tả An Tuấn chớp mắt ngập nước nhìn anh, “… Tôi lúc đó lo, lo sợ mà.”
Lâm Triết Tịch cầm đao đứng tại chỗ nhìn bọn họ, nhìn biểu cảm trên mặt Tả An Tuấn, mắt nguy hiểm híp một cái, người này không nên dừng lại ở chỗ này, càng không nên để những người này làm bẩn, bọn họ cũng không xứng. Nhưng gã hiện giờ không có cách di chuyển, thuốc tê trên cánh tay phát tán rất nhanh, hơn nửa người gã đã không có cảm giác, bây giờ có thể duy trì tư thế đứng yên đã là cực hạn, mà gã biết tư thế này rất nhanh cũng sẽ ngã.
Doãn Mạch nhận thấy được một chút sát ý, rốt cuộc bằng lòng buông Tả An Tuấn ra đem đường nhìn chuyển qua chuyện đang diễn ra, anh nghiêng đầu phân phó, “Đi thẳng quẹo trái, xe của tôi ở nơi đó.”
Tả An Tuấn liền “Oh” một tiếng, xoa mặt ngoan ngoãn đi về phía trước, bóng dánh rất nhanh biến mất. Doãn Mạch nhìn Lâm Triết Tịch được thủ hạ đỡ, ánh mắt nhưng vẫn cố chấp hướng cậu nhìn, lúc này mới lên tiếng, “Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau cũng sẽ không thuận lợi như vậy, trở về nói cho Hắc Yến, lại có một lần tôi không ngại vì người trong giới làm chuyện tốt tiễn ông ấy lên đường.” Anh nói xong liền không lên tiếng nữa, con ngươi màu lam đậm trầm tĩnh như nước, hơi thở trên người phát ra vô cùng lạnh băng, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách, thẳng khiến người ta không thở được.
Lâm Triết Tịch hiện giờ ngay cả khả năng mở miệng cũng không có, ánh mắt ngược lại càng phát ra âm trầm, thủ hạ của gã thấy thế cũng không dám đợi lâu, vội vàng đỡ gã đi. Doãn Mạch nhìn bọn họ biến mất lúc này mới chậm rãi đi về phía trước, sau đó quẹo một cua ngoặc, tiếp tục về phía trước, đang đến gần chỗ rẽ kế tiếp thì rốt cuộc dừng lại mở miệng, trầm giọng nói, “Đợi lâu như vậy, không xuất hiện sao?”
Vừa dứt lời trong góc kia truyền tới một tiếng cười khẽ, giữa từ tính mang theo một chút ung dung hoa quý, âm sắc rất đặc biệt cũng rất êm tai, lại tới chính là một chuỗi tiếng chuông, trong trẻo quanh quẩn ở hẻm nhỏ, giống như có thể lướt đến trong lòng người ta.
“Thì ra không phải anh chỉ phái người nhìn chằm chằm người đó, còn phái người theo dõi tôi.” Theo tiếng nói hạ xuống, trong góc đi ra một người, áo đỏ tóc dài, chính là Tả Xuyên Trạch. “Ngài Doãn nghĩ tôi đang chờ gì?” Nụ cười trên mặt Tả An Tuấn đặc biệt nghiền ngẫm, đem gương mặt đó làm nền yêu nghiệt vô cùng, y vừa nói chuyện nhấc chân đi về phía trước, ba đường bóng dáng cực nhanh loé theo ra phía sau y, hàm ý bảo vệ mười phần. Tả An Tuấn vừa bị fan đuổi theo hầu như rớt hồn, tiếp đó lại đụng tới Lâm Triết Tịch, hơn nữa bọn họ đứng xa, trên người không có sát ý, hơi thở cũng tận lực giảm xuống, cậu không cảm giác được bọn họ là bình thường.
Doãn Mạch chỉ nhìn điệu bộ của những người này liền biết tuyệt đối là tinh anh Phùng Ma, vẻ mặt anh không đổi, chỉ nói, “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi,” anh nhìn thẳng ánh mắt của Tả Xuyên Trạch, nói từng chữ một, “Cậu cũng muốn đem em ấy xách trở về, liền muốn ngay từ đâu.”
“Oh?” Ánh sáng nghiền ngẫm trong con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch càng tăng lên, từ chối cho ý kiến.
Doãn Mạch cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nói tiếp, “Chuyện của cậu và Hắc Yến tôi không quan tâm, chỉ cần đừng dính dáng đến em ấy là được.” Người này mặc kể Tả An Tuấn ở dưới mắt của y liên tiếp bốn năm cũng chẳng quan tâm, nhưng Hắc Yến vừa xuất hiện y liền lập tức có hành động, như vậy mục đích của người này tất nhiên có liên quan cùng Hắc Yến.
“Oh?” Tả Xuyên Trạch lại lên tiếng, chỉ là trong âm thanh này mang theo một chút kinh ngạc, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, chẳng qua y rất nhanh thì suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, liền lại quay về khó lường như trước, nói nghiền ngẫm tuỳ ý, “Tôi đúng thật muốn thông qua nó đem Hắc Yến dắt ra, chẳng qua đây chỉ là thứ nhất, sau cùng tôi vẫn là sẽ đem nó xách quay về Phùng Ma —— làm khách.”
Con ngươi màu lâm đậm của Doãn Mạch híp một cái, “Bao lâu?”
“Điều này không chắc chắn,” con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch sâu không thấy đáy, chậm rãi nói, “Có lẽ rất ngắn, hoặc chính là … Mãi mãi.”
Doãn Mạch lại híp mắt một cái, hơi thở trên người cũng lạnh xuống, “Nhất định không có khả năng.”
“Không sao, anh bây giờ không buông tay cũng được,” trên mặt Tả Xuyên Trạch cũng không có tức giận, tiếp tục chậm rãi nói, “Dù sao Hắc Yến hiện giờ cũng nhìn chằm chằm nơi này, trong thời gian ngắn chúng ta có mục tiêu giống nhau, bởi vì là tôi tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào trong tay Hắc Yến, cuối cùng nó chỉ có thể ở chỗ của tôi, đương nhiên, chuyện này chúng ta có thể tiêu diệt Hắc Yến trước sau đó từ từ nói chuyện …” Y càng nói càng nghiền ngẫm, nói xong lời cuối cùng thậm chí âm cuối nổi lên một chút hàm ý nguy hiểm, nói xong cũng không để ý tới anh nữa, lướt qua anh trực tiếp đi.
Doãn Mạch nhịn không được nhíu mày, có một việc khiến anh quên, đó chính là vì sao Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch phải bắt người nọ quay về, trong này có nguyên nhân đặc biệt gì đó hay không?
“Oh, đúng rồi,” Tả Xuyên Trạch dường như nhớ ra gì đó đứng vững quay đầu lại, con ngươi yêu mị sâu không lường được, “Nếu anh muốn hỏi nguyên nhân tôi tạm thời vẫn không thể nói cho anh biết, đương nhiên anh đi hỏi nó cũng vô ích, bởi vì ngay cả bản thân nó cũng không biết.”
Doãn Mạch nhíu mày, “Có ý gì,”
“Chính là ý trên mặt chữ,” Tả Xuyên Trạch quay đầu lại tiếp tục đi, âm thanh duyên dáng sang trọng nhẹ nhàng sang, “Tôi chỉ hy vọng tương lại bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ rơi nó.”
Y đi, mảy may không chuẩn bị trả lời anh bất cứ vấn đề gì. Doãn Mạch mang theo rất nhiều nghi vấn đi ra phía ngoài, rất nhanh thì đến đường lớn rồi, Tả An Tuấn thì ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh xe, rũ mắt xuống nhìn đao trong tay, tay cũng dọc theo mặt hoa văn phía trên chậm rãi vuốt ve, ánh mắt chuyên chú mà bình tĩnh.
Anh hơi ngẩn ra, còn chưa mở miệng thì thấy người này rút đao ra, thân đao sáng như tuyết dưới ánh mặt trời loé ánh sáng loáng, sắc bén vô cùng. Anh vừa ngẩn ra, người này rút đao tốc độ vô cùng nhanh chóng trôi chảy, giống như cây đao kia sớm đã thành một phần thân thể của cậu. Song lần này anh vẫn không thể nào mở miệng, bởi vì Tả An Tuấn rút đao sau đó làm một động tác quơ đao, đẹp trai không gì sánh được sạch sẽ lưu loát chặt đứt một cái cây ven đường, vết cắt được gọi là một cách chỉnh tề bằng phẳng.
Doãn Mạch mắt thấy cây kia ở trước mặt mình cắt thành nửa khúc, hơn nữa một số ào ào nện vào dưới chân, hơi ngẩn ra một chút mới vội vàng đi lên trước, đem cậu nhét vào trong xe lập tức lái xe chạy như điên.
Tả An Tuấn nhìn vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn anh, “Mạch, anh làm sao vậy?”
“Làm sao gì chứ?” Doãn Mạch đang lái xe lúc rảnh đưa tay đi bóp mặt của cậu, bất đặc dĩ nói, “Em có biết đó là phá hư của công hay không, muốn phạt tiền a? Nếu là người khác cũng thôi đi, nhưng em là nhân vật công chúng, em không chê mất mặc tôi còn ngại!” [:)))]
“Đau … Tôi lại không cố ý,” Tả An Tuấn nhất thời nước mắt lưng tròng, đáng thương mơ hồ nói không rõ, “Tôi nghèo, tôi không có tiền …”
Doãn Mạch bất đắc dĩ muốn xoa trán, buông cậu ra tiếp tục lái xe. Tả An Tuấn xoa xoa mặt nhìn anh lấy lòng, “Ha ha, Mạch, anh chạy rất đúng, rất vô cùng đúng! Không nghĩ tới anh suy nghĩ cho tôi như thế, anh thật sự là người tốt!” Nói rồi vẻ mặt rực rỡ vỗ vai anh, “Không tệ, tốt.”
Doãn Mạch nhất thời có loại xung động muốn đem cậu đạp xuống xe, anh nhìn người này tuy rằng cười rộ lên đặc biệt ngu nhưng mắt vẫn là không hề có tạp chất, nghĩ thầm tôi làm sao có thể buông tha em, đời này cũng không thể, chúng ta cứ như vậy dây dưa đi, dây dưa cả đời cũng rất tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch
Chương 44
Chương 44