Tàng Thư Các của phái Thiên tâm giống như biển chứa trăm sông, chỉ nói tới sách vở trong tầng thứ nhất đều nhiều hơn vạn bản.
Nơi đặt sách không khác với tưởng tượng của Du Tiểu Mặc nhiều lắm, từ vài chục tới vài trăm cuốn trên giá sách, phân ra thành từng thể loại, trên mỗi giá sách còn có dấu hiệu riêng.
Du Tiểu Mặc cảm thán một tiếng, lập tức lắc đầu rồi đi vào.
Không biết có phải do lịch sử của đại lục Long Tường quá dài hay không, hắn đi qua mấy cái giá sách đều phân loại từng đoạn mốc thời gian, chỉ có điều cũng không giúp ích lắm.
Có rất nhiều loại một vạn năm trước, có rất nhiều năm ngàn năm trước…
Du Tiểu Mặc không có hứng thú với lịch sử của đại lục Long Tường, hắn chỉ muốn hiểu rõ đại lục Long Tường của thời hiện tại mà thôi.
Đi đến chiếc giá sách cuối cùng, cuối cùng hắn mới nhìn thấy trên giá sách có ghi nhãn – địa lý đại lục Long Tường.
Nhón chân, Du Tiểu Mặc muốn lấy xuống một quyển để nhìn sơ qua, hắn vươn tay nhưng không hiểu đụng phải cái gì, đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Biến cố này thiếu chút nữa đã hù chết hắn, còn tưởng rằng gặp chuyện linh dị quỷ quái gì cơ. Mãi đến lúc tỉnh táo lại, Du Tiểu Mặc mới nhớ rằng mình đang ở một thời không gọi là đại lục Long Tường, tất cả mọi chuyện này đều không có gì gọi là kỳ quái hết, mà hắn chỉ có thể học cách thích nghi với nơi này.
Suy nghĩ một chút, Du Tiểu Mặc lấy từ trong ngực ra một thứ đồ giống như con dấu. Đây là thứ mà lão giả trông coi Tàng Thư Các ném cho hắn.
Du Tiểu Mặc không hiểu phải dùng thứ này thế nào nữa, hắn đành phải thử đem con dấu để lên trên, hắn đã đoán đúng, con dấu đen xì đột nhiên lóe lên một vệt sáng, tiếp theo đó không khí tỏa ra vài vòng gợn sóng sang hai bên.
Du Tiểu Mặc thử dùng tay đụng vài cái, không còn cảm giác bị điện giật nữa, lúc này hắn mới dám tin tưởng mình đã thành công.
Nhanh chóng lấy một quyển sách trừ trên giá xuống, Du Tiểu Mặc lại theo mẫu mà lấy thêm vài cuốn nữa, chủ yếu vẫn là kiến thức căn bản về đại lục Long Tường, chắc cũng chỉ có hắn mới đọc mấy thứ này.
Du Tiểu Mặc tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm lấy quyển sách ở trên cùng, đang chuẩn bị tiếp thu nội dung ở bên trong, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng cười nhạo.
Du Tiểu Mặc nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào trắng đang ngồi trên xà nhà.
Thiếu niên thấy hắn đang nhìn, nhếch miệng nhảy xuống dưới, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc mang theo mấy phần soi mói rồi lại thêm vài phần giễu cợt, hiển nhiên là hắn đã nhìn thấy hết mấy hành động vừa rồi của Du Tiểu Mặc.
“Chậc chậc, không biết đồ nhà quê ở đâu chui ra nữa.”
Thiếu niên đi một vòng quanh hắn, vừa đi vừa nhận xét, biểu cảm còn giống nhìn phải thứ gì đó rất chán ghét.
Du Tiểu Mặc chớp mắt, thực ra hắn thấy tên này nói cũng đúng lắm, tình hình hiện tại của mình có khác gì nông dân lên tỉnh đâu.
Ấy vậy mà, thiếu niên thấy hắn không phản ứng lại còn mất hứng.
“Đồ nhà quê, muốn đọc sách thì cút ra xa một chút, ngồi chặn ngay lối lên lầu hai, chớ không phải muốn tiếp cận đại sư huynh và tiểu sư muội đó hả? Ta nói cho ngươi biết, người như ngươi không có tư cách này đâu.”
Du Tiểu Mặc im lặng một lát, sau đó đứng dậy phủi mông một cái, rất nghe lời đi qua chỗ khác.
Thiếu niên kia thấy hắn biết điều như vậy, cảm thấy không thú vị, chửi thề một tiếng rồi bỏ đi.
Nhìn hắn rời đi, Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Ai mà ngờ đi đến Tàng Thư Các tìm sách đọc cũng sẽ đụng phải cái loại rãnh rỗi không có việc gì làm quay ra soi mói người khác như thế này, hắn thật sự không biết đại sư huynh tiểu sư muội gì đó mà, đừng nói đến muốn tiếp cận nha.
Chẳng qua hắn vẫn không thể nghĩ tới, cái chỗ hẻo lánh mà hắn tùy tiện đi sang, dĩ nhiên là đường lên lầu hai, cái nơi Tàng Thư Các này biết “sáng tạo độc đáo” ghê, tới cầu thang mà cũng giấu đi.
Yên lặng nghĩ một lúc, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng tập trung xem sách của mình.
Sau khi hiểu rõ, hắn mới biết được đại lục Long Tường là một mảnh lục địa rộng bao la, so với Trái Đất ở kiếp trước còn lớn hơn mấy trăm mấy ngàn lần, hơn nữa còn là một mảnh đất liền nguyên vẹn, chỉ có điều so với Trái Đất còn hoang sơ nhiều lắm.
Sơn mạch vô tận, rừng rậm mênh mông.
Quan trọng nhất là, thời này không có khoa học kỹ thuật, chỉ có một đám tu luyện giả muốn làm trái ý trời.
Theo lịch sử ghi lại, thời không này cũng không phải chỉ có một mảnh đất liền là đại lục Long Tường, ví dụ như xuyên qua biển sâu vô tận, chính là một thế giới khác, còn có bên ngoài hư không, cũng có rất nhiều nơi khác.
Nhưng mà những quyển sách chỉ viết vài câu rải rác về vấn đề này, không có miêu tả kỹ càng.
Sau hai canh giờ, Du Tiểu Mặc mới đọc xong mấy cuốn sách, đối với đại lục Long Tường cũng đã có tầm hiểu biết nhất định.
Đem sách trả về vị trí cũ, Du Tiểu Mặc đấm đấm cái lưng mỏi rã rời, lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên một tiếng chấn động nhè nhẹ, vừa quay đầu lại, hắn liền thấy cái nơi hẻo lánh mình vừa ngồi đột nhiên xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ, chắc hẳn là đại sư huynh và tiểu sư muội trong miệng thiếu niên kia.
Đại sư huynh dung mạo anh tuấn, ngũ quan như được dao gọt rìu đục, chỉ cần liếc nhìn cũng làm người ta thấy có một loại thành thục ổn trọng rất đáng tín nhiệm, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, sau khi đi xuống thì không quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi Tàng Thư Các.
Còn tiểu sư muội xinh đẹp như tiên nữ kia nhẹ nhàng giẫm chân đuổi theo.
Hình như cả hai người đều không chú ý tới sự hiện diện của Du Tiểu Mặc.
Sau khi ra ngoài, Du Tiểu Mặc nhìn sắc trời, cảm thấy vẫn còn sớm, liền đi tới Đông Các.
Bởi vì những thứ hắn muốn xem khá nhiều, Du Tiểu Mặc quyết định mượn sách về đọc, theo thứ tự là hai quyển thảo dược học và hai quyển dược điển, đều là loại cơ bản nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 4: Đại sư huynh, tiểu sư muội
Chương 4: Đại sư huynh, tiểu sư muội