Tống Sở Vân cởi quần áo trên người Trần Dư, nằm đè lên nam tử, dùng miệng đem mọi dấu vết bao phủ một lần nữa, Tiểu Ngư hơi đau khẽ nhíu mày, sâu trong yết hầu không ngừng phát ra tiếng nức nở, nhưng bởi vì bị tiêm dược vật nên không hề giãy dụa, bộ dáng yếu đuối không còn gì để tự vệ.
Có lẽ là trút giận, có lẽ là do chút tình tố phức tạp mà ngay cả chính Tống Sở Vân cũng không thể hình dung, hắn hung hăng chiếm hữu tiểu bạch thỏ đáng thương này.
“Mặc kệ em là tiểu bạch thỏ hay là tiểu ngư, sau nay anh sẽ chăm sóc em.” Cúi đầu hôn lên trán Trần Dư đã mồ hôi đầy người, Tống Sở Vân từ ngăn tủ lấy ra một tuýp kem thoa lên những vết thương trên người thanh niên, đến cuối cùng phát hiện cổ tay Trần Dư rõ ràng có vết trói, hắn cũng chỉ nhíu mày, nặn kem xoa nhẹ vết trói ba bốn lần.
Ra khỏi nơi đó, Tống Sở Vân đốt một điếu thuốc đi đến thư phòng, nhấc điện thoại gọi một dãy số.
“So với hợp tác, không bằng triệt để thôn tính Trần gia, những kẻ này vĩnh viễn không thể điền đầy lòng tham, tôi muốn Trần Thiên Hà và cả lão Trần đều phải chết.” Hung hăng hút một hơi, Tống Sở Vân dụi tắt tàn thuốc.
……
……
Trần Dư tỉnh lại liền phát hiện mình khỏa thân nằm trên giường trong một gian phòng xa lạ, khác biệt duy nhất là trên tay không có còng, điểm giống nhau là chỗ ấy có cảm giác sưng đau đáng tởm, hắn xốc chăn lên nhìn, trên người thật sạch sẽ, còn có mùi thuốc, loại chuyện này tuyệt đối không phải do tên khốn Trần Thiên Hà làm.
Bên giường có áo ngủ quần ngủ tinh tươm, Trần Dư ngồi lên mặc đồ vào, thân thể không có khí lực, đại khái là di chứng dược vật lưu lại, đầu óc choáng váng khó chịu.
Đang chuẩn bị đi, có người đẩy cửa vào, Trần Dư nhận ra người này, cũng cùng một giuộc với tên khốn Trần Thiên Hà kia.
“Tôi đang ở đâu?”
Tống Sở Vân nhìn người đã tỉnh lại: “Nhà tôi.”
“Tôi muốn trở về.” Trần Dư theo bản năng nắm chặt drap giường.
Nam nhân nhướn mày châm chọc: “Trở về đâu? Về Trần gia tiếp tục cho anh cậu cường bạo lăng nhục? Trần Dư, đừng làm tôi xem thường cậu.”
“Câm miệng –” Bị đâm trúng chỗ đau, nam tử thanh âm bắt đầu phát run.
“Cậu chẳng lẽ còn không biết Trần Thiên Hà đã tặng cậu cho tôi, bây giờ hoặc là cậu lên giường với tôi, hoặc là cậu muốn quay về Trần gia tìm Trần Thiên Hà?”
“Tôi không phải món hàng của các người, các người không quyền làm thế — A!” Trần Dư đau đớn ôm má mình, cảm giác tê rát xuất hiện cực nhanh cực mạnh, hắn liều mạng cắn môi dưới không muốn yếu thế, nhưng nước mắt luôn không nghe lời mà chảy ra.
Không được khóc, không được khóc! Trần Dư ngươi là đồ ngu ngốc ẻo lả, không được khóc!
Cúi đầu không để người kia nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, Trần Dư lồng ngực phập phồng đến lợi hại.
“Tôi là Tống Sở Vân, nhớ kỹ tên tôi,” Trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nam nhân tiến tới nắm cằm Trần Dư buộc đối phương ngẩng đầu, hắn nhìn vào đôi mắt to tràn ngập quật cường lại yếu đuối đó, “Từ nay về sau tôi là người đàn ông của cậu, người đàn ông duy nhất của cậu, Trần Dư, ngoan nào.”
“Tôi không phải sủng vật của anh.”
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Trần Dư, Tống Sở Vân thản nhiên cười: “Tôi cũng đâu nói cậu là sủng vật của tôi, đây là lần đầu tôi đánh cậu.” Cũng là lần cuối cùng.
Buông Trần Dư, Tống Sở Vân xoay người ra khỏi phòng.
==========
Bất tri bất giác, đã sống ở Tống gia vài tháng.
Nam tử trẻ tuổi khỏa thân đứng lên khỏi bồn tắm, sắc mặt đã tốt hơn không ít so với mấy tháng trước, tuy rằng không thể nói là hồng hào nhưng vẫn cách xa tái nhợt, Trần Dư nhìn chính mình trong gương, ánh mắt lơ đãng rõ ràng đang nghĩ tới chuyện khác.
Hắn nhớ mấy hôm trước ở một buổi tiệc đấu giá rượu hắn gặp được một nam nhân kỳ lạ, người tên Tô Mặc đó đã thay hắn ra mặt khi hắn bị quấy rối, sau đó ở sân golf Tô Mặc lại tát hắn một cái.
Không phải! Hắn đương nhiên không phải một con chó, hắn là người, là Trần Dư.
Chờ sau khi hắn trở thành đương gia của Trần gia, hắn sẽ không cần tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu, sẽ không bị xem là món hàng đem tặng người, hắn phải trả thù cho mẹ.
Hắn có thể tin tưởng Tô Mặc không?
Trần Dư nhìn gương, trên người ít nhiều có chút dấu vết do Tống Sở Vân mấy tháng qua lưu lại, bị thượng một lần là như thế, bị thượng mấy lần cũng vậy thôi, còn lẩn quẩn chuyện này làm gì.
Không có lựa chọn nào khác, hắn hiện tại tình nguyện tin tưởng Tô Mặc.
Được rồi, không phải chỉ cần nhiệt tình với Tống Sở Vân một chút thôi sao? Không phải chỉ cần ở trên giường chủ động một chút thôi sao? Hắn làm được!
Hít sâu một hơi, Trần Dư mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, cũng như thường lệ, mỗi tối Tống Sở Vân đều chạy đến phòng hắn, sau đó Tống Sở Vân sẽ cởi đồ hắn, còn hắn như một con cá chết nhắm mắt chờ bị thao. Lấy tư duy của một nam nhân để nghiền ngẫm, Trần Dư không biết mình rốt cuộc có sức hút chỗ nào, mà khiến Tống Sở Vân mỗi tối đều hăng hái bừng bừng với một con cá chết không hề nhúc nhích.
Tống Sở Vân ngồi dựa vào đầu giường cầm tạp chí tùy ý lật xem, cho dù Trần Dư đi ra hắn cũng không ngẩng đầu.
Chủ động một chút, chủ động một chút…… Trong lòng không ngừng mặc niệm, Trần Dư sượng sùng đứng tại chỗ vân vê tay áo, ánh mắt đảo lung tung khắp phòng, Tống Sở Vân rất nhanh liền phát hiện hắn không ổn.
“Làm sao vậy?” Ném tạp chí sang một bên, Tống Sở Vân hỏi.
Trần Dư tầm mắt vừa vặn dời tới lọ tinh dầu an thần đặt trên tủ, hắn mở miệng nói: “Muốn…… muốn mát xa không?”
Tống Sở Vân hơi nhướn mày, nhìn chằm chằm nam tử có chút khúm núm bất an, ngay lúc Trần Dư sắp đứng không vững nữa, hắn rốt cuộc phun ra một chữ: “Muốn.”
Tiểu Ngư Nhi như trút được gánh nặng, cầm tinh dầu đến bên giường, thấy Tống Sở Vân vẫn dán mắt nhìn mình, mặt hơi nóng lên: “Anh cởi áo nằm xuống đi.”
Tống Sở Vân bắt đầu cởi đồ……
“Quần không cần cởi!”
Tống Sở Vân cởi nốt chiếc quần lót màu đen, tùy ý vứt xuống đất: “Dù sao lát nữa cũng phải cởi.” Nằm sắp trên giường, nam nhân khóe miệng cong lên, chỉ chỉ lưng mình, “Ngồi đi cho tiện.”
“Vâng.”
Tuy đã sống chung mấy tháng, nhưng đây mới là lần đầu tiên Trần Dư chính diện nhìn đối phương khỏa thân, nỗ lực dời tầm mắt khỏi thân hình cường tráng kia, Trần Dư cúi đầu rót chút tinh dầu vào lòng bàn tay ủ ấm, dùng sức chà xát, do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng dạng hai chân ngồi lên…… mông Tống Sở Vân.
Da thịt cùng da thịt tiếp xúc mang đến kích thích khó hiểu, thân thể Trần Dư bắt đầu có chút nóng, hắn cúi đầu hết sức chuyên tâm xoa bóp cho Tống Sở Vân, là xoa bóp thật sự.
“Thủ pháp không tệ, trước đây mát xa cho ai rồi à?” Tống Sở Vân hỏi.
“Mẹ em.” Nhỏ giọng đáp một câu.
“Trần Dư.”
“Ân.”
“Trần Dư……” Lại gọi một tiếng, thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo chút ý vị tán tỉnh.
“Ân?”
Tống Sở Vân trở mình đặt nam tử dưới thân: “Đến lượt anh mát xa cho em.”
“A?” Trần Dư mở to mắt nhìn, chờ hắn phản ứng Tống Sở Vân đã trút hết chỗ tinh dầu còn lại lên người hắn, hơn hai phần ba lọ tinh dầu màu vàng sóng sánh từ xương quai xanh của thanh niên chảy xuống, mãi đến vùng bụng phẳng lì.
Tống Sở Vân hai tay dính đầy tinh dầu nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh của nam tử, trượt dần tùy ý vẽ loạn, lúc dừng lại ở ngực còn xoa bóp hai nhũ hoa mang đến từng trận khô nóng, sau đó ngón tay cọ xát phần bụng, Tiểu Ngư Nhi mặt đã đỏ như tôm luộc, cứ thế trơ mắt nhìn Tống Sở Vân tiến hành cái gọi là mát xa cho hắn.
Phải…… phải chủ động!
Cắn răng, Tiểu Ngư Nhi chủ động vịn vai Tống Sở Vân ngồi lên, thân thể hai người vốn trần trụi do va chạm đột nhiên khơi dậy bản năng nguyên thủy nhất, Tống Sở Vân đồng tử khẽ dao động, tay ấn gáy Trần Dư thật sâu hôn xuống, bắt đầu làm lụng cả đêm.
Hôm sau, Trần Dư tinh bì lực tận vùi đầu ngủ trên giường, Tống Sở Vân nhẹ nhàng hôn trán nam tử, nắng mai chiếu vào rơi trên tấm drap giường màu trắng, phủ một lớp sáng nhu hòa.
……
……
Trần Thiên Hà chết, lão Trần liệt toàn thân, Trần gia đổi chủ.
Đường Kiêu và Tô Mặc đã rời Hong Kong, chỉ còn lại bọn họ.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã xảy ra liên tiếp các sự kiện long trời lở đất, hắn không còn là đứa con riêng bị ngược đãi ở Trần gia, không còn là con tốt đáng thương đến đâu cũng bị áp bách, hắn là Trần Dư, là đương gia tân nhiệm của Trần gia.
Trần Dư hiện tại đã không còn là kẻ có thể bị người tùy tiện khi dễ như lúc trước.
Không cần trở lại Tống gia, cả Trần gia đều là của hắn, hắn muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, chỉ là trên giường chỉ có một mình hắn.
Báo được thù sâu, đạt được ý nguyện, mọi chuyện từng một thời nghĩ cũng không dám nghĩ tới đột nhiên toàn bộ thực hiện, trong lòng lại có chút trống trải.
Trần gia đổi chủ đã mấy tháng, dưới sự chống lưng của Tô gia, Trần Dư có thể ngồi vững ghế chủ nhà, hắn vốn dĩ thông minh, học hỏi nhanh nhạy, việc kinh doanh cũng dễ dàng bắt tay vào, lại thêm có Tô Mặc ở châu Âu xa xôi viện trợ, hết thảy đều phát triển theo quỹ đạo đã vạch sẵn, chậm rãi vận hành, công việc cũng thế, sinh hoạt cũng thế.
Mối hợp tác với Tống Sở Vân cũng đang tiếp tục, chỉ là giới hạn trong công việc.
Trong văn phòng, nam tử so với vài tháng trước đã rõ ràng chững chạc hơn không ít đang vùi đầu vào văn kiện, lâu lâu mới cầm tách cà phê nhấp một ngụm, trên bàn làm việc đặt một bình hoa, bên trong là hoa tươi do Tống Sở Vân mỗi ngày nhờ người đưa tới, những đóa hoa lặng lẽ nở, mùi hương ngan ngát thủy chung quanh quẩn nơi chóp mũi.
Di động reo một tiếng, Trần Dư ngẩng đầu lấy điện thoại, là một tin nhắn đến từ châu Âu.
Khóe miệng nhịn không được câu lên, Trần Dư đọc tin nhắn hết lần này sang lần khác, đang chuẩn bị trả lời, điện thoại cố định trên bàn lại vang lên, Trần Dư ấn nút tiếp máy.
Giọng nói ngọt ngào của thư ký truyền ra từ loa.
Trần Dư nhìn di động: “Không, nói với anh ta tám giờ tối đợi tôi ở XXX.”
Một con cá nhỏ, có thể là cá vàng bị giam hãm trong hồ cá để làm cảnh, cũng có thể là cá mập con được thả vào đại dương lớn lên từng ngày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Tô Gia
Chương 76: Phiên ngoại:Tống Sở Vân và Trần Dư (2)
Chương 76: Phiên ngoại:Tống Sở Vân và Trần Dư (2)