Ngoài tẩm điện bắt đầu từ sáng sớm cũng đã sung sướng xếp thành biển cả, Quản Lăng đứng sau cửa sổ nhìn thoáng qua, kết quả phát hiện trước cửa mình đã bị tràn đầy vật thể không rõ chiếm cứ.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn trang sức vàng lóe ánh sáng chói lóa chói lóa ngoài cửa sổ, Quản Lăng yên lặng rụt về, chua xót tính tính sinh hoạt gởi ngân hàng của mình ở hiện thực, nháy mắt có một loại xúc động không muốn trở về.
Celd trước khi Quản Lăng chưa tỉnh lại cũng đã sớm ra khỏi tẩm điện, theo cách nói ngày hôm qua của Celd Quản Lăng đoán y hẳn là đi chuẩn bị nghi thức.
Hít sâu một hơi, Quản Lăng quyết định tiến hành hành động mà hôm qua bị Celd đánh gãy—— tra xét địa hình WC!
Chuẩn bị tra xét: một miếng vải rách —— che mặt, một cây côn gỗ —— chờ gõ cửa sổ mật đạo, một bộ trường bào —— giấu kín công cụ tra xét.
Sau khi giấu xong tất cả mọi thứ dưới quần áo, Quản Lăng nhanh đi tới cửa, đưa tay đẩy… Cửa, cửa bị kẹt.
Sao mà mỗi vấn đề đều xảy ra ở trên cửa?!
Phát điên nhìn nhìn mấy thứ ‘sính lễ’ hư hư thực thực đổ ngoài cửa, Quản Lăng lui về sau hai bước, quyết định vẫn là đi cửa sổ đi.
Nhưng mà ngay khi Quản Lăng mang theo trường bào của cậu bước lên cái ghế nhỏ đặt trước cửa sổ thì nháy mắt, một trận gió mạnh đánh úp lại, cửa sổ chợt mở ra, một thân ảnh quen thuộc đụng Quản Lăng ‘rầm’ từ trên cái ghế nhỏ xuống, rồi sau đó là một cái nhào lộn xinh đẹp tạm dừng bên cửa sổ.
Cái ót nặng nề dập đầu trên sàn nhà, trước mắt Quản Lăng bốc lên từng trận khói trắng, chóng mặt đếm sao nổi lên.
Cẩn thận đóng cửa sổ, sau khi người tới nhìn một vòng chung quanh, cuối cùng phát hiện Quản Lăng ngã xuống đất đếm sao, vẻ mặt đau lòng vội vàng chạy tới bên người Quản Lăng, thật cẩn thận đỡ Quản Lăng lên.
“Quản Lăng, em sao thế, em không sao chứ, ta chỉ biết, ta chỉ biết, em yêu ta như thế thì sao lại đi gả cho người khác chứ, quả nhiên là tên Pharaoh nhốt em lại!”
Nghe thanh âm oán giận kích động bên tai, Quản Lăng gian nan xoay đầu, kinh ngạc nói: “Caesar?”
Đỡ Quản Lăng chậm rãi đứng dậy, Caesar kéo kéo cổ áo có chút lộn xộn, nghiêm túc chống lại đôi mắt Quản Lăng: “Ta mang vệ binh đến đã tạm thời khống chế được bên ngoài rồi, nhưng chỉ sợ tin tức rất nhanh sẽ truyền vào tai Pharaoh, Quản Lăng, theo ta đi đi, chúng ta rời khỏi đây, về Rome sống.”
Dại ra nhìn nghiêm túc trong mắt Caesar, Quản Lăng lộ ra biểu tình xuẩn manh.
Đã xảy ra cái gì, tui bị chấn động não rồi sao, loại tiết mục nhân bà bà ác độc ngăn cản mà không thể không bỏ trốn là muốn nháo loại nào a thân!
Cầm lại Caesar phấn khởi muốn tha cậu đến bên cửa sổ, Quản Lăng run rẩy nói: “Chờ, chờ đã, Caesar, đầu óc của em hình như…”
“Đinh, chúc mừng người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ đầu mối chính một, phần thưởng nhiệm vụ đã phát, xin người chơi chú ý kiểm tra và nhận.”
“Đinh, chúc mừng người chơi mở ra nhiệm vụ đầu mối chính hai, tình hình cụ thể của nhiệm vụ đã được ghi lại vào sổ tay công lược, xin người chơi chú ý kiểm tra và nhận.”
Yên lặng chống lại ánh mắt nghi hoặc của Celd, Quản Lăng run run nuốt nửa câu sau trở về, hơi hơi mở môi, “Nhung nhớ về anh trong đầu ta đã sắp nổ mạnh, Caesar, ta nguyện ý theo anh đến Rome.”
Loại lời nói tiết tháo này đã có thể hạ bút thành văn rồi ha ha.
Nắm chặt hai tay Quản Lăng, vui sướng trong mắt Caesar như muốn tràn ra, “Vương Hậu của ta, ta nhất định sẽ cho em trải qua cuộc sống hạnh phúc nhất.”
Anh chỉ cần cho tui thuận thuận lợi lợi hoàn thành nhiệm vụ thì chính là hạnh phúc lớn nhất của tui rồi.
Nhanh chóng ném vải rách và cây côn gỗ trên người mình ra khỏi váy, Quản Lăng vỗ vỗ áo choàng trên đất, nghi hoặc nói: “Đúng rồi Caesar, anh sao lại biết chuyện nghi thức hôn lễ?”
“Là Pharaoh tự mình nói cho ta, ta vốn đang có chút hoài nghi, kết quả chỉ một ngày, mọi người đều biết chuyện này.”
Hơi híp đôi mắt, Caesar cắn răng nói: “Quản Lăng, em nói cho ta, có phải Pharaoh kia ép buộc em hay không.”
Tuy rằng đây đúng là sự thật nhưng không biết vì sao lại không muốn nói ra ôi chao.
Nhìn thần sắc rối rắm mà lại bất lực trong mắt Quản Lăng (?), Caesar hiểu ra.
An ủi ôm Quản Lăng vào trong lòng, Caesar hơi đau tích hôn hôn trán Quản Lăng, thở dài nói: “Ta hiểu Quản Lăng, là lỗi của ta, không mang em về Rome sớm hơn.”
Mặt đầy máu oa trong lòng Caesar, Quản Lăng giật giật khóe miệng, mặt không chút thay đổi lắc lắc đầu, “Không sao, chúng ta nhanh chóng đi thôi, về Rome.”
Vỗ nhè nhẹ Quản Lăng, Celd dứt khoát lưu loát trèo lên cửa sổ, sau khi vẫy vẫy tay về phía Quản Lăng, nhanh chóng nhảy xuống.
Mang theo áo choàng chật vật nhảy qua cửa sổ, Quản Lăng chớp chớp mắt, chống lại bọn thị về ở ngoài cửa đang đồng loạt nhìn về phía này.
Lúng túng phất phất tay, Quản Lăng một phen nhảy xuống cửa sổ, trong lòng nghi hoặc không thôi.
“Hệ thống, nhiệm vụ không phải nói là không thể bị vệ binh phát hiện sao?”
“Đinh, Đức Vua Rome Caesar là thừa dịp loạn vào, đích xác không bị vệ binh phát hiện.”
Ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt, Quản Lăng có nhận thức mới với kỹ năng của Đức Vua Rome.
Thì ra chui cửa sổ cũng có thể tu luyện thành thần.
Ngoài Hoàng Cung ồn ào tiếng bước chân ẩn ẩn truyền đến, thần sắc Caesar rùng mình, vài bước leo lên tường rào, quay người vươn tay với Quản Lăng, “Quản Lăng, mau!”
Phản xạ có điều kiện giữ chặt tay Caesar được kéo lên đầu tường bị chắn ngang, Quản Lăng run lập cập nhìn Caesar nhảy xuống trước rồi tiếp mình, đang chuẩn bị nhảy xuống, lại bị thanh âm truyền đến phía sau cả kinh dừng bước.
“Quản Lăng, không được đi!”
Rất nhiều vệ binh từ cửa dũng mãnh đi vào, Celd kéo tóc giả do chạy nhanh mà lộn xộn xuống, kinh hoảng tiến lên hai bước, “Vương huynh, đừng đi.”
Trầm mặc nhìn khủng hoảng cùng cầu xin trong con ngươi Celd, Quản Lăng nhấp nhấp môi, trong lòng sinh ra vài phần bối rối.
Vốn đang muốn thừa dịp trước khi Celd không tới mà rời đi, như vậy ít nhất còn có thể để y nghĩ đến mình là bị Caesar bắt cóc, nhưng tình huống bây giờ…
Cả người cậu đều không tốt.
Caesar dưới tường còn đang không ngừng thúc giục Quản Lăng nhảy xuống, Quản Lăng có chút do dự nhìn nhìn Celd, trong mắt tràn đầy xin lỗi, “Celd, xin lỗi, anh không thể gả cho em.”
Kinh sợ nhìn Quản Lăng, trên người Celd dâng lên hàn ý làm cho lòng người run sợ, “Vương huynh!”
Bị tiếng rống của Celd chấn động run run một cái, Quản Lăng cố gắng ổn định cơ thể, lời nói mang đau thương: “Anh tối hôm qua chiếm được chỉ thị của Thần, Thần ngài ấy sẽ không tán thành chúng ta, nếu như anh làm Vương Hậu của em, sẽ mang đến tai nạn cho Ai Cập.”
Đúng vậy thiếu niên, tui đây là tốt cho cậu, cậu thả ca đi trước, chờ ca xong xuôi chính sự cậu nguyện ý cưới thế nào liền cưới thế đó, cậu cưới bao nhiêu lần ca cũng sẽ không có câu oán hận mà phối hợp cậu.
Ánh mắt lạnh băng nhìn Quản Lăng, Celd không để ý tới nói: “Chuyện sau này nói sau, em có thể thỉnh cầu với Thần, anh xuống dưới trước.”
Quản Lăng: “Nhưng các Đại Thần sẽ không đồng ý…”
“Vậy ném họ đi cho sư tử ăn!” Tiến lên hai bước, Celd gắt gao nhìn chằm chằm Quản Lăng, “Ai không đồng ý liền ném vào lồng sư tử, anh là Vương Hậu của em, không ai có thể thay đổi!”
Quản Lăng: “=A=” Đúng là muốn khóc thũng luôn.
Đại Thần: “…” Bệ hạ chúng ta sẽ không ngăn cản người, thật sự QUQ.
Bị cảm động không muốn không muốn, Quản Lăng lệ nóng doanh tròng nhìn Celd, sau đó lấy tư thái quyết tuyệt nhảy xuống tường.
Thực xin lỗi Celd, chúng ta giờ đây bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu hức hức hức.
Thong thả buông tay nâng lên, ánh mắt Celd trống rỗng nhìn chằm chằm đầu tường, cô đơn vô cùng.
Hơi hơi gợi lên khóe môi, Celd chậm rãi rút dao nhỏ bên hông, hung hăng đâm vào trong bức tường trước mặt.
“Phái ra tất cả đội binh, bắt người về cho ta!”
Sau khi hốt hoảng trốn khỏi Thebes, binh vệ Caesar mang bên người còn dư lại không mấy ai, đội ngũ Ai Cập đi theo sau hai người liên tục truy lùng mấy ngày, cho đến sau khi vào sa mạc mới có thời gian thở dốc ngắn ngủi.
Trong lúc này Quản Lăng vụng trộm lật lật sổ tay công lược, đã biết nhiệm vụ đầu mối chính hai là yêu cầu cậu và Caesar cùng nhau an toàn đến Rome, nhưng mà… Nhìn nhìn người bên Caesar thiếu nước mà càng lúc suy yếu, Quản Lăng đã sắp không thể kiềm chế được xúc động quăng quyển sổ đi.
Nguồn nước trong sa mạc vốn đã khan hiếm, hơn nữa hai người hiện tại bị vây trong giai đoạn trốn chết, mấy ngày nay nước Caesar đưa cậu toàn bộ đều phân cho Quản Lăng, mình thì bởi vì thiếu nước cơ hồ ngay cả sức bước đi cũng sắp không còn.
Đỡ Caesar thất thiểu đạp trên cát, Quản Lăng liếm liếm môi nứt, giọng khàn khàn nói: “Ta nhớ rõ từng ở trong đây thấy qua một ốc đảo.”
Cười vỗ vỗ bả vai Quản Lăng, Caesar suy yếu chỉ chỉ gói to bên hông Quản Lăng: “Cổ họng khàn rồi, mau uống nước, có tinh thần chỉ rõ phương hướng cho chúng ta.”
Lắc lắc đầu, Quản Lăng đang chuẩn bị nói gì đó, chỉ thấy Caesar cảnh giác nâng đầu lên, trầm giọng nói: “Mau trốn đi, quân đội Ai Cập! Chúng ta phân công nhau đi!”
Rơi lệ đầy mặt đỡ Caesar gập ghềnh chạy phía xa xa, Quản Lăng cảm thấy sinh mệnh của cậu thật là cực muôn màu muôn vẻ, bị đuổi giết trong sa mạc a, đời này cũng gặp không hơn một lần đi.
Từ sáng sớm chạy đến chạng vạng, hai người cuối cùng cũng né tránh quân đội Ai Cập, ẩn núp vào trong một thôn trang đổ phá.
Chút nước cuối cùng trên người cũng sắp uống sạch, Quản Lăng cho Caesar tựa vào bên tường, có chút nghi hoặc đánh giá thôn trang thoạt nhìn có chút quen mắt này.
Vòng quanh tường xoay chung quanh chung quanh một chút, Quản Lăng càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, chờ cước bộ vừa chuyển, khi mơ hồ nghe được thanh âm dòng nước, Quản Lăng áu một tiếng nhào lên, hưng phấn chui đầu vào trong nước.
Mịa nó đây không phải là ốc đảo phát hiện khi vừa tới thế giới này sao! Giá trị may mắn của ca quả thật là bùng cháy a!!!
Sau khi uống hai miếng nước, Quản Lăng nhanh chóng đổ đầy túi nước, chuẩn bị trở về cho Caesar uống.
Trên đường hái trái cây trên cây rửa trong nước, Quản Lăng cảm thấy trái cây này thoạt nhìn còn rất đỏ, ăn vào hương vị hẳn là không tệ.
Vui tươi hớn hở đi tới bên người Caesar, Quản Lăng tâm tình kích động đưa túi nước nặng trịch tới trước mặt Caesar.
Con ngươi sáng ngời, Caesar run run há miệng thở dốc, “Đây là, đây là…”
Mở gói to cho Caesar ực mạnh vài hớp, Quản Lăng kiêu ngạo ưỡn ngực lêm, “Đây là ốc đảo kia, chúng ta tìm được rồi Caesar!”
Thấy Caesar uống nước xong, Quản Lăng thuận tay đưa trái cây màu đỏ cho Caesar, “Mau ăn, bồi bổ thể lực, chúng ta một lát rót chút nước, hẳn là cũng đủ chống được đến Rome.”
Gật gật đầu, Caesar miệng cắn trái cây, hốc mắt hơi hơi có chút phiếm hồng, “Quản Lăng, ta nhất định, nhất định…”
“Ừm, cái gì?” Không chút để ý dựng thẳng lỗ tai, Quản Lăng nhìn trái cây đỏ trên tay, thèm ăn chuẩn bị mở miệng, kết quả vừa để tới bên miệng đã bị người đánh xuống đất.
Dại ra nhìn trái cây dính đầy đất cát, Quản Lăng phẫn nộ quay đầu lại, nháy mắt sợ ngây người.
Chỉ thấy Caesar xanh mặt té trên mặt đất, trong mắt đầy máu nhìn Quản Lăng, khóe môi tràn ra vết máu màu đen.
Quản Lăng: “=A= “
Cầm cổ tay Quản Lăng, Caesar duỗi chân đá trái cây kia đi, đau khổ ôm kín bụng: “Đừng ăn, Quản Lăng, đừng ăn, trái cây kia có độc.”
“Đinh, giá trị sinh mệnh của nhân vật công lược đang giảm, độ sinh mệnh hiện tại: 30%, cảnh cáo, một khi nhân vật công lược chết, thì coi là nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó hệ thống sẽ tự động mở ra cơ chế trừng phạt, cảnh cáo…”
CMN! Đừng như vậy chớ!!!
Nước mắt nháy mắt từ trong hốc mắt bừng lên, Quản Lăng run run nâng Caesar dậy, một chút một chút vỗ sau lưng hắn, “Mau phun a, mau nhổ ra a!”
Đôi mắt hơi hơi híp, Caesar kéo lấy góc Quản Lăng, chậm rãi nở nụ cười, “Quản Lăng, em đi đi, mang trường kiếm của ta về Rome.”
Ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt cái trán Quản Lăng, Caesar phát ra một tiếng thở dài ngắn ngủi, “Vương hậu của ta, trái tim của ta sẽ vĩnh viễn thuộc về em…”
“Đinh, cảnh cáo, giá trị sinh mệnh của nhiệm vụ công lược giảm thấp, độ sinh mệnh hiện tại: 10%, 5%, 1%… Không.”
“Đinh, chúc mừng ngài trở thành người chơi đầu tiên giết chết nhân vật công lược trong game, nhiệm vụ thế giới 《 Ai Cập nam hậu 》thất bại, điểm công lược là không, cơ chế trừng phạt sắp mở ra, xin người chơi mau chóng thoát thế giới này, để game tiến hành bình thường.”
Ngẩn ngơ nắm tay Caesar, Quản Lăng căn bản không thể nào phản ứng lại tình huống này: “… Làm sao, làm sao để thoát?”
Hệ thống: “Tự sát, thông tục một chút, tự sát.”
Quản Lăng: “…”
Tự tay hố chết mình cảm giác thật là cay sao … Ha ha.
Hai tay Caesar còn vững vàng đặt bên hông Quản Lăng, mang theo một chút ấm áp, xuyên thấu qua quần áo truyền vào, yên lặng rút trường kiếm bên hông Caesar ra, Quản Lăng run run nhắm ngay bụng mình.
Nghĩ nghĩ, Quản Lăng lại rút kiếm cầm lấy đặt lên cổ, vẫn cảm thấy mổ bụng không phải là ý kiến hay gì.
Sau một lúc lâu, Quản Lăng chớp mắt, cầm kiếm dời đến cổ một cm, “Kỳ thật mình cảm thấy vẫn là nên chôn Caesar trước thì tương đối…”
“Quản Lăng! Anh đang làm gì!!!”
Tiếng hô quen thuộc xa xa đột nhiên vang vọng bên tai, đầu Quản Lăng ‘Ong’ một tiếng vang lên, trên tay run lên, máu tươi ba mét!
“Đinh, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ nhánh, 《 Hành trình ánh trăng bạc trong lòng nam hậu 》, phần thưởng nhiệm vụ đã phát, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
Quản Lăng: “…”
Cho nên là chết rồi mới có thể được xưng là ánh trăng bạc sao? Ôi chao, nói như vậy vẫn còn 5 điểm điểm trở về, cảm động không hiểu này là chuyện gì xảy ra?
“Đinh, chúc mừng người thành công thoát thế giới 《 Nam hậu Ai Cập 》, đang nhảy chuyển đến vị trí thế giới cơ chế trừng phạt, ba, hai, một, hoàn thành nhảy chuyển…”
Đôi mắt nhẹ nhàng khép kín, Quản Lăng có chút xin lỗi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tuyệt vọng kia, hoàn toàn mất đi ý thức.
Từng bước một đi đến bên cạnh Quản Lăng, đôi mắt lạnh băng của Celd không mang theo chút cảm xúc, bình tĩnh nhìn cần cổ màu đỏ của Quản Lăng.
Mà lúc này, một tiếng máy móc quen thuộc đột nhiên vang lên từ sa mạc trống trải.
“Cậu vốn có thể thành công.”
Lạnh lùng nhìn nhìn Caesar khuôn mặt xanh tím một bên, Celd cúi người, ôm Quản Lăng vào lòng, “Tôi biết, đúng là xem thường hắn, lần kế tôi sẽ chú ý.”
Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt lạnh băng của Quản Lăng, Celd vô cùng thương tiếc cọ cổ Quản Lăng, hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu.
“Yên tâm đi Vương Hậu của em, em sẽ tìm được anh, vô luận, vượt qua bao xa…”
Tác giả có chuyện muốn nói: canh hai đêm khuya, nga cũng, hoàn thành, phần dưới bắt đầu vòng trừng phạt rồi ba ba ba
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thẳng Nam Bị Công Lược Sổ Tay
Quyển 3 - Chương 36
Quyển 3 - Chương 36