DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
Chương 50: Khổ nhục kế

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị sửng sốt một chút mới kịp phản ứng cậu đang ám chỉ cái gì.

Nhìn Tô Hàm, khóe miệng Lôi Nghị khó có được cong lên “Yên tâm đi, anh lựa chọn phương thức che chắn trò chuyện video.”

Nghe Lôi Nghị giải thích, Tô Hàm nhất thời thở ra một hơi, lại ngẩng đầu, nhìn nụ cười trên mặt Lôi Nghị, nhất thời sửng sốt.

Ngơ ngác nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm nói một câu “Anh hẳn nên cười nhiều hơn.”

Lôi Nghị “…?”

Không tự chủ vươn tay miêu tả khóe miệng Lôi Nghị, nhìn phản ứng ngoài ý muốn của Lôi Nghị, Tô Hàm mới phát hiện mình đã làm gì, động tác này rất thân mật, đặc biệt sau khi mình vừa từ chối anh.

“À À, anh cười lên nhìn rất được, cho nên đừng làm cái mặt ông già.” Tô Hàm dường như không có gì lấy tay ra, mở miệng nói.

“…Cũng được.” Lôi Nghị nghiêm trang chững chạc gật đầu.

Nhìn dáng vẻ ngay thẳng của Lôi Nghị, Tô Hàm ho khan một tiếng, hỏi “Vừa rồi, anh nói ông nội của anh, muốn em và Tô Triêu đi gặp ông?”

“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu, sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nếu em không muốn đi, có thể không đi.”

“Vẫn nên đi một chút.” Tô Hàm cười nói, “Dù sao cũng là trưởng bối của anh, cứ từ chối như vậy cũng không tốt lắm, chẳng qua…” Nghĩ đến thân thể còn có chút khó chịu, Tô Hàm hỏi “Ông nội của anh có nói gì về thời gian không.”

Nghĩ đến tình trạng của Tô Hàm, Lôi Nghị trả lời “Ngày mai.” Thật ra ông nội của anh nói là hôm nay ←_←

“À.” Tô Hàm nghe vậy thở ra một hơi.

“Cháo có lẽ đã nấu xong, anh đi lấy lại đây cho em?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị nói.

“Được…” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, gật được một nửa đột nhiên đổi ý, “Thôi anh không cần đi lấy, em ra ngoài ăn.”

“Thân thể em không khỏe.” Nhíu nhíu mày, Lôi Nghị không đồng ý.

Tô Hàm nghe vậy không khỏi lạnh lùng trừng người nào đó “Thân thể của em vì sao lại không khỏe?”

Còn không phải nguyên nhân bởi vì anh, người không biết tiết chế.

Lôi Nghị nghe vậy dừng một chút, sau đó nói “Anh không hối hận.”

Tô Hàm “…”

Lôi Nghị lại nói một câu “Về chuyện tối ngày hôm qua.”

Không phải vì hôm qua làm chuyện đó mang đến khoái cảm cho thân thể, mà điều khiến anh vui sướng thực sự chính là, Tô Hàm cuối cùng cũng hoàn toàn chính thức thuộc về anh.

Tuy trước kia bọn họ đã từng phát sinh quan hệ, còn có cả Tô Triêu, nhưng tất cả mọi thứ diễn ra trong tình trạng anh không hề biết chuyện gì, cho nên anh cũng không có cảm giác gì lớn.

Nhưng hôm qua lại khác, khi anh tiến vào bên trong Tô Hàm, anh biết rõ, hương vị hai người hợp thành một, cảm thụ được sự thân thiết, khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Tô Hàm “…”

Anh đương nhiên không hối hận, bị làm đến mức nằm trên giường cũng không phải là anh.

Không đúng, không phải bọn họ đang nói chuyện ra ngoài ăn cơm sao, vì sao Lôi Nghị lại có cái bản lĩnh này, khiến đề tài của bọn họ không biết tới phương trời nào.

“Em muốn đi ra ngoài ăn.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm nói một lần nữa, nếu không không biết Lôi Dực sẽ nghĩ như thế nào về mình đâu.

Cậu bé đáng thương, cậu còn không biết, bởi vì đêm qua người này không chút che dấu thanh âm, Lôi Dực đã biết hết…

Nhìn Tô Hàm kiên trì, Lôi Nghị nhíu mày, cuối cùng vẫn đồng ý.

Giúp Tô Triêu lấy dép lê, Lôi Nghị vươn ra tay giúp Tô hàm xuống giường.

“Cánh tay anh làm sao vậy?” Nhìn xuyên qua áo, cánh tay Lôi Nghị có chút vết máu, không biết vì sao, Tô Hàm nhất thời sinh ra một cơn giận. Nhưng vì sắc mặt rất nhạt, nên vẫn như trước không nhìn ra.

Lôi Nghị nghe vậy nhìn lướt qua cánh tay “Khi tác chiến với dị thú bị thương, chẳng qua chỉ bị thương ngoài da thôi, có lẽ không sao.”

“Vậy mà hôm qua anh còn em tắm rửa…” Tô Hàm lo lắng miệng vết thương đụng vào nước, sẽ bị nhiễm trùng.

Nhìn lo lắng trong mắt Tô Hàm, khóe miệng Lôi Nghị cong lên “Không sao, tối hôm qua anh không đụng vào nước.”

Nhìn Lôi Nghị lộ ra nụ cười lần thứ hai trong vòng một ngày, Tô Hàm đột nhiên có cảm giác mình lo lắng vô ích, đêm qua anh còn đè mình làm gần một đêm đấy, khi vận động hơn một nửa đều sẽ liên lụy đến miệng vết thương này. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tô Hàm cảm thấy thân thể càng thêm khó chịu, trừng mắt liếc Lôi Nghị một cái, ra khỏi phòng ngủ.

Đối với cái trừng cuối cùng của Tô Hàm với mình, Lôi Nghị rất không rõ, vừa rồi không phải đang lo lắng sao, sao tâm tư lại chuyển biến nhanh như vậy. Chẳng qua không hiểu thì không hiểu, Lôi Nghị vẫn nhanh chóng theo ra ngoài.

Trên bàn cơm, Lôi Dực đang chờ, nhìn hai người một trước một sau đi ra, nhất thời tinh thần trở nên phấn chấn, ánh mắt ái muội lưu chuyển trên người Tô Hàm, đặc biệt ở mông.

Nhìn thấy ánh mắt Lôi Dực, Tô Hàm biết chuyện tối hôm qua hơn phân nửa đã bị cậu ta biết.

Cẩn thận ngồi ghế trên, Tô Hàm cố gắng hết sức thể hiện mình tự nhiên một chút “Còn chưa ăn?”

“Không phải chờ hai người sao?” Lôi Dực nghe vậy cười hân hoan nói, “Làm cái gì vậy, mới sáng sớm thôi mà đã ở trong phòng ngủ rồi, hơn nữa, sao cậu lại đi từ trong phòng anh tôi ra vậy?”

“Ách…” Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm nhất thời nghèo từ, không biết trả lời thế nào.

Nhìn biểu tình xấu hổ của Tô Hàm, Lôi Nghị thản nhiên nhìn lướt qua Lôi Dực “Nhanh ăn cơm đi, sau đó thu dọn hành lý.”

Lôi Dực nghe vậy cũng không buồn bực, ngược lại vẻ mặt vô tội hỏi “Anh hai, anh đây là qua sông rồi đạp cầu kiều?”

“Anh để em tới Trấn Biên Thành, giúp Lôi Trung.”

Nghe được anh hai nói, Lôi Dực thu hồi biểu tình vui đùa “Giúp A Trung?”

“Ừ.” Gật đầu, Lôi Nghị trả lời, “Em ở Trấn Biên Thành mười năm, có lẽ sẽ quen thuộc một số thế lực ở nơi đó phải không.”

Nghe Lôi Nghị nói, Lôi Dực lập tức nhìn thấu, xem ra có người không an phận.

Bởi vì có chính sự, được rồi, thật ra là vì quá nhớ người tình, Lôi Dực cơm nước xong, vội vàng vội thu thập hành lý đi mất.

Mà Tô Hàm ăn cơm quá sớm cuối cùng cũng kiềm chế không được hỏi Lôi Nghị “Vết thương trên cánh tay anh…”

“Anh đã nói không sao mà.” Ngồi trên ghế salon Lôi Nghị dừng một chút, nói.

“Em muốn nói, anh có cần thay thuốc hay gì…”

“Sau khi anh đưa em về giường nghỉ ngơi, sẽ đi đổi.” Lôi Nghị nghe vậy thản nhiên mở miệng.

Tô Hàm nghe vậy có chút chần chờ “Một mình anh làm được không?”

“Được.” Nói xong, Lôi Nghị đỡ Tô Hàm về giường, sau đó đi thay thuốc.

“Liệu có đau không?” Khi Lôi Nghị đi đổi thuốc xong trở về, Tô Hàm hỏi.

Nghĩ nghĩ, Lôi Nghị trả lời “Không đau, không đau như em.”

Tô Hàm sửng sốt trong chốc lát, mới kịp phản ứng Lôi Nghị chỉ cái gì “Anh thật là…”

Giữa buổi trưa, Lôi Nghị lại bôi thuốc cho Tô Hàm một lần nữa, còn không để ý đến cậu phản đối (bởi vì cánh tay bị thương) mát xa phần eo cho cậu một lần nữa.

Nhìn cảm động không rõ ràng trên mặt Tô Hàm, Lôi Nghị ở trong lòng nghĩ, quả nhiên, khổ nhục kế dùng rất được, tuy tình huống và kế hoạch của anh có chút không khớp.

Cũng không biết là hiệu quả của thuốc, hay hiệu quả Lôi Nghị mát xa, dù sao sáng ngày thứ hai, Tô Hàm đã cảm thấy tốt hơn nhiều, mà ngay cả nơi phía sau kia cũng không đau nữa.

“Chuẩn bị tốt rồi?” Nhìn Tô Hàm ôm bé Tô Triêu, Lôi Nghị hỏi.

“Hình như có chút căng thẳng.” Tô Hàm trả lời chi tiết.

“Đừng căng thẳng, có anh ở đây.” Rất tự nhiên nhận con trai trong lòng Tô Hàm, Lôi Nghị nhẹ giọng mở miệng.

Không biết vì sao, trong nháy mắt khi Lôi Nghị mở miệng, Tô Hàm thế mà không còn căng thẳng nữa, cho dù người cậu sắp đi gặp là ông cố của bé Tô Triêu, một trong những cường giả cấp mười một của Liên Minh, gia chủ đời trước của Lôi gia, cũng chính là người quyết định địa vị của con trai cậu. Nhìn nửa bên mặt tuấn nghị của Lôi Nghị, Tô Hàm nghĩ, có lẽ mình thật sự đã yêu người đàn ông này rồi cũng nên.

“Đi thôi.” đến bên cạnh Lôi Nghị, Tô Hàm cười mở miệng.

Vừa đến nhà họ Lôi, Tô Hàm đã cảm nhận được sự áp bách rất mạnh. Thoạt nhìn bên ngoài Lôi gia, không khác gì các căn nhà bình thường khác, nhưng Tô Hàm vẫn có thể cảm giác được, nơi này rất không đơn giản.

Khác với bài trí ấm áp trong nhà thầy, Lôi gia mỗi nơi mỗi chốn đều biển lộ khí chất của một gia tộc lớn, không tự giác đánh hoàn toàn vào tinh thần của người bước vào.

“Trừ ông nội anh ra, còn có những người khác sao?” Đứng ở cửa, Tô Hàm hỏi.

“Cha và ba có lẽ cũng ở đó.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời, nói xong lại bỏ thêm một câu, “Yên tâm, bọn họ rất dễ ở chung.”

“Vậy… Bọn họ có phải họ sẽ để bé Tô Triêu ở lại đây, không cho nó đi theo em?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi ra điều mình lo lắng nhất.

Mặc dù khi biết thân thế của con trai cậu đã biết sẽ có một ngày như thế, nhưng cho dù trong lòng nhiều lần làm công tác chuẩn bị, cậu vẫn có chút không tình nguyện đối mặt với nó.

Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc, bởi vì anh biết, lần này sở dĩ ông nội muốn anh mang theo con trai, tám phần là có suy nghĩ để con mình ở lại chỗ này. Cũng không có nguyên nhân gì khác, mà là gần đây tình thế ở Thành Trung Tâm biến đổi, sợ con trai anh gặp nguy hiểm thôi.

“Em yên tâm, con vĩnh viễn là của em.” Nhìn mình trầm mặc, biểu tình Tô Hàm càng ngày càng thấp thỏm, Lôi Nghị nói một câu, “Anh sẽ không kết hôn với ai khác ngoại trừ em.” Cho nên, em cũng không cần lo lắng Tô Triêu sẽ bị tách khỏi người gọi mà nó gọi là ba.

Nghe Lôi Nghị nói như vậy, Tô Hàm càng trầm mặc, trong lòng nghĩ, có nên đồng ý lời cầu hôn của anh không nhỉ, dù sao đàn ông si tình giống như anh cũng rất ít.

Không biết vì sao, Tô Hàm đột nhiên cảm thấy trước đó mình đặc biệt già mồm cãi láo, chẳng qua chỉ là thích một người thôi mà, vì sao lại phải băn khoăn nhiều như vậy nhỉ?

‘Nếu không, chúng ta cùng một chỗ đi.’ Thiếu chút nữa, Tô Hàm đã nói ra miệng những lời này, cũng may, cậu còn quan tâm đây là nơi nào, không thích hợp nói chuyện yêu đương.

Xoay người, Tô Hàm chuẩn bị đẩy cửa vào, chợt nghe đến một âm thanh trong sáng truyền đến.

“Ta biết bây giờ thanh niên trẻ tuổi nói đến chuyện yêu đương cũng không bận tâm nhiều, nhưng những lời tâm tình đó cũng không cần phải ở trước cửa nhà để nói chứ.”

Đọc truyện chữ Full