DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư
Chương 5: Vùng đất bị lưu đày

Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Sau khi từ Thú Lâm đi ra, Tô Hàm tìm được một cửa hàng, bán đi tất cả thi thể quái thú và dị thú.

Nghĩ đến trong thẻ thân phận của mình vừa mới nhiều thêm hai vạn đồng liên bang, Tô Hàm không khỏi cong cong khóe miệng.

Trách không được người ta nói, người dị năng đứng trên đỉnh thế giới này ha, mình chỉ dùng một ngày, đã kiếm được hai vạn đồng, dựa theo giá cả mấy ngày cậu tra được trên mạng, một vạn đồng, có thể cho một gia đình ba người bình thường sinh hoạt trong hai tháng.

Mà hai vạn đồng này chỉ một số rất ít hôm nay mình kiếm được, phải biết trong không gian xoay còn có 8 viên thú hạch, những cái đó mới là đáng giá.

Trong đó, cho dù lấy ra một viên thú hạch cấp một kém cỏi nhất, cũng đáng giá hơn mười thi thể mình vừa bán ra.

Mà khiến cậu có cảm giác hạnh phúc hơn là nằm trong không gian xoay kia còn có một bộ đồ phòng hộ, ngay cả hàng thử nghiệm trên mạng cũng không so được, lực phòng ngự của chúng không tốt lắm (chẳng lẽ cái này gọi là khí chất con người, có hàng mới ném hàng cũ?) mà đòi năm vạn đồng liên bang, vậy cái này nhìn thế nào cũng thấy đánh giá mấy chục vạn.

Đi đến dưới lầu nhà Lôi Dực, Tô Hàm thu xe vào không gian xoay, còn chưa kịp mở cửa, chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ con “Oa —— oa ——”.

Đến gần mở cửa, Tô Hàm hỏi “Bé làm sao vậy?”

“Cậu cuối cùng về.” Nhìn Tô Hàm trở về, Lôi Dực thở ra một hơi, “Đứa nhóc này đã khóc nửa ngày, cho dù dỗ thế nào cũng không được.”

“Vậy sao?” Tô Hàm nhíu mày, tiến lên nhận lấy nhóc con, kết quả nhóc vừa vào trong ngực Tô Hàm, thì dừng khóc.

“Chậc chậc ” Lôi Dực nhịn không được mở miệng, “Này thật đúng là phụ tử thiên tính ha.”

Tô Hàm nghe vậy giật mình, ‘phụ tử thiên tính’ sao?

“Hôm nay thu hoạch thế nào?” Một bên gọi người máy làm cơm, Lôi Dực vừa hỏi.

“Coi như cũng được.” Thuận miệng trả lời vấn đề của Lôi Dực, Tô Hàm nhìn bé Tô Triêu trong lòng, đang không ngừng cười khanh khách với mình, đáy lòng mềm mại.

Lôi Dực “Những thú hạch đó, cậu không bán đi chứ?”

“Không phải cậu đã nói đừng bán hay sao?” Tô Hàm nói xong nhét con trai vào lòng Lôi Dực, “Cậu nhìn một chút, tôi đi tắm rửa một cái, trên người dính chết rồi.”

Nhìn bé con trong lòng nửa ngày Lôi Dực không lời nào để nói, “Người này, thật sự coi mình là bảo mẫu à.”

Tô Hàm tắm rửa xong đi ra, cơm đã đặt lên bàn, Lôi Dực đang ngồi trước bàn ăn, đùa với bé Tô Triêu.

Khi Lôi Dực đang đùa với Tô Triêu thì Tô Hàm đi ra, quay đầu nhìn một chút chậc chậc hai tiếng “Làn da không tồi nha.”

Bởi vì vừa tắm xong, Tô Hàm chỉ tùy tiện mặc một cái áo ngủ rồi đi ra, xương quai xanh tinh chế, nửa đoạn đùi ngọc trần trụi mất hồn bại lộ trong không khí.

“Cám ơn.” Tô Hàm bình tĩnh trả lời, sau đó rất tự nhiên nhận bé Tô Triêu từ trong lòng Lôi Dực, một tay ôm, một tay khác cầm lấy đũa ăn cơm.

Nhìn Tô Hàm thờ ơ với sự đùa giỡn của mình, Lôi Dực nhíu mày “Cậu mặc như vậy, không sợ tôi làm gì đó với cậu sao?”

Lần này Tô Hàm cuối cùng cũng có phản ứng, chỉ thấy cậu cong khóe miệng cười cười, sau đó đột nhiên lấy mắt kính của Lôi Dực ra, khiến khuôn mặt em bé đáng yêu của Lôi Dực lộ ra ngoài.

“Cậu là nhược thụ vị thành niên, thì có thể làm gì tôi?”

Lôi Dực “…”

“Cậu mới vị thành niên, cả nhà cậu đều là vị thành niên!” Lôi Dực kịp phản ứng đen mặt quát, “Hơn nữa, tôi yếu chỗ nào hả.”

Lôi Dực ghét nhất người khác lấy mặt mình ra viết văn, rõ ràng đã bốn mươi tuổi, sự nghiệp thành công một người đàn ông có mị lực, nhưng chỉ vì có khuôn mặt vĩnh viễn không lớn mà bị giảm giá trị.

Ẩn ý cười trong suy nghĩ, Tô Hàm mở miệng “Được rồi, tôi sai, cậu không phải nhược thụ, cậu là tạc mao thụ.”

Lôi Dực “…”

Tốt, Lôi Dực xem như đã hiểu, đấu võ mồm với Tô Hàm mình đấu không thắng. Nếu đấu không thắng, chỉ có thể thay đổi sách lược.

Một lần nữa đeo mắt kính lên, Lôi Dực cười mở miệng “Vừa rồi không phải cậu hỏi tôi, những viên thú hạch đó vì sao lại không để cậu bán đi sao?”

Nhìn Lôi Dực nháy mắt khôi phục vẻ mặt khi mình tỉnh lại, nhìn thấy vị bác sĩ nhã nhặn nhiều lý lẽ kia, Tô Hàm nhún vai “Ừ.”

Lôi Dực “Trước khi hỏi vấn đề này, tôi muốn hỏi cậu, sau này cậu có dự định gì không?”

“Dự định?” Tô Hàm nhíu mày.

“Đúng vậy.” Gật đầu, Lôi Dực nói tiếp, “Cậu bây giờ đã có con, cũng không thể ở lại nơi này.”

“Ở nơi này thì sao? Tôi cảm thấy rất tốt mà.” Tô Hàm khó hiểu hỏi, “Hơn nữa nơi này cách Thú Lâm cũng gần, rất thuận lợi cho tôi đi săn thú nha.”

“Chính vì nơi này gần Thú Lâm cho nên mới không an toàn, bởi vì ai cũng không thể xác định được khi nào sẽ có quái thú hoặc là có dị thú mạnh đột nhiên chạy vào trong thành.” Lôi Dực nói xong đột nhiên hít một hơi, “Một tháng trước, có một dị thú cấp 3 xông vào trấn nhỏ, theo công tác thống kê sợ bộ, đã có ít nhất hơn một trăm người chết hoặc bị thương, trong đó thậm chí còn có hai người dị năng.”

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm há miệng thở dốc, muốn nói nếu nơi này nguy hiểm như vậy người nơi này vì sao không dọn đến một nơi an toàn hơn, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.

Bởi vì cậu đột nhiên nghĩ, có lần khi cậu còn rất nhỏ ngồi xem tin tức, một vùng núi xảy ra lở đất, đất đá từ trên núi đổ xuống chết rất nhiều người.

Nhìn TV, cậu thấy hình ảnh đau buồn khi mất đi thân nhân, còn có một đứa trẻ hỏi ba mẹ ở đâu, nếu một ngọn núi dễ dàng xảy ra lở đất như vậy, thì tại sao bọn họ còn lại ngọn núi đó, dọn đi không phải ít nguy hiểm hơn sao.

Cậu nhớ rõ lúc ấy ba mẹ cậu nghe xong liền nở nụ cười, nói một câu “Con cho là chuyển nhà dễ dàng như vậy sao?”

Lúc nhỏ mình không hiểu, khi trưởng thành mới biết được là có ý gì, vì trong nhà nghèo không có điều kiện, cho nên bọn họ không có cách nào chuyển nhà.

Tựa như người ở nơi này, chẳng lẽ bọn họ không muốn dọn đến nơi nào an toàn hay sao? Muốn chứ, nhưng bọn họ không có điều kiện, không có kinh tế cũng không có năng lực để họ dọn đến nơi ở tốt hơn.

“Liên Minh mặc kệ?” Nhìn Lôi Dực, Tô Hàm hỏi, “Để dị thú ở nơi này tàn sát bừa bãi?”

Không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Hàm, Lôi Dực chỉ nhìn bé Tô Triêu ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng Tô Hàm nói rằng “Người có quyền lực như thế nào, cũng không thể chú ý đến nơi này.”

Tô Hàm nghe vậy, châm chọc nở nụ cười một tiếng “Cho nên Trấn Biên Thành nghiễm nhiên trở thành một tấm chắn bên ngoài Thú Lâm.”

Lôi Dực nghe vậy liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái “Cậu nói như vậy cũng không phải không được nhưng mà thật ra nơi này vẫn có người quản.”

Tô Hàm “Ai?”

Lôi Dực cười cười, trả lời vấn đề của Tô Hàm “Trấn Biên Thành, ngoại trừ dân chúng tương đối nghèo khó, vẫn có một số người dị năng, chẳng qua bọn họ đại bộ phận đều là những kẻ bị lưu đày.”

Tô Hàm “Bị lưu đày?”

“Trên cơ bản, người dị năng và tinh sư sẽ không bị phán án tử hình, trừ phi bọn họ phạm phải tội ác tày trời, nhưng bọn họ cố tình lại có lực phá hoại kinh người, cho nên những nơi cằn cỗi thường xuyên gặp phải dị thú tàn sát bừa bãi như Trấn Biên Thành, sẽ trở thành nơi cầm tù tốt nhất cho bọn họ, bình thường những kẻ bị trục xuất cả đời cũng không thể bước chân ra khỏi Trấn Biên Thành.” Lôi Dực nói xong, ánh mắt trở nên phức tạp, “Cho nên, nơi này còn có một cái tên khác, chính là vùng đất bị lưu đày.”

“Nếu bọn họ muốn sinh hoạt ở nơi này, vậy khi dị thú vào thành bọn họ không thể không quản, đối với những người có quyền mà nói, đúng là một công đôi việc ha.” Tiếp nhận lời nói Lôi Dực, Tô Hàm nói thêm.

“Cho nên, nơi này không chỉ thường xuyên gặp phải dị thú nguy hiểm tấn công, mà các thế lực ở đây rồng rắn hỗn tạp, đối với cậu một người vừa thức tỉnh dị năng lại mang theo con nhỏ mà nói, nơi đây thật sự rất không an toàn.” Dấu đi cảm xúc phức tạp trong mắt, Lôi Dực thuận miệng nói.

“Cậu nói cũng đúng.” Tô Hàm dường như suy nghĩ điều gì đó, nếu cậu chỉ một mình thì rất thoải mái, đời trước nguy hiểm như tận thế cũng đã trải qua, mặc dù đến cuối cùng bị đôi cẩu nam nam kia đưa tới cái chết.

Bây giờ bên cạnh mình còn có một đứa con, tuy hiện tại Lôi Dực có thể giúp đỡ trông nom vài ngày nhưng không thể tiếp tục kéo dài.

Hơn nữa nghiêm túc mà nói, mình và Lôi Dực cũng không phải thân quen, làm phiền người ta một ngày hai ngày còn được, thời gian dài người ta dựa vào cái gì để giúp mình. Cho nên nơi này đối với Tô Hàm, đích xác không thể ở lâu dài.

“Hơn nữa, Liên Minh đãi ngộ người dị năng vô cùng tốt, chỉ cần thức tỉnh dị năng, đã có thể được phân một căn hộ ở Thành Trung Tâm, mặc dù rất nhỏ nhưng chỉ có một mình cậu tối đa thêm bé Tô Triêu nữa thì đủ ở.”

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm vẻ mặt kinh hỉ “Thật sao? Cậu không gạt tôi chứ?”

Tôi dựa vào! Nhà ở đấy, ở Thiên Triều phấn đấu bao lâu mới mua được một căn nhà hả!

Đây là lần đầu tiên Tô Hàm cảm thấy may mắn hơn so với trước kia, lại còn một lần nữa thấy may mắn khi mang theo dị năng tới đây.

Lôi Dực nhún vai “Việc này cậu tùy tiện lên mạng tra một chút là biết, hơn nữa thành Trung Tâm phồn hoa hơn nơi này nhiều lắm, nơi đó tìm đâu cũng có siêu thị, hơn nữa còn có cả người máy chuyên chăm sóc trẻ em, như vậy ban ngày cậu có thể yên tâm để bé Tô Triêu ở trong nhà mà không ảnh hưởng khi cậu ra ngoài làm việc.”

Nếu như nói vừa rồi Tô Hàm còn chút do dự, thì bây giờ vừa nghe đến có người máy chăm sóc trẻ em Tô Hàm lập tức dao động.

“Đi chứ.” Để bé Tô Triêu đang ở trong lòng mình ngủ đặt sang xe đẩy ở một bên, Tô Hàm gõ nhịp nói, “Phiền cậu chờ vài ngày, để tôi đến Thú Lâm thu thêm một ít thú hạch rồi sẽ mang con tôi cùng đi Thành Trung Tâm.”

Nghe Tô Hàm vì lời mình nói mà dao động, Lôi Dực cũng không nhiều lời ngược lại chuyên tâm ăn cơm.

Lôi Dực không nói, Tô Hàm lại có vấn đề “Lôi Dực, vừa rồi cậu nói người dị năng và tinh sư, tôi biết người dị năng, nhưng tinh sư là gì?”

“Tinh sư à.” Bới miếng cơm cuối cùng trong bát vào miệng, Lôi Dực nói, “Tuy trong thú hạch có năng lượng, người dị năng cũng có thể dùng, nhưng vì bản chất năng lượng khác nhau nên người dị năng không thể trực tiếp sử dụng, cần phải chuyển hóa năng lượng trong thú hạch thành năng lượng mà người dị năng có thể trực tiếp dụng, thú hạch sau khi chuyển hóa năng lượng thì sẽ gọi là tinh thạch, mà nghề có bản lĩnh chuyển hóa năng lượng dị thú thành năng lượng để người dị năng giả sử dụng gọi là tinh sư.”

Lôi Dực nói xong xong liếc mắt nhìn Tô Hàm một cái “Tôi nói như vậy cậu hiểu không?”

Tô Hàm gật đầu “Tàm tạm.”

Tuy dùng một loạt các danh từ chuyên môn khiến cậu choáng váng đầu óc, nhưng điểm mấu chốt bên trong Tô Hàm vẫn tìm ra được “Vậy làm thế nào để trở thành tinh sư?”

“Muốn trở thành tinh sư hả, đầu tiên cậu phải là một người có lực tinh thần, về phần lực tinh thần là cái gì …” Lôi Dực nói xong xem xét chiếc đũa làm bằng kim loại trong tay, giọng điệu mang theo đắc ý nói “Ví dụ chiếc đũa này, nếu cậu là người có lực tinh thần, chỉ cần cậu tập trung tinh thần của mình vào nó là có thể biến nó thành hình dáng mà cậu tưởng tượng trong đầu, ví dụ như một chiếc đũa có đường cong hình chữ S.”

Theo lời Lôi Dực nói, chiếc đũa trong cậu ta chậm rãi biến cong, rất nhanh biến thành một chiếc đũa giống như trong miệng cậu ta nói, chiếc đũa có đường cong hình chữ S.

“Chơi rất vui hả.” Nhìn Lôi Dực biểu diễn xong, Tô Hàm cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng cầm một chiếc đũa, dựa theo lời cậu ta nói, tập trung tinh thần với chiếc đũa…

Lôi Dực liếc mắt một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói “Cậu có thử cũng chẳng được gì, phải biết rằng người có lực tinh thần so với người dị năng còn hiếm thấy hơn, trên cơ bản vạn người có một…”

Lôi Dực nói được một nửa, mở trừng mắt nhìn chiếc đũa trong tay Tô Hàm chậm rãi biến cong, ánh mắt thiếu chút nữa lọt khỏi tròng.

Đọc truyện chữ Full