Đêm dài tĩnh lặng.
Thời gian tích tắc trôi qua đến vị trí gần ba giờ sáng, đèn đường hãy còn tỏa ra ánh sáng lờ mờ, một con mèo nhảy ra từ ngõ nhỏ, trên đường thỉnh thoảng có một chiếc ô tô chạy qua như bay, mấy con cú đêm đang mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn vào màn hình trong quán net hoặc phấn khởi hoặc hăng hái đang chơi game – thành phố này còn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, nhưng phần đông người ta quả thực đã ngủ say rồi.
Trong phần đông người này hiếm một lần bao gồm cả Hạ Hải Lâu.
Tâm tình của hắn hôm nay có hơi khoái trá, bởi vậy nên sau khi dặn dò thủ hạ ‘chơi đùa’ với Cố Trầm Chu xong liền sớm tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Hắn ngủ không an ổn lắm, thỉnh thoảng lại bất giác nhìu mày, đôi lúc lại vì chạm phải đạo cụ vứt trên giường mà vung tay lên hoặc nghiêng người đi, có những khi lại vì không khí lạnh lẽo của buổi đêm mà hơi cuộn mình lại, nhưng hắn vẫn ngủ say, mãi cho đến khi di động đặt ở góc giường rung mạnh lên!
‘Ong ong ong –‘
‘Ong ong ong –‘
Tiếng chấn động cùng âm nhạc vang lên, Hạ Hải Lâu lập tức tỉnh dậy từ giấc mơ, hắn nhíu mày, đầu tiên là nâng tay che mắt trước rồi mới vươn tay ra lần mò nơi di động phát ra tiếng kêu, giữa chừng suýt chút nữa là cầm điện thoại ném xuống sàn nhà.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không ngừng.
Hạ Hải Lâu khép hờ mắt, vì ngại ánh sáng phát ra từ màn hình nên cũng không thèm xem mà áp thẳng lên tai:
“Mẹ nó. Tốt nhất là cậu có việc chính –“
“Hạ thiếu gia!”
Giọng nói ở đầu bên kia vừa vội vừa ngắn.
“Đã xảy ra chuyện, trên sơn trang Thiên Hương xảy ra tai nạn chết người!”
Hạ Hải Lâu lập tức mở mắt, trong bóng đêm, trên màn hình di động đang phát sáng hiện ra rõ ràng vẻ kinh ngạc trên mặt hắn:
“Cậu nói cái gì?”
Thời gian quay lại nửa tiếng đồng hồ trước.
2 giờ 30 phút sáng.
Ngoại trừ khoảng thời gian hai ba năm đầu tiên ra nước ngoài du học thì Cố Trầm Chu luôn sinh hoạt có qui luật rất ít khi để trễ như thế này mà vẫn chưa nghỉ ngơi.
Anh đang đợi người.
Rất đáng hài lòng là người anh đợi không khiến anh đợi quá lâu.
“Cố thiếu gia, người đã ở trong này hết rồi.”
Trong rừng cây phía sau sơn trang Thiên Hương, một đám người đang đứng, một đám khác đang nằm.
Màn sương mù quẩn quanh trong rừng rậm luôn âm u tối tăm khiến những người này bị bịt kín trong một tầng sa mỏng mờ ảo, đứng cách mấy bước là không thể nhìn quá rõ gương mặt nhau.
Cố Trầm Chu đứng cách đó khá xa lại tương đối cao. Anh đang đứng trên bậc thang bằng gỗ trong sơn trang Thiên Hương, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người dưới đất, sau đó anh gật đầu với mấy người đứng trước mặt.
Người đàn ông nói chuyện lập tức ngầm hiểu, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, đối phương thấp giọng ‘vâng’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu được rồi xoay người đi vào rừng sâu, bước vài bước đến dưới một gốc cây to rồi tha ra một bao tải lớn, khi kéo đến giữa đoàn người thì ngồi xổm xuống nới lỏng dây thừng buộc miệng bao tải ra, lên tiếng gọi người bên cạnh một tiếng liền có một người chuyên phụ trách cầm đèn pin chiếu sáng bước ra khỏi hàng, đưa đèn pin lên cắn vào miệng rồi cũng ngồi xổm xuống kéo bao tải cùng người kia, một người túm chặt một góc bao tải rồi rũ thứ ở bên trong ra.
Đó là một vật kết hợp giữa hình chữ nhật và hình tròn lập thể, chu vi hình chữ nhật còn gần với bốn góc hình trụ, hiện giờ chúng đang mở ra theo một loại tư thế chỉnh tề lại hơi hỗn độn trên mặt đất – rõ ràng, đây là một khối thi thể đã hơi cứng lại.
Sự xuất hiện của thi thể khiến mấy kẻ đang nằm dưới đất hơi rối loạn, nhưng lập tức bị đoàn người vây quanh mỗi người đá một cái nằm im dưới đất.
Người đàn ông dẫn đầu túm áo một kẻ trong đó lên, cầm một cái gậy sắt hãy còn dính máu muốn bỏ vào trong tay gã.
Gã đàn ông bị túm lên bắt đầu giãy dụa, nhấc chân muốn móc chân người đàn ông dẫn đầu.
Trong bóng đêm, người dẫn đầu nhếch môi tỏ vẻ khinh miệt rồi nâng tay cầm gậy gỗ đập lên đầu gã kia.
Gã đàn ông lập tức lảo đảo một cái, người cầm đầu lại vung gậy sắt nắm trong tay đập xuống vài cái, kẻ bị đánh lập tức nằm im lìm trên mặt đất không thể động đậy.
Người đàn ông dẫn đầu lúc này mới khom người gỡ bàn tay bị nắm lại rất chặt của gã kia, đặt chiếc gậy rơi dưới đất vào trong tay gã rồi mới cọ cọ trên tay đối phương vài cái, cũng mặc kệ kẻ nằm dưới đất có cầm không đã đứng thẳng dậy.
Lúc này, Cố Trầm Chu vẫn chưa hề lên tiếng cầm điện thoại ra bấm một dãy số, giọng nói của anh giữa đêm tối tĩnh lặng thì càng có vẻ tỉnh táo hơn:
“Là Cục trưởng Trần phải không? Chỗ tôi xảy ra vài chuyện, ngài tìm vài người đến đây một chuyến… Phải, không có chuyện gì lớn, tôi không sao.”
Anh nhẹ nhàng thản nhiên nói:
“Chỉ là nơi này xảy ra một vụ án mạng.”
Mười lăm phút sau, xe cảnh sát kéo còi hú vang xếp thành một hàng chỉnh tề từ trong thành phố nhanh chóng lao vút ra vùng ngoại ô.
Hai mươi phút sau, một tên nằm vùng Hạ Hải Lâu cài trong Cục Cảnh sát vội vàng phát huy tác dụng vững chắc nhất của mình, ngay khi đến hiện trường đã gửi tình báo mới nhất đến cho Hạ Hải Lâu.
Bốn mươi phút sau, Hạ Hải Lâu nhổm dậy rời giường, mặc quần áo xuống dưới lấy xe, chỉ tốn thời gian hơn ba mươi phút đã chạy đến dưới chân núi Thiên Hương.
Lúc ấy, xe cảnh sát đúng lúc kéo còi inh ỏi nối đuôi nhau lái từ trên núi xuống.
Hạ Hải Lâu dừng xe lại ven đường nhìn từng chiếc xe cảnh sát một xuyên qua màn đêm lao đến từ xa đến gần, từ cao xuống thấp.
Hạ Hải Lâu bất chợt lái xe đến gần mấy chiếc xe cảnh sát này.
Có lẽ là nhận ra Hạ Hải Lâu, những xe cảnh sát này cũng không có phản ứng gì mà ngược lại còn thả chậm tốc độ né tránh sang bên cạnh.
Mấy chiếc xe lướt sát qua nhau.
Hạ Hải Lâu ấn nút hạ cửa kính xe xuống nhìn sang phía đối diện đúng lúc đi sát qua xe cảnh sát, phạm nhân bị hai cảnh sát kèm ở bên trong phải cố sức quay đầu thì tầm mắt hai người mới chạm nhau được.Hắn lẳng lặng nhìn, thấy rất rõ ràng khóe miệng bầm tím cùng sắc mặt tro tàn của đối phương trong cửa kính.
Chỉ trong nháy mắt này, hắn đột nhiên nhớ ra nửa năm trước, hắn từng ở trên con đường này nhìn thấy vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm cùng cảnh Cố Trầm Chu nổ súng từ trong bóng tối.
Khi đó Cố Trầm Chu vừa về nước.
Bữa tiệc kia là lần đầu tiên hắn và Cố Trầm Chu gặp mặt chính thức.
Có lẽ là vì hứng thú ban đầu với người này, cho nên mới đến một lần gặp mặt rồi một lần nhìn trộm đó?
Bốn giờ rạng sáng, trên quốc lộ không có mấy xe cộ qua lại.
Hạ Hải Lâu dừng xe đứng im tại chỗ một lúc đợi xe cảnh sát đi xa, đến khi cuối cùng không còn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát nữa thì hắn mới khởi động xe rồi đạp xuống chân ga lao thẳng lên sơn trang Thiên Hương.
Như hắn dự đoán, đèn trong sơn trang Thiên Hương trên đỉnh núi còn sáng, chủ nhân của sơn trang cũng vẫn chưa nghỉ ngơi.
Hạ Hải Lâu xuống xe, quen thuộc đi vào trong đại sảnh đang sáng đèn.
Đại sảnh của sơn trang này chuyên dùng để tổ chức tiệc tùng. Khi bên trong chỉ có một người ngồi thì nó toát lên vẻ vừa rộng lớn vừa trống trải, mà người ngồi bên trong sẽ trông thấp bé hơn – nhưng Cố Trầm Chu đang ngồi ở đây lại không hề như thế.
Vừa vào đại sảnh, ánh mắt của Hạ Hải Lâu liền bị Cố Trầm Chu ngồi trên chiếc ghế ở giữa đại sảnh hấp dẫn.
Anh ngồi im lặng ở nơi đó, hai chân bắt chéo, mười ngón đan cài vào nhau, vẻ mặt bình tĩnh ung dung giống như chủ nhân của chiếc ghế dựa này, chủ nhân của gian đại sảnh này, chủ nhân của sơn trang này, và là chủ nhân của cả thế giới này.
Hạ Hải Lâu mê muội nhìn đối phương. Khi chính hắn cũng không nhận thức được thì khóe môi của hắn đã cong lên, trong mắt lóe lên tia sáng rạng ngời, cả gương mặt đều vì chăm chú mà rạng rỡ tỏa sáng.
“Tôi thực sự không thể ngờ được.”
Bước chân của Hạ Hải Lâu rất thoải mái đi đến trước mặt Cố Trầm Chu.
“Anh đúng là –“
Hắn nói:
“Một tuyệt tác.”
Cố Trầm Chu cũng không hề đứng dậy rời khỏi ghế, anh mỉm cười, nụ cười này không giống nụ cười thường ngày của anh, hơi thờ ơ lại toát lên vẻ lạnh lùng khinh miệt:
“Như vậy, Hạ thiếu gia cảm thấy chỉ có cậu mới có thể làm việc này?”
“Đêm nay Cố thiếu gia làm nhiều việc như thế chỉ là vì muốn chỉnh chết một thủ hạ của tôi?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu:
“Chỉnh chết một thủ hạ của cậu?”
Anh lắc đầu mỉm cười, sau đó nhổm dậy khỏi ghế, thân thể hơi nghiêng về phía trước ghé sát bên tai Hạ Hải Lâu.
Anh nhẹ giọng đáp:
“Buổi tối hôm nay sao lại không phải là cậu chứ, Hạ Hải Lâu?”
Hô hấp của Hạ Hải Lâu chợt cứng lại!
Không phải sợ hãi.
Không phải căng thẳng.
Không phải phẫn nộ.
Từ ngón tay đến những sợi tóc của Hạ Hải Lâu đều đang run rẩy, giống như người nhảy vào giữa hồ nước lạnh băng giữa mùa đông, sau khi được vớt ra rồi trùm chăn ngồi cạnh lò sưởi thì vẫn không thể tránh được hơi run rẩy một chút.
Ánh mắt hắn tham lam vội vàng nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mắt.
Trong mắt hắn thì đối phương không có bất cứ chỗ nào không ổn. Gương mặt tươi cười của người trước mắt này vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt cũng vẫn lạnh lùng sắc bén như thế.
Chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ như vậy…
Trái tim Hạ Hải Lâu nhảy lên dồn dập trong ***g ngực, nó đang điên cuồng tự hỏi giống như tâm trí hắn, đang kêu gào cuồng dại, chờ mong đến phát rồ.
Chưa một giờ phút nào, chưa có một người nào lại khiến Hạ Hải Lâu bức thiết theo đuổi muốn có được như thế.
Hắn sẽ mạnh mẽ đâm thủng anh ta, để lại dấu vết của chính mình trên thân thể anh ta, kéo xuống gương mặt trí tuệ, đoan chính, bình tĩnh lại chứa đầy khinh miệt mà anh ta có, khiến giọng nói của anh ta trở nên khàn khàn, khiến tứ chi của anh ta suy yếu, khiến ánh mắt của anh ta phải ngập nước –
Sau đó hắn muốn xé nát anh ta.
Từ bên trong, đánh gãy, cắt nát, xé bỏ từng chút từng chút một…
“Cố thiếu gia…”
Hạ Hải Lâu hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không thể khiến giọng nói của mình hết run rẩy. Hắn mỉm cười nhìn đối phương, có lẽ là chưa bao giờ tươi cười của hắn lại chứa đầy chờ mong lộ liễu giống như thế này.
“Nếu anh muốn chơi…”
Hắn cực kì mong đợi:
“Chúng ta nhất định hãy – chơi đùa thật vui vẻ một hồi!”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Nghe nói ngày nào đó Cố muốn làm đám cưới chính trị, tin tức nhỏ này truyền đi khắp nơi trong kinh thành.
Vì thế Hạ là người đầu tiên có được tin tức đến tìm Cố để chứng thực.
Hạ: Anh muốn kết hôn với XX?
Cố: Ừ.
Hạ [cười tủm tỉm]: Chúc mừng chúc mừng! [Mẹ nó ai dám động thổ trên đầu Thái tuế đây!]
Cố: Cảm ơn.
Hạ [tiếp tục cười tủm tỉm]: Đến lúc ấy tôi nhất định sẽ tặng cho anh một món quà thật lớn.
Cố: Được.
Hạ xoay mặt liền xử lí cô dâu.
Vì thế vào ngày kết hôn đã định ra từ trước…
Hạ: Ai nha không có cô dâu thì sao được!
Cố: …
Hạ: Ai, vì nghĩ cho thể diện của anh, việc này thôi để tôi làm đi.
Cố: …
Từ đó về sau, mỗi lần Cố lại nghĩ đến đám cưới…
Bên nữ A: Anh biết Hạ Hải Lâu đúng không, là bạn tốt của hắn phải không TAT, hắn ta thật sự là không thể chịu nổi mà…
Cố: …
Hạ: xD.
Bên nữ B: Cố thiếu gia, em hiểu được tâm ý của anh nhưng Hạ thiếu gia luôn ngồi bên kia nhìn…
Cố: …
Hạ: xDD.
Bên nữ C: Đồ điên Hạ đã làm chết ba cô gái muốn tiếp cận anh rồi.
Cố: …
Hạ: xDDD.
Bên nữ D: Anh biết rõ em muốn nói gì mà, anh là người tốt nhưng chúng ta thật sự không phù hợp.
Cố: …
Hạ: xDDDD.
Vì thế hai người đi về nhà.
Hạ: Một đời một kiếp chỉ hai người gì đó là đẹp nhất đúng không? =3=
Thuận thế áp đảo, sau đó bị công =w=
Cố: [Đồ thần kinh khốn kiếp này, ánh mắt của mình rốt cuộc đã hỏng đến mức độ nào rồi!] [Nhưng mùi vị không tệ.] [Rất không tệ.] [Vô cùng không tệ.] [Thỏa mãn đến khó hiểu mà…]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trầm Chu
Chương 58: Thế giới của đám cặn bã (2)
Chương 58: Thế giới của đám cặn bã (2)