Editor: Nguyệt
Cố Tương hỏi: “Ý anh là trạng thái tinh thần của Trần Tiến có vấn đề?”
Lâm Bạch đập tay, chợt ngộ ra: “Nha nha, em hiểu rồi! Cậu ta bị tâm thần phân liệt?”
Đinh Đinh há hốc mồm, mãi sau mới nói được: “Phân liệt? Chuyện này thật quá ảo!”
“Em vào nghề chưa đầy hai năm, gặp được bao nhiêu tên tội phạm chứ?” Trần Kiều Vũ nói.
“Lâm Bạch nói chưa chuẩn. Cậu ta không phải tâm thần phân liệt, mà là đa nhân cách. Tâm thần phân liệt là loại bệnh về tâm thần rất nghiêm trọng. Người mắc phải sẽ có những nhận thức sai lệch, hoạt động tâm lý không phù hợp với hoàn cảnh thực tế, triệu chứng điển hình là ảo tưởng, nghe được tiếng động hay giọng nói không có thật, hành vi cử chỉ của họ trong mắt người khác là rất quái dị, giống như kẻ điên mắc chứng vọng tưởng. Còn đa nhân cách thì lại là hai hay nhiều nhân cách cùng tồn tại trong một thân thể, có tư duy và cảm xúc độc lập với nhau, có thể điều khiển thân thể trong các tình huống và hoàn cảnh khác nhau, có khả năng nhận biết nhau, nương nhờ hoặc đối kháng lẫn nhau.” – Lục Vân Dương nói đơn giản về sự khác nhau giữa hai loại bệnh – “Hành vi cử chỉ hàng ngày của Trần Tiến về cơ bản là có tính thống nhất, chỉ khi giết người cậu ta mới bộc lộ ra một nhân cách khác. Bản thân cậu ta cũng không có biểu hiện khủng hoảng, thoát ly hiện thực hay nói năng lung tung. Tôi cho rằng cậu ta bị bệnh đa nhân cách, hoặc là có khuynh hướng phân liệt.”
“Nguyên nhân dẫn đến đa nhân cách thường là do hoàn cảnh sống thời thơ ấu. Xem ra chúng ta phải tìm hiểu sâu hơn về Trần Tiến rồi.” Ôn Tĩnh Hàn quay sang nhìn Cố Tương.
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.”
“Trần Tiến là người hướng nội, phải chịu nhiều áp lực, có thể là vì khát vọng nội tâm nên mới sản sinh ra một nhân cách mạnh mẽ, cương quyết, tự tin, điên cuồng. Hơn nữa, nhân cách thứ hai này chỉ xuất hiện khi xảy ra sự kiện có tính quyết định.” – Lục Vân Dương nói – “Có lẽ cái chết của Cao Vân đã kích thích cậu ta.”
“Vậy là có thể tra được động cơ gây án rồi.” Trần Kiều Vũ vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
“Tiểu Cẩm, lúc em bắt gặp Trần Tiến tìm đồ trên sân thượng, cậu ta có biểu hiện thế nào? Em thử nhớ kỹ lại xem, có chi tiết nào cho thấy sự biến hóa rõ rệt không, nhất là vẻ mặt, giọng điệu, cử chỉ của cậu ta.” Lục Vân Dương dẫn dắt Quan Cẩm.
Quan Cẩm cau mày, bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó: “Khi bị tôi phát hiện, cậu ta rất hoảng hốt. Lúc biết tôi đi theo cậu ta từ đầu cho đến khi tìm được huy hiệu, cậu ta … đột nhiên biểu hiện của cậu ta mang tính công kích. Tôi hỏi có phải cậu ta cũng định đẩy tôi ngã xuống không, mà tôi đã báo cảnh sát rồi. Bấy giờ, cậu ta lại rụt rè, sợ hãi, luống cuống giải thích với tôi.”
“Chính là chỗ đó. Nhân cách thứ hai của Trần Tiến chỉ xuất hiện khi cậu ta bị uy hiếp hoặc tinh thần bị đả kích mạnh mẽ. Có lẽ hắn muốn bảo hộ Trần Tiến, hoặc là khinh bỉ cậu ta, sợ cậu ta gặp chuyện xấu. Trần Tiến số hai rất khôn ngoan và nhanh nhạy. Chỉ thoáng cái, hắn đã nghĩ đến việc thừa nhận mình có liên quan đến cái chết của Đổng Bình. Người đã chết, không có đối chứng, căn cứ vào biểu hiện thẳng thắn, cậu ta sẽ không phải ra tòa chỉ vì tội ngộ sát. Làm vậy, cậu ta còn đạt được một mục đích lớn đó là chuyển hướng điều tra của chúng ta về các án mạng trong tòa nhà thực nghiệm ra khỏi cậu ta.”
“Tức là người diễn tiết mục thẳng thắn sẽ được khoan hồng vẫn luôn là một Trần Tiến khác?” Quan Cẩm không thể chấp nhận sự thật mình bị một thằng nhóc đùa giỡn.
“Đúng vậy. Hắn ta muốn bắt chước bộ dạng của Trần Tiến số một, đáng tiếc là làm không đúng chỗ, khó tránh để lộ bản tính.”
“Thằng nhóc chết tiệt!” Trần Kiều Vũ chán nản vì mình đã nhìn lầm người, “Nhưng đây chỉ là suy luận thôi, không có bằng chứng.”
“Tôi đang nghĩ đến một người.” Lục Vân Dương mở danh bạ tìm kiếm một lát, gọi một cuộc điện thoại: “Đường Tử Du phải không? Tôi là Lục Vân Dương. Tôi muốn hỏi em chuyện này, người mà em từng nói với tôi là có biểu hiện khác hẳn trước đây có phải Trần Tiến không?”
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu mới kinh ngạc hỏi lại: “Thầy Lục, sao thầy biết? Sao thầy biết đó là Trần Tiến?”
“Tạm thời em đừng hỏi vội. Chuyện này vô cùng quan trọng, liên quan đến mạng người, cho nên em phải trả lời trung thực.” – Trần Kiều Vũ xen vào.
Đường Tử Du dường như bị dọa, không hiểu sự tình ra sao, nhưng vẫn đáp lời: “Đúng vậy. Ba tháng trước, có một lần em tới phòng tự học thì gặp cậu ấy. Cậu ấy đột nhiên chủ động chào hỏi em, trông rất là vui vẻ. Trước đây mỗi lần lên lớp bọn em đều tránh mặt nhau. Khi đó em đã biết Thành Kiều Kiều gặp chuyện không may, trong lòng lúc nào cũng thấy bồn chồn, lo lắng, biết là không nên nhưng em vẫn không nhịn được, nhắc đến chuyện này với cậu ta. Nào ngờ cậu ta lại ngửa đầu lên, nói với vẻ khinh thường: mỗi người đều có một con đường phải đi, đều do một tay thượng đế vẽ ra, ai cũng không thể biết trước, không thể ngăn cản. Em rất hoảng sợ, bởi vì Trần Tiến không phải người như thế, cậu ấy vẫn luôn ôn hòa, thích giúp đỡ người khác, sao có thể buông lời đánh giá lạnh lùng về cái chết của một người mà cậu ta quen biết như thế được. Sau đó, có một lần em và Lục Mẫn Mẫn tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy nhìn em rồi nói hôm nay em ăn diện tựa như một tinh linh rơi xuống thế gian, bảo Mẫn Mẫn tươi sáng như đóa hoa tháng năm … Em ngẩn ra luôn, Mẫn Mẫn còn hỏi em có phải cậu ta uống nhầm thuốc không. Thầy có hiểu cái cảm giác đó không? Cảm giác người trước mắt cư xử khác hẳn thường ngày, giống như chỉ khi uống rượu vào mới làm ra được, cho nên Mẫn Mẫn mới không nhịn được hỏi em có phải cậu ta uống nhầm thuốc không.”
“Vậy lý do em muốn gặp tôi là gì?” – Lục Vân Dương hỏi.
“Em lo không biết có phải chuyện lần đó để lại ám ảnh tâm lý cho cậu ấy, nên tinh thần mới có vấn đề không. Mà chuyện này em lại không thể hỏi lung tung, cho nên mới nói lập lờ chung chung …”
Cúp điện thoại, Lục Vân Dương nói với vẻ lo lắng: “Xem ra nhân cách thứ hai của Trần Tiến xuất hiện rất nhiều lần, tỷ lệ xuất hiện khi gặp người có liên quan đến sự kiện lúc trước cũng cao hơn. Tôi nghĩ hai nhân cách của cậu ta đều biết sự tồn tại của nhau, chỉ là Trần Tiến bị nhân cách thứ hai này đàn áp quá mạnh mẽ, một mặt khác lại hưởng thụ cảm giác mà hắn mang lại. Cho nên, nhân cách thứ nhất của cậu ta không có biểu hiện dị nghị hay bài xích trong sinh hoạt thường ngày, cậu ta tin tưởng nhân cách đó. Tôi có cảm giác nhân cách thứ hai này càng lúc càng mất kiểm soát, bất mãn với sự vô dụng của Trần Tiến, say mê sức mạnh của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, đưa ra quyết định thay Trần Tiến.”
“Ý anh là hắn ta muốn gạt bỏ nhân cách vốn có? Một khi hắn thành công chiếm lĩnh được thân thể, việc xử lý hắn sẽ càng khó hơn. Nhân cách thứ hai này có tâm lý vững vàng, chúng ta lại không có nhân chứng hay vật chứng, phải bắt hắn thế nào đây?” Ôn Tĩnh Hàn cảm thấy sự tình ngày càng khó giải quyết.
“Cho nên trước đó chúng ta phải vận dụng hết khả năng để nắm giữ manh mối có liên quan đến hắn. Tôi có một cách khá mạo hiểm, chúng ta có thể thử xem sao.” Lục Vân Dương nhìn mọi người.
…
Trên đường về nhà, Lục Vân Dương hỏi Quan Cẩm: “Em thích đọc Holmes à?”
“Bình thường.” Quan Cẩm trả lời ngắn gọn.
“Vậy còn Agatha Christie thì sao? Em thích phong cách Âu Mỹ hay Nhật Bản? Tôi thì thích truyện của Agatha nhất, luôn luôn được xếp vào hàng kinh điển.”
“Tôi từng có cả một căn phòng lớn chất đầy tiểu thuyết trinh thám, đủ mọi thể loại, phong cách nào cũng có. Nhưng mà, cuốn sách đầu tiên tôi đọc là Sherlock Holmes của Conan Doyle, cho nên có ấn tượng sâu sắc với câu nói đó.” Quan Cẩm dường như bị khơi dậy hứng thú. Hắn chưa từng nghĩ rằng có ngày mình thật sự làm công việc trinh thám, lại còn ở quê hương mình.
“Lúc nào có thời gian chúng ta giao lưu trao đổi về sở thích của nhau được không?”
“Tôi không có hứng thú.” Quan Cẩm lườm anh.
Nguyệt: Mọi người đều nghĩ là “lườm yêu” như mình đúng không *cười bỉ ổi*
Trong xe lại yên tĩnh.
Trong lòng Quan Cẩm còn một chuyện mà hắn băn khoăn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Này, chẳng phải anh … có ý đó với tôi sao? Tại sao không tò mò về honey đã chết của tôi? Nói trước, câu hỏi của tôi không có bất cứ thành phần tình cảm nào đâu.” Quan Cẩm giải thích trước, tránh cho ai đó lại tự mình đa tình.
Lục Vân Dương cười khẽ: “Tôi rất muốn biết, nhưng tôi từng hỏi Ôn Tĩnh Hàn, anh ta nói theo như anh ta biết thì em chưa từng có người nào thân mật như vậy cả.”
“Hỏi anh ta? Anh không nói năng linh tinh hủy danh dự của tôi trước mặt anh ta đấy chứ?” Quan Cẩm cảnh giác nhìn anh.
“Sao tôi có thể làm như vậy được? Vốn dĩ tôi muốn hỏi em, nhưng sợ gợi lại chuyện đau lòng của em nên thôi. Mà ngẫm lại, tôi hỏi em cũng vô ích, không phải em mất trí nhớ à? Làm sao nhớ rõ được?”
Lúc Lục Vân Dương nói những lời này, cả giọng điệu lẫn biểu cảm đều không có gì đặc biệt, dường như chỉ đang thuật lại suy nghĩ của bản thân.
Nhưng đối với Quan Cẩm thì đây chẳng khác nào một cú sét giáng thẳng xuống làm đầu hắn tê rần. Mình đúng là đã sa vào cuộc sống dưới ánh mặt trời quá lâu rồi, cho nên mới quên mình là Quan Cẩm giả, mượn xác hoàn hồn, giả vờ mất trí nhớ, nói chuyện mà không thông qua đầu óc cân nhắc. Rõ ràng còn có thù phải báo, còn những thứ vốn thuộc về mình phải đoạt lại, thế mà vẫn chìm trong ảo cảnh, lấy cớ chưa có cơ hội và chưa đủ sức mạnh để hưởng cuộc sống thanh bình giả tạo. Nghĩ vậy, Quan Cẩm chợt rùng mình. Còn tiếp tục thế này thì mặt nạ nguy trang sẽ ăn sâu vào máu, cả đời cũng không xé bỏ được mất.
Nghĩ thì nghĩ, Quan Cẩm vẫn viện cớ cho những sơ hở chồng chất của mình: “Tôi đã quên, nhưng nghe Tony kể lại.”
Lục Vân Dương vẫn luôn chờ Quan Cẩm trả lời, thản nhiên ừ một tiếng rồi hỏi: “Vậy anh bạn ngoại quốc kia làm sao biết được chuyện đó?”
“Anh ấy là bạn tôi.”
“Sao em biết đó là bạn em?”
“… Anh ta nói, mà trong máy tôi có số điện thoại của anh ta.”
“Em không nghĩ rằng số điện thoại trong máy em chưa chắc đã là của bạn bè mà là của kẻ thù sao.”
“… Tự tôi phán đoán được!”
“Thời buổi bây giờ, mấy kẻ có mục đích xấu nhiều lắm.”
“…”
“Có vẻ anh ta rất hiểu em, chuyện em từng đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám cũng là anh ta nói cho em biết à?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta còn thuật lại cho em câu danh ngôn kinh điển mà em thích không sai một chữ.”
“…” Quan Cẩm vuốt mặt, hít một hơi thật sâu mới nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Lát nữa về em muốn ăn gì?” Lục Vân Dương mỉm cười như thể không có chuyện gì.
“Muốn ăn anh.” Quan Cẩm nghiến răng nghiến lợi.
“Khẩu vị không nhỏ nha.” – Lục Vân Dương cười khẽ – “Thế ra em từ chối tôi là vì lo sau này bị đè à? Không sao, tôi cũng không để ý chuyện hy sinh một chút đâu. Vậy tôi có thể cho rằng giữa hai ta đã không còn gì cản trở nữa không?”
Chiếc Maserati đột nhiên chạy hình chữ Z trên đường.
“Em đang thẹn quá thành giận sao? Thẹn thùng cũng đừng nên mưu hại tài xế như thế chứ. Đó là đồng quy vu tận đấy, không có ích gì đâu.”
Thần ơi, mau thu lại tên thầy bói này đi! Quan Cẩm rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên này mở mồm ra là có thể lừa được cả bệnh nhân tâm thần.
______________________________
Nguyệt: Vốn mình định thêm phần giải thích về tâm thần phân liệt và đa nhân cách, nhưng nghĩ ở trên anh Lục dê đã tóm gọn lại sự khác nhau cơ bản rồi nên thôi. Mọi người nếu muốn biết rõ hơn có thể tham khảo các tài liệu ngoài. Mình khuyên các bạn nên tìm sách về tâm lý để đọc, vì trên mạng có rất nhiều bài nhưng độ tin cậy và chính xác không phải tuyệt đối, giữa các bài cũng có một vài điểm khác nhau. Khi search với từ khóa “đa nhân cách” mọi người sẽ bắt gặp một bài wiki về “Rối loạn nhân cách”, trong đó đa nhân cách là một dạng của chứng rối loạn này. Mình không chắc chắn về chuyện này lắm do bên tâm lý và bên y học có những cách định nghĩa riêng theo tiêu chí nghiên cứu chuyên ngành, nên không dám đưa vào đây cho mọi người đọc.
Còn về tội “ngộ sát” mà anh Dương nhắc đến ở trên, nghe tên chắc mọi người cũng hiểu được nhỉ. Theo lời kể của Trần Tiến, cậu ta không cố ý giết Đổng Bình, chẳng qua hành động chạy trốn của cậu ta tình cờ làm sao khiến Đổng Bình mất thăng bằng rồi lộn cổ ngã khỏi lan can. Khi truy cứu trách nhiệm hình sự, hành động của cậu ta sẽ được xem là tự vệ chính đáng, lại không tác động trực tiếp dẫn đến cái chết của Đổng Bình, do đó cậu ta sẽ không phải ra tòa. Thực chất, tội ngộ sát ở một mức độ nào đó cũng phải ngồi tù. Ai từng đọc “Thám tử lừng danh Conan” chắc sẽ biết, ở vụ án cái chết của bố bác sĩ Araide Tomoaki, cô giúp việc bật lại cầu dao dẫn đến việc chiếc dao cạo râu rơi trong bồn tắm phát điện làm bố của bác sĩ Tomoaki đang ngồi trong bồn tắm chết vì điện giật. Như thế, cô giúp việc cũng phải ngồi tù vì tội ngộ sát, vì hành động của cô ấy dù là vô tình nhưng gây ra nguyên do trực tiếp giết chết nạn nhân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 3 - Chương 20
Quyển 3 - Chương 20