Editor: Nguyệt
Tử Lan là một câu lạc bộ cao cấp mới mở không lâu của khu giải trí xa hoa nổi danh nhất thành phố S. Nhưng khác với các câu lạc bộ tư nhân, quy mô của nó rất lớn. Mặt trước là nhà ăn và quán bar, cho phép mọi người cùng tiến vào. Mặt sau là câu lạc bộ tư nhân, chỉ hội viên mới có tư cách vào. Nghe nói phí để gia nhập đắt kinh người, hơn nữa còn có yêu cầu với thân phận của hội viên.
Trịnh Phi và Trần Kiều Vũ mang theo Quan Cẩm không quen sinh địa đi đến cửa sân trước thấp thoáng giữa những lùm cây rậm rạp của Câu lạc bộ Tử Lan. Đây là một khoảnh nhỏ được cải tạo từ hoa viên cũ của một căn nhà lớn, bên ngoài mộc mạc thanh lịch, bên trong lại có động tiên khác.
Chiều, nhà ăn và quán cà phê đều mở cửa cho khách ngoài. Ba người đi vào sâu bên trong quán.
Trịnh Phi vừa uống cà phê vừa đánh giá khắp nơi: “NND, một ly cà phê mà 60 đồng, làm bằng cái khỉ gì thế? Đúng là chỗ đốt tiền.”
Quan Cẩm cẩn thận nhâm nhi ly Blue Mountain (1), rất là thỏa mãn. Mấy ngày nay hắn bị cà phê hòa tan tra tấn sắp chết rồi.
Trịnh Phi đột nhiên lấy menu ra xem, sau đó chỉ vào Quan Cẩm nói với vẻ khiếp sợ: “Cậu cư nhiên gọi loại đắt như thế!”
“Tôi thích uống.” Quan Cẩm vẫn thản nhiên như không.
“… Cẩn thận tổ trưởng không thanh toán cho cậu đâu.”
Trần Kiều Vũ ngắt lời hai người: “Được rồi, thanh với chả toán, anh không sợ người ta nhìn ra chúng ta có vấn đề à?!”
Quan Cẩm bĩu môi: “Nơi này quang minh chính đại, bầu không khí tao nhã, có thể tra ra cái gì?”
Trịnh Phi ân cần giáo dục: “Quang minh chính đại chỉ để ngụy trang thôi, mặt sau câu lạc bộ Tử Lan mới là chính chủ. Đáng tiếc chúng ta không vào được, chỉ đành ngồi đây xem xét tình hình, không chừng lại tìm được cơ hội.”
Quan Cẩm bình thản thưởng thức cà phê, lười quan tâm tới cái bí mật gì đó. Hiện tại hắn đang nghĩ thành phố S có nhân vật nào đáng để hắn tiếp cận không. Hắn muốn tra nguyên nhân cái chết của mình thì phải trở lại Hong Kong, hoặc là nhờ người giúp hắn liên lạc với bên đó để điều tra từ xa. Cái hắn có thể lợi dụng từ thân phận cảnh sát là con đường tin tức và quyền tiếp xúc với mạng lưới ngầm ở thành phố S. Nếu Câu lạc bộ Tử Lan có bản lĩnh tụ tập được một vài người có địa vị, vậy đối với hắn cũng có chút hấp dẫn.
Đang âm thầm phân tích, Trịnh Phi bỗng vỗ vai hắn, nói nhỏ: “Cậu ở chỗ này tiếp tục quan sát, tôi với Kiều Vũ thử xem có trà trộn vào được không.”
Nói xong, anh hỏi nhân viên phục vụ vị trí của toilet. Hai người một trước một sau rời đi.
Quan sát? Quan Cẩm thầm cười lạnh, chỗ này thì quan sát được cái gì? Uống xong ngụm cuối cùng, hắn gọi phục vụ lấy hóa đơn thanh toán rồi đút tay túi áo ung dung ra khỏi cửa. Đi vào trong viện, vừa lúc không có ai, hắn tránh đi thiết bị theo dõi, nhanh chóng vọt đến góc tường phía tây của quán cà phê. Đằng sau là rào chắn bằng sắt cao chừng ba mét, bên trên đầy hoa tử đằng(2). Quan Cẩm chà xát tay, nắm lấy song chắn bắt đầu trèo lên.
Lên đến đỉnh, hắn đã thở hồng hộc, hai tay phát run. Thân thể này thật là vô dụng, trở về phải tăng mạnh huấn luyện mới được, Quan Cẩm thầm hạ quyết tâm. Bên dưới là mặt cỏ rất dày, Quan Cẩm buông tay ra chuẩn bị nhảy xuống. Ngay khi thân thể rời khỏi rào chắn, Quan Cẩm cảm thấy máu trong người lại sôi lên, như trở lại những ngày xuyên qua ngã tư đường hiểm nguy. Nhưng, cái khỉ gì vướng vào quần ta!! Cả thời gian để chửi mẹ nó Quan Cẩm cũng không có, ống quần vướng phải cành cây làm hắn mất cân bằng. Bẹp, mặt đập thẳng lên thảm có, vô số côn trùng bị kinh sợ vỗ cánh bay mất …
Hô! Nằm úp sấp một lúc lâu, Quan Cẩm nhảy dựng lên, xoa xoa xương hông đau nhói, lặng lẽ mà hùng hùng hổ hổ thò đầu nhìn ra bên ngoài. Khu trong của câu lạc bộ rất yên tĩnh, cách đó không xa là căn nhà lớn kiểu cũ và cánh cửa đóng chặt. Tuy vì để bảo đảm sự riêng tư của khách mà trong này không lắp cameras, nhưng nếu muốn bò lên tầng hai hoặc tầng ba từ cửa sổ, với thân thể tứ chi không khỏe mạnh này mà nói, quả là chuyện không thực tế.
Quan Cẩm còn đang do dự, đột nhiên tiếng ồn ào truyền tới. Một đoàn người tiến vào từ cửa hông, đại khái có khoảng sáu bảy người vây quanh một người đàn ông trung niên như chúng tinh phủng nguyệt, đi đến cửa lớn của câu lạc bộ. Đúng lúc này, cửa mở, có hai nhân viên dẫn một nhóm người đi ra.
Ý nghĩ của Quan Cẩm thay đổi rất nhanh. Thừa dịp hai nhóm người lần lượt thay đổi, hắn nhanh chóng lẻn vào nhóm sau, bình thản theo đuôi họ, trong sự tiếp đón ân cần của nhân viên phục vụ, đi vào câu lạc bộ.
Đáng tiếc, Quan Cẩm tự cho là hoàn hảo không dấu vết lại chẳng chú ý tới, sau tấm mành một khung cửa sổ ở tầng hai, có một đôi mắt mang ý nghiền ngẫm thưởng thức toàn bộ quá trình hắn trà trộn vào câu lạc bộ.
Kiến trúc bên trong của nơi này vừa lưu lại nét phóng cách Đức, vừa thêm một số yếu tố thời thượng, không tạo cảm giác xa hoa lãng phí. Quan Cẩm thừa dịp những người đó đi vào trong, lặng lẽ ngoặt vào một hành lang, tách khỏi đoàn người. Bên cạnh là một căn phòng lớn đang mở cửa, trống rỗng, trong không khí phiêu đãng mùi thuốc lá nhàn nhạt, hẳn là xì gà. Đi tiếp về phía trước hình như là bar rượu, sau đó là vài phòng riêng và phòng họp nhỏ. Một câu lạc bộ bình thường đến không thể bình thường hơn. Quan Cẩm thấy nghi hoặc, hoặc là chỗ này không có vấn đề gì, hoặc là còn có nơi khác càng bí ẩn hơn. Né tránh một vài nhân viên phục vụ, Quan Cẩm bắt đầu hồi tưởng lại hình ảnh về tòa nhà này. Dựa vào sự am hiểu về bố cục kiến trúc của mình, hắn xác nhận tầng một này không có phòng lớn nào, không đủ để chứa được mười mấy người.
Chẳng lẽ là tầng ba hay có hầm ngầm nào đó? Quan Cẩm còn đang cân nhắc, đột nhiên lắc mạnh đầu. Mình hồ đồ rồi sao? Quan tâm cái này làm gì, diễn lâu quá lại tưởng mình là cảnh sát thật.
Cuối tầng ba, từ sau một cánh cửa đóng chặt mơ hồ có tiếng nói truyền đến. Quan Cẩm sửng sốt, lắc mình trốn vào toilet. Một người đàn ông hình như vừa nói chuyện điện thoại vừa vội vã ra khỏi cửa.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ đi mà, nhất định xử lý tốt cho ngài … Vâng vâng vâng, lần này là chúng tôi không suy xét chu toàn, chúng tôi sẽ gánh mọi tổn thất …”
Tiếng nói xa dần, Quan Cẩm xác nhận hắn xuống lầu rồi mới đi ra.
Hành lang này không có gì khác thường, lắp camera, xem ra là nơi làm việc của câu lạc bộ. Quan Cẩm sờ cằm, lại trở về toilet, mở một cánh cửa nhỏ treo biển công tác ra, quả nhiên trong đó có bộ quần áo của nhân viên vệ sinh và rất nhiều khẩu trang.
Ăn mặc chỉnh tề, Quan Cẩm một hơi vọt thẳng tới cánh cửa cuối cùng, vươn tay đẩy thử, cửa thế mà không khóa. Đúng là trời cũng giúp ta, đôi môi Quan Cẩm nhẹ cong lên sau lớp khẩu trang. Sau cánh cửa là một gian phòng lớn, bày trí gọn gàng ngăn nắp. Nhìn quét một vòng, Quan Cẩm trực tiếp đi đến bên bàn, nhanh chóng lật những văn kiện để trên đó lên. Đột nhiên, ánh mắt Quan Cẩm dừng ở một ngăn kéo chưa kịp đóng lại. Hắn mở ra, trên cùng là một kẹp tài liệu, bên trong chỉ có hơn mười tờ giấy. Quan Cẩm lấy ra xem … hình như tìm được thứ tốt rồi.
Quan Cẩm đẩy ngăn kéo vào, nghĩ một lúc lại duỗi tay kéo ra, giữ hiện trạng ban đầu. Lúc này, một tiếng ‘đinh’ rất nhỏ vang lên lập tức làm thần kinh Quan Cẩm căng thẳng. Shit! Một cái ngăn kéo mà cũng lắp cả thiết bị điện tử phòng trộm! Quan Cẩm cố không nghĩ nhiều, giấu kẹp tài liệu vào trong người, lao ra khỏi cửa, hỏa tốc chạy xuống dưới. Vừa đến tầng hai, chợt nghe phía dưới có tiếng ồn ào, hình như bốn năm người đang chạy về phía này. Hết cách, Quan Cẩm chỉ có thể vừa cởi bộ áo của nhân viên vệ sinh vừa chạy vào trong tầng hai. Tùy tiện mở cửa một căn phòng ra, Quan Cẩm ném quần áo, khẩu trang và găng tay đi, đang xoay người định tìm đường thoát thân thì đột nhiên một bàn tay vươn ra từ sau lưng túm lấy hắn kéo vào trong.
Quan Cẩm đổ mồ hôi lạnh. Hắn thế mà không hề phát hiện bên trong có người! Không gian bên trong được ngăn cách bởi một bức màn rất dày, mấy ngọn đèn tường bật lên, sáng mờ mờ. Người nọ đứng sau lưng Quan Cẩm, hai tay túm lấy tay hắn quặp ra sau nhưng không dùng nhiều sức. Địch trong tối ta ngoài sáng, ra tay trước là không sáng suốt, Quan Cẩm cũng hoài nghi khả năng công kích của thân thể này, nên đơn giản là yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Chậc chậc, ở đây hình như có con mèo nhỏ trà trộn vào nha …” Giọng người đàn ông trầm thấp, nhưng, chết tiệt, nghe rất quen. Quan Cẩm có hơi thống hận cái khả năng ghi nhớ siêu phàm của mình. Hắn nghiêng đầu sang bên, hai mắt nhìn đến một gương mặt vừa tuấn lãng vừa nho nhã.
“Anh …” Quan Cẩm còn chưa nói xong thì tiếng bước chân đã đến ngoài cửa.
Người nọ đặt một ngón tay trước môi ý bảo đừng lên tiếng, đá quần áo Quan Cẩm xuống dưới bàn trà, sau đó kéo theo hắn bổ nhào lên ghế salon. Quan Cẩm bị đè trên ghế, người đàn ông kề sát hắn, ôm trọn hắn vào lòng.
Tuy không có động tác gì khác, nhưng tóc gáy Quan Cẩm đã dựng đứng lên. Hắn thích đàn ông không sai, nhưng đó là loại mỹ nhân mảnh mai hoặc nhu thuận biết nghe lời. Bị một người đàn ông cao lớn hơn mình, tuýp người mạnh mẽ cứng rắn khiến người ta không hề có suy nghĩ nào sâu xa hơn ấp ấp ôm ôm thật sự là một chuyện khiến hắn khó chịu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ rất nhỏ, sau đó cửa khẽ mở ra một chút, hình như có người nhìn vào trong. Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, vừa lúc che đi mặt Quan Cẩm. Hơi thở ấm áp đầy nam tính ngay sát bên tai làm Quan Cẩm căng cứng cả người. Hắn thề, nếu người này có một động tác thừa nào, mặc kệ có bị bại lộ hay không, hắn nhất định sẽ đánh y thành đầu heo! Người bên ngoài vừa nhìn đến cảnh tượng mờ ám này liền cuống quít nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi. Cửa lập tức được đóng lại, tiếng bước chân cũng vội vàng rời đi.
Quan Cẩm đẩy anh ta ra, đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Đi theo tôi có mục đích gì?” Hắn không cho rằng thân phận sát thủ của mình bị lộ. Dù sao chuyện hồn phách chuyển dời người chết sống lại sẽ chẳng để lại dấu vết gì, không ai có thể liên tưởng một sát thủ với một cậu cảnh sát nho nhỏ.
“Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không đi theo cậu, chỉ là trùng hợp thôi.” Người đàn ông nhún vai tỏ vẻ rất vô tội.
“Trùng hợp? Ở bệnh viện va phải tôi, ở đây lại gặp tôi, đúng là trùng hợp thật.”
“Cậu sai rồi. Ở bệnh viện là cậu va phải tôi, ở đây cũng là cậu vào phòng của tôi trước. Từ đầu đến cuối tôi chỉ là một người qua đường vô tội.”
“… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Người đàn ông nhún vai: “Tôi chẳng muốn thế nào cả. Yên tâm, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác, sẽ không truy vấn lý do cậu trà trộn vào đây.”
Quan Cẩm nhướn mày: “Không xen vào việc của người khác, thế vì sao tôi lại đứng ở đây?”
“Đó là vì tôi thích giúp đỡ người khác.”
“…” Quan Cẩm cảm thấy thật vô lực. “Làm sao anh dám nói là tôi trà trộn vào đây?”
“Tôi chỉ vô tình nhìn thấy cậu làm vật rơi tự do vào cái nhà này thôi.”
Vật rơi tự do … Tôi nhịn! Quan Cẩm khuyên bản thân phải đè nén cơn giận, xoay người muốn ra ngoài.
“Lục Vân Dương.”
Quan Cẩm dừng bước.
“Tên tôi. Tốt xấu gì chúng ta cũng có duyên gặp nhau hai lần, làm quen một
chút đi.”
Quan Cẩm mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn anh, mở cửa, đóng cửa, biến mất.
Lục Vân Dương giơ tay lên, tâm tình vui sướng nhìn phù hiệu cảnh sát trong lòng bàn tay: Quan Cẩm à? Thật là một cậu cảnh sát thú vị.
___________________
(1) Blue Mountain: là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác. Loại cà phê này có yêu cầu về khí hậu khá khắt khe, thay đổi khí hậu thì hương vị cũng thay đổi, nên hiện nay nó mới chỉ được trồng ở Jamaica và Hawaii. Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD. Nhật Bản là nước nhập khẩu cà phê Blue Mountain nhiều nhất (90% tổng sản lượng).
(2) Hoa tử đằng:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt
Quyển 1 - Chương 8
Quyển 1 - Chương 8