“Sao hôm nay về muộn vậy?” Lâm Tĩnh Minh đón túi sách trên vai Lạc Thư, gật đầu với Lý Duệ phía sau. “Dì Quế làm chè đậu xanh với đường phèn*, vào nhà đi. (冰糖绿豆沙 – món gì không rõ nữa:-ss) (mình google thì thấy ra chè đậu xanh và mấy cô nàng đóng JAV =))~)
Nghe được có đồ ăn ngon, hai mắt Lạc Thư lòe lòe tỏa sáng, Lý Duệ thấy vậy càng cảm thấy mình không từ chối là việc vô cùng chính xác, nếu không Lạc Thư sẽ chịu nhiều khổ sở.
Lạc Thư một bên gọi dì Quế, một bên gào thét đòi ăn. Dù Quế cười mắng cậu một câu rồi mới múc chè.
Lạc Thư uống nước xong mới trình bày với Lâm Tĩnh Minh là mình trực nhật nên mới về muộn.
Lâm Tĩnh Minh ung dung nhìn Lạc Thư, trước đây anh cũng từng nhìn Lạc Thư trực nhật, tựa hồ cũng không tin tưởng Lạc Thư sẽ thành thật cầm chổi quét dọn, thẳng tới mức Lạc Thư mặt đỏ bừng ngượng ngùng. Lạc Thư luôn không thích chuyện dọn dẹp, Lâm Tĩnh Minh lại không thích trong nhà có người khác, đời trước trong phòng đều là do Lâm Tĩnh Minh dọn dẹp, Lạc Thư nhiều nhất cũng chỉ là thiện tâm đưa cho chai thuốc tẩy, sau đó lại mặc kệ.
Lâm Tĩnh Minh cũng không tiếp tục dây dựa chuyện này, anh hỏi chuyện Lý Duệ, tỷ như học hành ra sao, Lý Duệ thành thật trả lời, Lâm Tĩnh Minh cũng cười khen vài câu, Lạc Thư cảm thấy Lý Duệ thật vui vẻ, không khác gì thi được 100 điểm bố mẹ khen ngợi vậy.
Tôn Thắng Siêu gần đây thích chơi bóng rổ, không đến chạng vạng sẽ không về, cậu cũng từng lôi kéo Lạc Thư chơi cùng, tuy là đội mũ nhưng Lạc Thư vẫn bị cháy nắng da đỏ ửng khiến Lâm Tĩnh Minh tức giận một trận, Tôn Thắng Siêu cũng không dám rủ Lạc Thư đi thêm lần nào nữa, nhưng nếu có trận đấu cậu sẽ mời Lạc Thư xem, vốn chính là muốn khoe mẽ tài năng, có cơ hội liền tận dụng.
Tôn Thắng Siêu cũng lợi hại, lần đầu tiên liền vào đội bóng rổ của trường. Trường trung học tuy nói thành tích xếp thứ hai nhưng bóng rổ chính là số một, đội bóng có rất nhiều tuyển thủ là tuyển sinh đặc biệt, trường học lại chi tiền, cạnh tranh rất khốc liệt.
Uống xong một chén, Lạc Thư còn muốn uống tiếp Lý Duệ giật nhẹ tay áo Lạc Thư một chút nói: “Không phải muốn đến nhà Quách Vân Đình sao?” Sinh nhật của người bình thường đều là cắt bánh ngọt xong rồi ăn cơm, Lạc Thư còn ăn khẳng định sẽ không thoải mái.
“Đúng nha. Chúng ta còn phải đến ăn nhà cậu ấy nữa chứ”. Lạc Thư nghiêm trang nói, sau đó gọi dì Quế: “Dì Quế, để phần cho cháu trở về ăn, dì đừng cho gia gia, răng ông không tốt, ăn lạnh không chịu được”.
“Tinh ranh!” Lâm Tĩnh Minh sủng nịch sờ sờ đầu Lạc Thư, Lạc Thư hiện tại cũng không sợ Lâm lão gia tử, cho nên cũng thoải mái hơn.
Tiệc sinh nhật Lâm Tĩnh Minh tự nhiên cũng đi theo, anh mang theo quà. Đây là điều khiến Lạc Thư không hề lo lắng, đây chẳng phải cũng có phần của cậu sao?
Người tham dự sinh nhật của Quách Vân Đình phần lớn đều là hàng xóm trong đại viện, đại bộ phận là nữ. Mẹ cô hôm nay khó có được ngày nghỉ ở nhà, Quách cha vốn muốn trở về nhưng vì án kiện cần xử lý nên đành phải thất hứa, Quách Vân Đình nói to vào điện thoại: “Không có việc gì, cha có việc của cha, con có việc của con!” Sau đó lập tức cúp điện thoại, tóc cô còn chưa làm kiểu xong đâu.
Lạc Thư lại nhớ đến, thì ra là tiểu cô nương đang yêu nên mới chỉnh trang nhiều như vậy. Khi Triệu Bân trong truyền thuyết xuất hiện, Lạc Thư nhìn theo người ta lâu thật lâu, khiến Lâm Tĩnh Minh vô cùng ủy khuất. Không có cách nào, Triệu Bân thực sự rất đẹp, không phải xinh đẹp như Lạc Thư, cũng không phải nho nhã lạnh nhạt kiểu Lâm Tĩnh Minh, mà là một loại phong độ của người trí thức, nếu nói Lâm Tĩnh Minh là ngọc, Triệu Bân chính là sứ men xanh.
Cũng khó trách Quách Vân Đình quấn quít phải làm em gái, này hẳn là có ý tưởng cận thủy lâu thai* đi. (Nhà ven hồ được hưởng trước ánh trăng ~)
Quách Vân Đình vóc dáng cao gầy, mặt trái xoan, hai mắt linh động. Kì thật là một cô gái xinh đẹp nhưng ấn tượng của Lạc Thư với cô ngay từ đầu đã vô cùng thê thảm, ăn nói lại lỗ mãng, từ mỹ nữ cũng đã trở thành phỉ nữ. Nhưng hôm nay cô trang điểm không giống với mọi ngày. Cô vấn một kiểu tóc công chúa cao cao lại mặc thêm một thân váy liền thắt lưng ren rất ra dáng một nàng công chúa.
Ngay cả Lý Duệ cũng nhìn đến ngây người. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, cậu kì thật chưa bao giờ nhìn kĩ bộ dáng của cô gái luôn theo bọ họ cùng nhau về nhà, chỉ biết rằng đó là một cô gái rất tốt, giọng nói sáng sủa, khoái hoạt, không giống cậu lúc nào cũng trầm mặc. Thời điểm thấy cô đi xuống cầu thang, cậu cảm thấy nụ cười của cô vô cùng sạch sẽ trong trẻo, vô tư lự, Lý Duệ không nghe được tiếng động xung quanh nữa, chỉ có nhịp đập của trái tim minh, “thình thịch, thình thịch” càng ngày càng nhanh…
Lạc Thư vừa bước vào liền bị Lâm Tĩnh Minh nắm chặt tay, cậu biết là Lâm Tĩnh Minh không hài lòng việc mình nhìn chằm chằm vào Triệu Bân. Không có cách nào nha, chỉ là nhìn thú vị thôi, không thấy cảnh tượng Quách Vân Đình nép người vào Triệu Bân cũng rất vui nha.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm Tĩnh Minh cho lái xe đưa Lý Duệ về nhà, Lý Duệ cũng không từ chối, nói cám ơn sau đó rời đi, trông như người mất hồn. Lạc Thư lại bị Lâm Tĩnh Minh trực tiếp kéo vào phòng anh, cửa phòng rất nhanh bị khóa lại.
Kể từ sau lần trước bị ‘hành hung’, Lâm Tĩnh Minh cũng không dám làm lại chuyện đấy, nhiều nhất chỉ là hôn hôn sờ sờ thắt lưng mà thôi. Lạc Thư thấy Lâm Tĩnh Minh khóa cửa, trong lòng khiếp đảm, trực giác nên rời xa giường một chút.
“Lạc Lạc, lại đây”. Lâm Tĩnh Minh tựa người vào cửa, trong mắt lóe ra quang mang khác thường, như một con sói chuẩn bị phát động săn mồi.
“Làm, để làm gì?”
Lạc Thư còn chưa dứt lời đã bị Lâm Tĩnh Minh kéo lên giường, động tác nhanh chóng tựa như diều hâu bắt cóc gà con. Đây là kĩ năng Lâm Tĩnh Minh mới học được, không giống Tôn Thắng Siêu chỉ chơi bóng rổ, anh càng thích học những kĩ xảo chiến đấu của bộ đội đặc chủng. Chính là lần đầu tiên lại sử dụng trên người Lạc Thư.
Lâm Tĩnh Minh tự nhiên nắm chắc động tác của mình, vừa để không làm đau Lạc Thư, đồng thời cũng không để cho Lạc Thư lộn xộn.
Bất quá chỉ trong mấy tháng, Lạc Thư phát giác người này tựa hồ cao lên không ít, làn da cũng giống màu mật ong, ngay cả lực lượng cũng đề cao hơn trước rất nhiều. Lạc Thư không giãy dụa được, chỉ có thể nằm ngay đơ. Thật không biết người này, không phải nói hiểu rõ mình nhất sao? Còn dám đối phó mình như vậy.
Bộ dáng của Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư hiện tại rất dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung. Lạc Thư nằm trên giường, mông hơi vểnh lên, Lâm Tĩnh Minh dán lên người Lạc Thư rất gần, cổ anh vừa vặn thiếp lên gáy Lạc Thư. Vừa mới không phát hiện, hiện tại theo sự ma sát của hai người, Lâm Tĩnh Minh cảm giác có một vật đang chậm rãi thức tỉnh khiến người theo đó cũng không yên lòng xao động.
Lạc Thư giờ phút này không có ý thức được nguy hiểm, chỉ là cảm thấy hai tay bị bắt chéo sau lưng khó chịu liền mở miệng xin tha thứ: “Em không phải đang nhìn Triệu Bân, chỉ là đang nhìn Quách Vân Đình và Triệu Bân, ngay cả Lý Duệ đều nhìn ra được, anh sẽ không đoán không ra đi”. Lạc Thư cho rằng người này là đang đánh ghen, tay mình vừa rồi bị Lâm Tĩnh Minh niết đỏ lừ, đợi lâu như vậy giờ mới không có người khác bên cạnh, hẳn là nên phát tác.
Lạc Thư cảm thấy không nên cổ vũ dục vọng chiếm hữu biến thái của Lâm Tĩnh Minh, chẳng lẽ ai cũng cong hết sao, nhưng không có biện pháp dễ dàng để thay đổi, chỉ có thể nói từng chút một, nếu không quá phận cậu cũng có thể thông cảm.
Nhưng đợi thật lâu, Lâm Tĩnh Minh cũng không trả lời, cũng không hỏi gì. Lạc Thư muốn quay đầu nhìn nhưng dưới tư thế này ngay cả cổ cũng không thể động đậy, căn phòng cứ như vậy vô cùng yên tĩnh.
Hơi thở ấm áp phả vào gáy, Lạc Thư muốn tránh ra lại bị đôi môi ẩm ướt dán lên.
Lạc Thư nghẹn đỏ mặt, Lâm Tĩnh Minh lại dùng môi mình di động trên cổ Lạc Thư. Đầu lưỡi không biết khi nào thì mở ra, liếm lên làn da trắng nõn c ủa Lạc Thư, cảm giác khô nóng phía dưới bụng lại càng trầm trọng hơn. Theo cảm giác của cơ thể, anh lập tức hôn lên tai trái Lạc Thư, răng nanh nhẹ nhàng day day.
Lạc Thư run lên, cậu không biết Lâm Tĩnh Minh học được thủ đoạn tán tỉnh ấy bằng cách nào. Lạc Thư còn nhỏ, thân thể vẫn không có phản ứng, nếu lớn hơn một chút…
“Lạc Lạc, anh khó chịu, giúp anh”. Giọng nói của Lâm Tĩnh Minh thực mê người, hoặc là vì *** mà càng thêm mị hoặc. Lạc Thư ngơ ngác bị Lâm Tĩnh Minh xoay người lại, tay bị anh kéo xuống dưới khóa kéo.
Nếu tính cả đời trước, Lạc Thư cũng không phải là lần đầu tiên giúp Lâm Tĩnh Minh bằng tay, nhưng thân thể này vẫn là lần đầu tiên. Đụng tới vật nóng kia, mặt Lạc Thư liền đỏ lừ. Cậu muốn đổi ý, nhưng Lâm Tĩnh Minh giữ chặt tay cậu, chỉ có thể theo động tác của anh mà di động cao thấp.
Tới khi cả hai tay đều mỏi nhừ Lâm Tĩnh Minh mới phóng ra, Lạc Thư nghĩ rằng đã xong lại bị Lâm Tĩnh Minh trở mình, quần bị kéo xuống, vật gì đó vừa mới nhuyễn xuống lại cứng lên, thậm chí so với lúc trước càng lớn.
“Anh, anh không thể làm vậy!” Lạc Thư hoảng sợ, bởi vì Lâm Tĩnh Minh búng mông cậu, đem vật cứng thả đi vào. Lạc Thư gấp muốn khóc, cậu còn nhỏ mà! Về sau lớn lên cậu cũng không thích bị như vậy.
Không biết vì sao Lâm Tĩnh Minh thở dài, anh buông tha mông Lạc Thư, ngược lại đưa hai chân cậu khép lại, vật cứng ở giữa hai chân di động.
Lạc Thư khóc, khóc hết hơi, nước mắt thấm ướt ga giường bên dưới, không biết khi nào thì Lâm Tĩnh Minh dừng lại, một lát sau ôm cậu vào phòng tắm.
“Lạc Lạc, em nhanh lớn lên thì tốt rồi”. Lâm Tĩnh Minh ghé vào tai Lạc Thư nhẹ nhàng nói. Lạc Thư vẫn còn đang khóc, không nghe thấy lời của Lâm Tĩnh Minh.
Sau đó, mặc kệ Lâm Tĩnh Minh dỗ dành như thế nào, giải thích như thế nào, Lạ
c Thư cũng không tha thứ. Trong tiềm thức, Lạc Thư cảm thấy không nên tiếp tục, nhưng lại không có năng lực ngăn cản Lâm Tĩnh Minh. Hơn nữa cậu lại không có cảm giác ghê tởm như trước đây, nhiều nhất chỉ là có phần chịu không nổi, nghĩ về sau… Lạc Thư rùng mình, tuy rằng khó có thể nhận, nhưng Lạc Thư biết nếu xảy ra mình khẳng định vẫn sẽ không ghét Lâm Tĩnh Minh được. Đời này, xem như Lạc Thư gặp hạn.
Nhưng nhận thức là một chuyện, làm thêm bước nữa lại là một chuyện khác. Bình thường sau khi □, tâm tình Lâm Tĩnh Minh đều rất tốt, Lạc Thư không thể chịu được vẻ mặt Lâm Tĩnh Minh sau khi gian kế đạt được liền không thèm để ý. Hiện tại lại vô cùng để ý, chỉ là luôn phát giận, phát cáu, thậm chí lấy thú bông Mandy để lại để đánh Lâm Tĩnh Minh.
Lâm Tĩnh Minh cũng không tức giận, anh biết Lạc Thư giận, nhưng chính mình lại nhịn không được, hơn nữa anh cũng sợ Lạc Thư có bóng ma, hiện tại phát tiết ra được cũng khiến anh yên tâm hơn.
Lạc Thư buồn bực, buồn bực đến tận thứ hai tuần sau cùng ăn cơm với Lý Duệ và Quách Vân Đình vẫn không hề vui vẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên
Chương 19
Chương 19