DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài
Chương 32: Tìm người và an ủi

Người Mạt Kình Lộc phái đi tìm tung tích Đại Quảng phát hiện ông ta ở sòng bạc, ông ta sau khi cãi nhau với Tô Mẫn Dung thì bỏ đi, ngày đêm ở sòng bạc. Ngay cả vợ mình bỏ đi đã vài ngày cũng không hay, khi tìm được Đại Quảng, ông ta đang say khướt hét lớn, dúi tay vào túi quần, lấy ra chút tiền ít ỏi còn lại.

Mạt Kình Lộc sau khi biết tin này, thoáng trầm tư một lát, rồi đi tìm Tô Kha.

Anh tìm Đại Quảng, cũng chỉ vì Tô Kha, là để cho cậu trút giận, nay đã tìm được, tuy anh nghĩ có một số việc không để cậu biết thì tốt hơn, nhưng Mạt Kình Lộc không muốn để trong lòng việc này, cũng không muốn gạt Tô Kha.

Xe chạy khá nhanh, trong lòng có chút gấp, muốn nhanh chóng trông thấy Tô Kha, chưa tới mười phút đã đến nơi.

Bởi vì không có báo trước, Tô Kha cũng không có chuẩn bị, Mạt Kình Lộc vào ngồi trong phòng Tô Kha, khắp phòng đều bừa bộn. Giống như những cậu bé khác, cậu cũng không có nghiêm túc quét dọn, thứ gì dùng xong là quăng luôn ở đó, tranh vẽ, cọ, màu nước bị ném lung tung trên đất, trong mớ hỗn độn đó có mấy bức tranh cậu vừa vẽ xong bị gió thổi lay động.

Trong ấn tượng của Mạt Kình Lộc, anh chưa bao giờ thấy mặt này của Tô Kha, người đàn ông anh tuấn hơi hơi buông lỏng, nhìn về phía Tô Kha, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới cậu nhóc của anh còn là một con mèo lười.”

Tô Kha nghe anh nói thế, mặt đỏ cực kỳ, mím môi, mắt to chớp chớp nhìn anh.

Sau đó, Mạt Kình Lộc đương nhiên là ưu tiên chăm sóc tốt cho chú mèo con của mình, dọn phòng cho cậu, lại gấp chăn, đem quần áo bẩn ném vào máy giặt, anh làm xong mọi thứ đều gọn gàn, mau lẹ khiến Tô Kha đứng bên cạnh trố mắt nhìn.

“Anh đã từng làm qua sao?”

“Trước kia còn ở trong quân đội, cái gì cũng phải tự mình làm, làm nhiều riết quen thôi.” Mạt Kình Lộc xếp chăn thành hình chữ nhật, động tác vô cùng nề nếp, tấm chăn gấp xong cũng vô cùng chỉnh tề.

Tô Kha gật gật đầu, Mạt Kình Lộc đem chăn gấp xong đặt ở một bên, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu.

Không khí trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, bên ngoài, trời nắng đẹp, Tô Kha ngồi ở trên giường mềm mại, chậm rãi bình tĩnh hô hấp rồi sau đó thả lỏng, tựa vào trên người Mạt Kình Lộc, động tác này làm đã nhiều lần, nhưng mỗi lần thực hiện cũng khiến Tô Kha vui vẻ trong lòng.

Lúc này, Mạt Kình Lộc đột nhiên lên tiếng, “Anh đã tìm được cha dượng của em.”

Tô Kha sửng sốt, thân thể cứng ngắc, quay đầu khẽ nhếch miệng.

Nói về cảm nhận của Tô Kha về người cha dượng này, cũng không có ấn tượng gì đặc biệt. Khi sống lại trên thân thể cậu bé này, tư tưởng của cậu cũng đã trưởng thành, cậu có thể phân biệt được đúng sai, biết cách làm như thế nào để tránh gặp nguy hiểm, như việc bị cha dượng *** loạn.

Sự chênh lệch thân thể quá lớn, mà mỗi lần cậu sắp bị *** loạn, đều có người thứ ba tới cứu, cho nên mà nói, cậu thật sự không có cảm giác gì. Nếu có, cũng chỉ là khi bất hòa với Tô Mẫn Dung mà cảm thấy hơi uất ức và không cam lòng.

Cậu một mình rời đi, trải qua một quãng thời gian không mấy gì tốt đẹp, rồi sau đó lúc cậu không có nơi để về, cậu ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến Mạt Kình Lộc, nghĩ đến Tô Mẫn Dung, nhưng chưa từng nghĩ đến người cha dượng kia.

Kỳ thật đối với Tô Kha mà nói Đại Quảng chỉ là kẻ xa lạ, người không thể tha thứ cho hắn chỉ có “cậu bé” đã chết kia, người mà làm cho Tô Mẫn Dung thương tâm khổ sở.

Nếu nhờ có đứa con trai kia mà Đại Quảng đối xử tốt với Tô Mẫn Dung, lấy việc cố gắng xây dựng một gia đình đầy đủ mà sửa đổi, có lẽ cậu sẽ không truy cứu về việc hắn từng làm tổn thương mình.

Nhưng kẻ đó vẫn chứng nào tật nấy.

Tô Kha cúi đầu, nghĩ nghĩ, rồi sau đó nhìn về phía Mạt Kình Lộc, “Để..... mẹ em quyết định đi!”

Cậu nói để cho Tô Mẫn Dung quyết định, Mạt Kình Lộc cũng không nói gì, anh gật gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài về kẻ này nữa.

Hai người lại nói về hội họa, Mạt Kình Lộc nhìn mấy bức tranh chưa hoàn chỉnh của Tô Kha, cây cỏ xanh tươi, mặt hồ trong veo, hai tay Mạt Kình Lộc đặt trên đùi mình mỉm cười nói, “Đây là ở đâu?”

“Là cái hồ gần nhà.” Tô Kha có chút bất đắc dĩ nói, nơi này cậu đến đã hơn một năm, nơi từng đi qua không nhiều lắm, muốn vẽ ra cảnh sắc đẹp, nhưng phong cảnh ngắm được quá ít, tưởng tượng cũng quá khó khăn, Tô Kha có điểm xấu hổ, nhìn Mạt Kình Lộc đang thưởng thức bức tranh của mình.

“Vẽ không tồi, hôm nào anh dẫn em đi chơi nhiều nơi đẹp hơn!”

Tô Kha mừng rỡ gật gật đầu, Mạt Kình Lộc sờ sờ đầu cậu.

Tối hôm đó Tô Kha tới nhà Mạt Kình Lộc ngủ, ngồi ở trên xe Mạt Kình Lộc, cậu còn đang nhớ tới bộ dáng thở phì phò của Đoạn Lôi Khải, vô thức nở nụ cười, vừa vặn bị Mạt Kình Lộc bắt gặp, lúc này anh đã thành công bắt cóc chú mèo con của mình, tâm tình vô cùng tốt, xoa bóp hai má mềm mại của Tô Kha, hôn lên môi cậu một cái.

Tô Kha cười hì hì, thả người vào trong lòng Mạt Kình Lộc, cọ cọ đầu vào lòng anh, Mạt Kình Lộc vỗ vỗ đầu Tô Kha, như là đang an ủi mèo con, “Ngoan, một lát nữa là đến nhà rồi.”

Mấy ngày nay hai người chưa gặp mặt, nhiều ngày chưa cho mèo con ăn no, giờ phút này liền khắc chế không được mình. Cậu cọ cọ Mạt Kình Lộc, không khí bên trong xe có chút ái muội.

Tốc độ xe rất nhanh, khi về đến nhà, sắc trời cũng đã hơi tối, Mạt Kình Lộc trực tiếp ôm Tô Kha vào trong lòng của mình, Tô Kha vòng hai tay ra sau cổ Mạt Kình Lộc, tại xương quai xanh tinh tế của anh cắn một cái. Làn da trần hiện lên vết đỏ, Tô Kha nhớ rõ, làn da tinh tế dưới cổ áo có màu lúa mạch tinh tế.

Giống như bị mèo con cắn, Mạt Kình Lộc nhịn không được thấp giọng cười, trong ngực khẽ phập phồng, Tô Kha run lên, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ, thân thể có chút mềm nhũn ngã vào trên người Mạt Kình Lộc, vật mềm mềm nho nhỏ dưới người cậu bị Mạt Kình Lộc cầm lấy, vừa vặn trong lòng bàn tay, tiết tấu của Mạt Kình Lộc có chút nhanh, giúp cậu nhanh phát tiết.

Tình dục nồng đậm, Tô Kha có chút nhịn không được, khoái cảm đến quá nhanh, cậu còn không kịp hảo hảo thưởng thức, đã đến thời khắc bộc phát, thân thể run lên, đem thứ kia tiết ra trong tay Mạt Kình Lộc.

Thân thể lập tức trở nên nhẹ nhõm, Tô Kha mềm nhũn nằm ở trên giường không ngừng thở dốc, ngón tay níu chặt ra giường, Mạt Kình Lộc cảm thấy bộ dáng Tô Kha mệt mỏi, có điểm không giống bình thường, liền bế cậu lên, áp vào trên người mình.

Bóp nhẹ cái mông co dãn của cậu, ngón tay mang theo thuốc bôi trơn bắt đầu khuếch trương, vuốt ve nơi muốn tiến vào, Mạt Kình Lộc hôn hai má hồng hào của Tô Kha, Tô Kha có chút không quen với tư thế này, hơi uốn éo, muốn nằm lại trên giường, nhưng bị Mạt Kình Lộc ngăn lại.

“Anh muốn nhìn mặt em.”

Hơi thở của anh thổi ngay bên tai Tô Kha, hơi thở nóng rực mang theo động tình ám chỉ, Tô Kha bởi vì ngón tay anh đột nhiên tiến vào mà phát ra âm thanh ai oán, cuối cùng không có phản kháng.

Giống như chú mèo nhỏ, thấp giọng kêu, ngón tay Mạt Kình Lộc vẫn còn đang ra vào, bước đầu anh luôn chuẩn bị rất kỹ càng, anh không muốn làm cho Tô Kha bị thương, liền đem lực nhẫn nại của mình luyện vô cùng tốt.

Đợi đã chuẩn bị đầy đủ, anh mới bắt đầu động, nâng phân thân mình lên, chậm rãi tiến vào trong cơ thể Tô Kha, từng chút, từng chút một, chậm rãi xâm nhập.

Tô Kha hừ một tiếng, “Nhanh một chút......”

Nhận được sự cho phép, động tác của anh liền trở nên nhanh.

Cứ như vậy kéo dài thật lâu, cuối cùng Tô Kha không chịu được nữa, chóng mặt ngã vào trong lòng Mạt Kình Lộc. Mạt Kình Lộc véo véo mũi cậu, cậu hừ hừ hai tiếng, Mạt Kình Lộc ôm cậu vào phòng tắm, rửa sạch sẽ, sau đó liền đem Tô Kha đang ngủ say đặt lên giường.

Ban đêm vô cùng yên tĩnh, tuy hôm nay nghe được mấy chuyện không vui, nhưng hai người vẫn ngủ rất an ổn, bởi vì bên cạnh còn có đối phương, người quan trọng nhất của mình.

Đọc truyện chữ Full