DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài
Chương 15: Bị bắt cóc và ma túy…

Tô kha chưa từng nghĩ tới mình lại phải trải qua chuyện như thế này một lần nữa.

Lần trước bị bắt cóc, cậu đã đánh mất đi ước mơ hội họa của mình, tay dùng để vẽ tranh bị thương nặng và tâm lý cũng bị tổn thương không nhỏ. Cậu lúc ấy chỉ mới mười ba tuổi, bởi vì cậu từng bỏ trốn nên khi bị bọn cướp bắt lại, chúng đối xử với cậu rất tàn nhẫn, hai tay bị trói chặt, bị nhốt trong một căn phòng tối suốt ba ngày, chỉ được cho uống một chút nước, Tô Kha đến tận bây giờ vẫn không thể quên sự tối tăm bao trùm khắp người cậu khi đó.

Cánh tay vì bị buộc chặt một thời gian dài nên máu không lưu thông, dần dần trở nên cứng ngắc, sau khi được cứu, cánh tay đó không thể cầm cọ vẽ được nữa, suốt một thời gian dài sau đó Tô Kha đều cảm thấy sợ hãi khi ở một mình, lúc ấy cậu bị chứng sợ hãi không gian hẹp, cậu không thể ngồi xe, cũng không thể đi thang máy, thậm chí ngay cả ở một mình trong phòng cũng không được.

Bây giờ nhớ lại, cậu vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng sự chật vật khi đó của mình, thật sự sống không bằng chết.

Nhưng tại sao sau khi sống lại còn phải chịu đựng loại chuyện này? Tô Kha thống khổ nghĩ, hai mắt bị bịt kín, hai tay bị cột ở phía sau, sắc mặt trắng bệch. Tô kha dựa vào vách tường lạnh lẽo, thoáng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, xuyên qua tấm vải đen, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ mờ, “Tôi sẽ không trốn, có thể đừng trói tôi không?” Cậu khàn khàn nói.

“Cái gì? Hừ! Ở đây không tới phiên mày nói chuyện.” Người vừa tới nghe cậu nói, trên mặt lộ ra hứng thú, cầm lấy một ly nước đặt ở bên miệng cậu, “Uống đi, giữ lại cái mạng còn chờ thằng cha mày tới chuộc về!”

Tô Kha ngẩn ra, nghe lời cúi đầu uống nước.

Cậu biết mình nên làm như thế nào, trước mặt mấy tên không có nhân tính này đừng bao giờ phản kháng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không kêu la, bọn chúng sẽ không làm gì mình, hậu quả của việc chạy trốn lần trước rất thê thảm, Tô Kha không việc gì phải tái phạm sai lầm đó một lần nữa.

Hốt hoảng nằm thiếp đi, trong đầu lại hiện lên một ít chuyện trước khi sống lại, nỗi tuyệt vọng khi bị giam trong căn phòng tối và hi vọng được giải cứu, làm cho cậu nóng lên.

“Sao nó vẫn còn ngủ?”

“Chắc nó giả vờ?” Nói xong, một tên tương đối cao lớn, miệng ngậm điếu thuốc cúi người vỗ vỗ mặt Tô Kha, “Này, tỉnh lại.”

Tô Kha thấp giọng rên một tiếng, đầu nhức quá, tay vừa mỏi vừa đau, toàn thân không có chút khí lực nào.

“Mẹ kiếp! Nó phát sốt rồi, đúng là đồ công tử bột mà.” Tên ngậm điếu thuốc nhíu mày, ngón trỏ và ngón cái niết điếu thuốc, dúi điếu thuốc xuống đất.

Hắn bước tới phía trước dọn đống hỗn loạn kia, kéo ngăn tủ ra, lấy thuốc hạ sốt, rồi quay trở lại bên cạnh Tô Kha cởi dây trói cho cậu, nhưng lại bị một tên mập ngăn cản.

“Đao ca dặn không được cởi trói cho nó.” Tên mập híp đôi mắt nhỏ của mình lại, thấp giọng nói.

“Hừ, xem bộ dạng của thằng này đi, còn có thể chạy trốn sao?” Nói xong cũng để ý đến tên mập còn đứng bên cạnh với vẻ mặt khó xử, hắn lập tức mở dây thừng đang trói tay Tô Kha ra, ném xuống đất, tên mập liếc nhìn sợi dây thừng, sắc mặt ngày càng kém.

Người đàn ông đặt Tô Kha nằm thẳng đối diện mình, nhìn thấy mặt cậu, hắn giật mình sửng sốt một giây, sau đó đáng khinh cười cười, vỗ vỗ hai má Tô Kha, “Nhóc con, bộ dạng cũng không tồi.”

Mở hộp kim tiêm ra, hắn thuần thục lấy một ít chất lỏng vào, kéo tay Tô Kha qua tiêm một mũi.

Tên mập nhìn động tác hắn, khẽ nói: “Mày đừng đem thứ mày dùng tiêm cho nó nha!”

Người đàn ông liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ: “Tao tiếc.”

Sau khi được tiêm một mũi thuốc hạ sốt, Tô Kha liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tên mập cầm dây thừng đứng bên cạnh, định trói lại, người đàn ông liếc hắn, giật sợi dây thừng ném ra bên ngoài, “Dây thừng này là do Đao ca tự mình buộc, cho dù mày có buộc lại cũng rất dễ nhận ra, thà không buộc còn hơn!” Không nhìn tên mập bên cạnh mình đang thở hổn hển, hắn chậm rãi sửa sang lại hộp thuốc, nhoẻn miệng cười.

Đoạn Lôi Khải ngồi trên sô pha, kinh ngạc nhìn người thanh niên ngồi đối diện.

“Cháu đã phái người đi điều tra, có lẽ rất nhanh sẽ biết được hiện giờ Tô Kha đang ở đâu.”

Nghe Mạt Kình Lộc nói thế, hắn đột nhiên đứng lên, thấp giọng hô: “Không được, bọn chúng có nói nếu báo cảnh sát sẽ giết con tin, không thể, mau kêu người của cậu trở lại.”

“Đương nhiên không thể báo cảnh sát, người cháu phái đi không phải là cảnh sát, cho nên không sao cả.”

“Cái gì?”

“Đã có người đến chỗ giấu con tin rồi, có lẽ không lâu nữa Tô Kha sẽ được cứu thoát, chú bình tĩnh đi, cháu cũng lo lắng cho Tô Kha không kém gì chú đâu.”

Lúc này Đoạn Lôi Khải mới chú ý tới, từ đầu đến cuối, hai tay của Mạt Kình Lộc vẫn cứng ngắt đan vào nhau, cậu ta đang run rẩy. Nhìn thấy thế, nghi hoặc trong lòng của Đoạn Lôi Khải rốt cuộc không thể đè nén nữa.

“Cậu và con trai tôi có quan hệ gì?”

Mạt Kình Lộc ngẩng đầu nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở, “Quan hệ như chú nghĩ.”

Như mình nghĩ..... Đoạn Lôi Khải đột nhiên mở to mắt, khiếp sợ nhìn chàng trai trước mặt, Mạt Kình Lộc nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi đều toát lên sự chân thành tha thiết.

Khi Tô kha tỉnh lại lần nữa, cậu cảm thấy khá hơn rất nhiều, tuy mắt vẫn bị che, nhưng tay đã được cởi trói, nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, nằm im tại chỗ, vẫn để nguyên miếng vải bịt mắt. Một lúc sau, một âm thanh nhỏ cách đó không xa truyền tới, một tên khẽ hừ nhẹ, thân thể cậu lập tức cứng ngắc, không dám động, nhưng âm thanh của tên đó vẫn không ngừng lại, liên tiếp sau đó là những tiếng than khẽ, nghe như hắn đang rất thoải mái, nghĩ đến đây, suy nghĩ của Tô Kha đột nhiên dừng lại, hắn đang chích ma túy.

Cậu căng cứng cơ thể nằm im lặng trên mặt đất, không dám quấy rầy bọn bắt cóc đang hít thuốc phiện kia, nhưng bọn bắt cóc kia lại có hứng thú đối với cậu, người đàn ông vừa tiêm thuốc hạ sốt cho Tô Kha ném ống tiêm xuống, ngã qua ngã lại đi tới gần Tô Kha, hắn cúi người thổi hơi ở bên tai Tô Kha, “Muốn không? Anh cho nhóc thử một chút!”

Tô kha không dám động đậy, nghe tên kia nói vậy liền hoảng sợ lắc đầu, người đàn ông cười nhẹ, vẫn còn chưa tận hứng, hắn còn nói thêm: “Không được rồi, nhìn nhóc sợ như thế lòng liền ngứa không chịu được.” Hắn nghiêng đầu, cơ thể vẫn còn trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, hứng thú một khi đã nổi lên thì không thể dễ dàng gì mà buông tha, loạng choạng cầm hộp thuốc qua, lấy ra một ống tiêm, hút một ít chất lỏng vào.

Cây kim mảnh khảnh chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, người đàn ông cong khóe miệng, “Aizz, thật lãng phí nha.” Hắn lắc đầu, nói với Tô Kha vẫn còn đang nằm trên mặt đất, “Có thể tiêm được rồi, anh cho nhóc thử một chút, nha? Rất thoải mái đó.”

“Không cần, anh tránh xa ra, tôi mới không cần tiêm thứ đó vào mình.” Tô kha kinh hoảng kêu lên.

“Thứ đó? Xem giọng điệu của nhóc kìa! Hình như rất ghét nó nha, chậc chậc chậc.” Người đàn ông lắc đầu, “Nhóc không biết gì hết, đúng là trẻ con cái gì cũng không hiểu, không được, nhất định phải thử xem, phải thử một chút.” Hắn nói một tràng dài, gần như là tự lảm nhảm với chính mình, thỉnh thoảng còn thấp giọng cười, rối lại quay sang dọa Tô Kha, thần kinh của Tô Kha bị hắn làm cho hỗn loạn cả lên.

Tô Kha thấy hắn đang chuẩn bị tiêm cái thứ đáng sợ đó vào mình, cậu không thể bình tĩnh được nữa, “Chát” bàn tay cậu vung lên gạt tay người đàn ông ra, thân thể lùi lại phía sau, “Không được qua đây.” Cậu thấp giọng kêu.

Người đàn ông kia cười ha ha, dễ dàng kéo Tô Kha lại giống như bắt một con gà con, hắn ôm lấy cậu, tay phải cầm ống tiêm, không chút do dự đem ống tiêm đâm vào cánh tay Tô Kha, Tô Kha ngẩn ra, sau đó liền điên cuồng giãy dụa, nhưng chất lỏng lạnh như băng đã được tiêm vào cơ thể cậu, cậu thấp giọng rên một tiếng, ngã trên mặt đất, mặt trắng bệch, thở gấp.

“Ha ha ha......” Người đàn ông ném ống tiêm đi, nhìn Tô Kha giống như sắp chết lớn tiếng cười.

Lúc này, tiếng bước chân hỗn độn lại vang lên, có người đang đi vào.

“A Khải, đừng cười nữa.” Người đàn ông vừa mới đến thấp giọng nói, có chút nghiêm túc, kẻ được gọi là A Khải nghe hắn nói lập tức ngừng cười, nhưng miệng lại la hét nói, “Tao làm sao có thể đem thứ đắt tiền như vậy cho thằng nhóc này dùng, ha ha, nhìn nhóc con kia bị dọa sợ kìa!

Tô Kha tuyệt vọng sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn bọn họ, thân thể cậu không có bất kỳ phản ứng nào, không có mê muội, không có hưng phấn, lúc này lại nghe tên kia đắc ý nói: “Nhóc con, đây chỉ là thuốc hạ sốt bình thường!”

Tô Kha nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi, thân thể không kiềm chế được mà khẽ run, cái đám người điên này. Đang tức giận, cậu lại nghe bên tai có tiếng ồn ào, Tô Kha nằm im tại chỗ, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không dám động, sau đó một tiếng “Đoàng” vang lên, cậu trừng lớn hai mắt nhìn người vừa lên tiếng trả lời ngã xuống đất, đôi mắt dữ tợn mở to nhìn thẳng Vào Tô Kha.

Người tên A Khải lập tức kêu lên thảm thiết: “Mập, mày bị sao vậy?”

Máu chảy lan đầy mặt đất, tên mập vừa rồi vẫn đứng ở bên cạnh đã chết, một viên đạn bắn trúng ngay huyệt thái dương của hắn.

Người đàn ông vẻ mặt âm trầm thấp giọng nói: “Chúng ta đã bị bao vây rồi.”

Đọc truyện chữ Full