Ngạch Nhật Khách tự biên tự diễn nói xong, hoàn toàn không để ý Dương Phi Lăng trên mặt đất dùng sức nháy mắt, Dương Phi Lăng rốt cục nói chuyện: “Thế này, Vương tử, ngươi có phải lầm hay không?”
“Lầm? Ha ha.....”
Dương Phi Lăng cau mày ngẩng đầu lên trời nhìn tên gia hỏa cười dài, lòng một trận chua xót, vị trí này hẳn phải đổi chỗ mới đúng.
“Hừ, còn muốn gạt ta? Ta biết Dương giáo chủ nhiều mưu mô. Bất quá, ta khuyên ngươi hãy cứ thông minh chút, còn có thể ăn ít điểm khổ.” Đối phương hình như hoàn toàn không tin hắn.
Tức, Dương Phi Lăng hỏi: “Vậy Vương tử có bằng chứng gì?”
Ngạch Nhật Khách rất cao hứng, từ trong ngực lấy ra nửa quyển trục vàng óng, bảo Lạc Nhật đưa cho Dương Phi Lăng, Dương Phi Lăng cẩn thận chăm chú nhìn xem nửa cuốn quyển trục kia, chỉ nhìn thấy vài hàng chữ “Chỉ..... Lệnh Thái tử Cảnh Nghi ngay lập tức hướng..... tới núi xxx..... Nghênh thú nhi tử Dương Bá Thiên..... Khởi hành ngay trong ngày. Khâm thử.”
Nếu không phải thấy tối hậu có con dấu đỏ tươi kia, Dương Phi Lăng còn cho rằng đây nhất định là giả mạo, không khỏi nhớ tới ngày đó từ trong ngực Hoàng Thượng Cảnh Nghi lấy nửa cuốn quyển trục, không thể..... không thể nào! Trời! Nguyên lai lúc trước người Cảnh Nghi kia muốn thú là ta? Vậy Trần Đại tướng quân lại là chuyện sao nữa? Vậy thối Minh Kính kia lại góp phần náo nhiệt gì nữa?
Dương Phi Lăng cưỡng ép tỉnh lại, nâng cao tinh thần ứng đối tình thiên phích lịch này: “Này..... Này Vương tử..... Ở đây chắc chắc có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Nhi tử Dương Bá Thiên không phải Dương đại giáo chủ ngươi? Hay là ngươi chưa từng sống ở núi xxx? Hay là thánh chỉ này là giả? Hay là chuyện hòa thượng hoàng tộc Minh Kính kia cùng ngươi chắp nối?”
Dương Phi Lăng dở khóc dở cười, này nhi tử Dương Bá Thiên là hắn, này núi xxx đó là nơi mình cùng sư phó chung sống khi còn nhỏ, này đạo thánh chỉ không thể là giả được. Chỉ là khi nào thì Minh Kính cùng ta chắp nối? Có ý gì? Đây..... Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Hừ,” Ngạch Nhật Khách cười lạnh nói: “Năm đó phụ vương ta đoạt được nửa đạo thánh chỉ này, liền lập tức phái người ngày đêm giám sát ngươi, còn đem ám sĩ xâm nhập vào Thanh Liên giáo các ngươi, công tích vĩ đại của ngươi ta nắm trong tay, chỉ không nghĩ đến, người vừa ra giang hồ liền quăng mất hắn, ta vốn tưởng rằng ngươi đã phát giác, không nghĩ đến hiện tại ngươi lại đưa đến tận cửa.”
Cái gì? Xâm nhập trong giáo? Ai? Dương Phi Lăng thần tình nghi vấn.
Thật sự chịu không nổi cùng thằng ngốc này tiếp tục dây dưa, Ngạch Nhật Khách không kiên nhẫn nói: “Tiểu tư của ngươi như thế nào, Tiểu Lỗi Tử ngươi cũng không nhớ?”
Cái gì? Dương Phi Lăng choáng váng, sẽ không, Tiểu Lỗi Tử sẽ không, lúc này không khỏi nhớ tới cuộc sống khoái trá của hai người: nhớ tới mỗi lần hắn gặp họa đều vu oan là Tiểu Lỗi Tử, mỗi lần bị người đánh đều lôi Tiểu Lỗi Tử lên trước, mỗi lần dụng dược tìm người thí nghiệm, người đầu tiên hắn nhớ tới đều là Tiểu Lỗi Tử, đột nhiên hảo tưởng nhớ biểu tình phẫn nộ mà bất đắc dĩ kia, Tiểu Lỗi Tử chính là người của hắn?
Ngạch Nhật Khách lường trước hắn không tin, liền xoay người nói với Lạc Nhật: “Làm sao đây? Hắn không tin.”
Lạc Nhật cười khẽ, hai tay áo che mặt xoay người một cái, “Tiểu Lỗi Tử” sống lại. Còn cung kính kêu một tiếng: “Thiếu gia!”
Mở lớn miệng, không tin nỗi, Tiểu Lỗi Tử chính là Lạc Nhật? Hai người này chênh lệch cũng quá lớn đi? Quả nhiên, không thể coi thường sức quyến rũ của nhân bì diện cụ. Bất quá Tiểu Lỗi Tử là nhi tử của tả sứ a? Sao lại có thể ăn cây táo, rào cây sung?
Nhìn ra nghi hoặc của hắn, “Tiểu Lỗi Tử” dùng tay áo che mặt nói: “Dương giáo chủ, quên ta được nhân nuôi như thế nào rồi sao?”
Nghĩ đến, đầu Dương Phi Lăng rốt cục thông suốt.
Đó một đêm bông tuyết bay đầy trời, Dương Phi Lăng 12 tuổi lén lút từ chuồng chó nơi góc tường chui ra ngoài, vỗ vỗ bụi đất, đang chuẩn bị nghênh ngang mà đi, đi chưa được mấy bước đã bị một tiểu đông tây đột nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ, một nhân nhi cùng hắn không sai biệt lắm, chân trần đứng trong gió lạnh, run run rẩy rẩy, khuôn mặt nho nhỏ đã muốn lạnh đến tím ngắt, đang từng trận từng trận co rúm khóc lóc.
Ngay tại lúc Dương Phi Lăng đang ngây người, mọi người trong giáo đã đuổi theo đến, xông tới, Dương giáo chủ, khi đó Dương Bá Thiên vẫn là giáo chủ, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài từ trong đám người bước tới, lôi lỗ tai Dương Phi Lăng liền mắng: “Tiểu tử kia, cho ngươi đi bái sư học nghệ, vậy mà ngươi dám trốn ta.”
Dương Phi Lăng ủy khuất, sau đó đặt mông ngồi trên tuyết lớn tiếng khóc: “Ta không đi, ta không đi, các ngươi nhất định chỉ mong sao ta đi, chỉ biết khi dễ ta không có nương, ta muốn nương..... Ô ô..... Ô ô.....”
Hắn đây vừa khóc, làm cho tiểu nhân đang đứng trong tuyết sắp bị đông hoảng sợ cũng không dám khóc nữa, cứ như vậy ngơ ngơ nhìn Dương Phi Lăng mặc một thân y phục phiêu lượng lăn lộn trên mặt đất.
Chơi xấu? Chỉ tiếc, giáo chủ Dương Bá Thiên đã sớm minh bạch mấy trò vặt của tiểu ma đầu này, cũng không để ý đến hắn, ngoắc tay dắt xe ngựa lại đây, một tay nhấc người đang khóc nháo trên mặt đất lên.
“Đợi chút.” Dương Phi Lăng kêu la thảm thiết.
“Còn chuyện gì nữa?” Dương Bá Thiên giáo chủ không kiên nhẫn.
“Ta..... Ta muốn thu một tiểu tư.” Dương Phi Lăng kêu lên.
“Tiểu tư? Ngươi tới đó, sư phó của ngươi sẽ chiếu cố ngươi, không cần mang theo tiểu tư.” Bắt lấy chân nhỏ đang đạp loạn, dùng sức nhét vào trong xe ngựa.
“Không được, không được.” Dương Phi Lăng giãy dụa loạn xạ.
“Ta, ta muốn thu nó làm tiểu tư của ta, bằng không ta không đi.” Dương Phi Lăng chơi xấu.
“Ân?” Dương Bá Thiên cau mày nhìn tiểu hài tử chân trần trong tuyết nói:
“Không được, giáo quy quy định, không thu nhân sĩ lai lịch bất minh.”
Dương Phi Lăng giãy dụa lợi hại hơn, hắn kêu la: “Ta đây sẽ không đi, cha không thu nó, ta sẽ không đi.”
Mọi người đầu đầy mồ hôi.
Rốt cục, chịu không nỗi nữa, tả sứ bước ra nói với giáo chủ Dương Bá Thiên: “Giáo chủ, ngươi xem đây cũng chỉ là một đứa nhóc, hẳn là không có nguy hiểm gì, không bằng hãy thu đi.”
Thu đi, sau đó mau chóng tiễn bước tiểu ma đầu này, tiếng lòng của mọi người.
Giáo chủ Dương Bá Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói: “Quên đi, vậy thì thu, nhưng người tới chỗ của sư phó rồi, phải thành thật một chút cho ta.”
Dương Phi Lăng đắc ý dào dạt ngồi trên xe ngựa, vào lúc xe ngựa bắt đầu chạy còn quay đầu lại la to với tả sứ: “Tả sứ lão đầu, đứa nhóc này, trước tặng cho người làm nhi tử, kêu Tiểu Lỗi Tử đi, nhớ nha, nhớ kỹ, chờ ta quay về trả lại cho ngươi.”
Mặt mọi người toàn bộ co giật, nếu có người có thể để ý, đứa nhóc ngốc nghếch sắp đông cứng kia, trên mặt cũng hơi giật giật.
Đợi đến lúc Dương Phi Lăng 15 tuổi hạ sơn quay về, Tiểu Lỗi Tử kia hợp lẽ biến thành tiểu tư bên cạnh hắn.
Nhớ lại hết thảy, Dương Phi Lăng không lên tiếng, không nghĩ tới năm đó nhất thời hứng khởi, nhưng lại dẫn sói vào nhà. Đây thật sự là một đại sỉ nhục a.
Bất quá, có một số việc vẫn phải giải thích cho rõ a: “Chuyện đó, ngươi có thể không biết, hiện tại Cảnh..... Không, Hoàng Thượng thú cũng không phải là ta, là Lưu Tiểu Khánh của Sơn Hải phái. Phần thánh chỉ này đã sớm vô dụng.”
Định nói cho người ta biết, mình cũng không phải là lão bà của Hoàng Thượng chó má kia, người ta có thể sẽ thả mình.
Không nghĩ tới, “Ta biết a!” Ngạch Nhật Khách lãnh tĩnh trả lời.
Cái gì???
Dương Phi Lăng khó hiểu: “Ngươi có phải là có vấn đề gì không? Vậy ngươi còn bắt ta làm gì?”
“Hừ, hiện tại ai làm Hoàng Hậu ta mặc kệ, miễn là ta có trong tay nửa đạo thánh chỉ này, có ngươi trong tay. Ta đây đã có đủ điều kiện, uy hiếp đương kim Hoàng Thượng, phải biết rằng thánh chỉ của Tiên Hoàng, kháng chỉ bất tuân, y có thể ngay cả Hoàng Thượng cũng ngồi không xong, ha ha..... ha ha.....”
Nhìn đến người vui đến phát cuồng này, Dương Phi Lăng quyết định không để ý đến người đầu nở hoa lay lắc này nữa, nếu đã bị bắt rồi, bản thân cũng trốn không thoát, vậy nghỉ ngơi thôi. Vì thế, Dương Phi Lăng lần thứ hai phát huy đặc điểm cá nhân của hắn, phù phù..... Ngủ rồi.
Ngạch Nhật Khách xanh mặt nhìn mặt đất, người đã đi gặp Chu Công, cắn răng. Vung tay vận nội lực đánh xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngốc Lư Biệt Truy
Chương 15: Chân tướng Hoàng Hậu
Chương 15: Chân tướng Hoàng Hậu