Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Buổi sáng đến báo danh trong trường, tôi đến rất sớm. Chỉnh lý ký túc xá một chút, tôi trở lại chỗ báo danh hỗ trợ tiếp đón sinh viên mới. Không qua bao lâu đã cùng giảng viên tiếp đón sinh viên và mấy đàn anh đàn chị quen nhau, cũng bởi vậy chiếm được một ít kinh nghiệm họ truyền cho.
Thời gian sinh viên mới đến báo danh tổng cộng là 3 ngày. Buổi tối, tôi cùng mấy đàn anh cùng nhau đi ăn ở căn tin, cơm nước xong một đàn anh dẫn tôi tham quan tỉ mỉ trường học, dọc đường còn nói cho tôi không biết bao nhiêu chuyện về trường, trò chuyện với nhau thật vui.
Phòng trong ký túc xá của tôi đã có một sinh viên mới vào ở, chúng tôi hàn huyên với nhau cả đêm, từ đó hai bên thân thiết xưng hô nhau “Lão Giang”, “Lão Lục”.
Sinh viên mới trong khoa chúng tôi đều đưa vào ký túc xá này, trí nhớ tôi rất tốt, tên nhìn một lần đã có thể nhớ kỹ. Cho nên trong vòng một tuần đã biết hết bạn học trong khoa.
Tất cả đều rất thuận lợi, giống như tôi đã dự đoán.
Khi chính thức lên lớp, rất nhiều người không thích ứng kịp. Vượt qua một kỳ nghỉ dài, rất nhiều người còn chưa thể ngủ sớm thức sớm được. Kết quả của việc buông thả ấy là lên lớp không tập trung học được. Các cựu học sinh cấp ba đã quen với phòng học nhỏ trong trường học cũng chưa quen với giảng đường một, hai trăm người.
Nhưng những điều này không thành vấn đề đối với tôi. Bởi vì với tôi, học tập rất quan trọng. Tuy chưa hẳn có thể học được ở trường cái gì có ích nhưng những chương trình học này có thể giúp tôi định hướng để phát triển, biết muốn tự học thì phải xem những sách nào, cũng phân rõ sách nào hay sách nào dở.
Tôi cũng không để bài tập đến ngày cuối cùng của hạn nộp rồi mới làm mà ngày nào cũng mau chóng hoàn thành bài tập sau đó đến thư viện tìm sách hay. Thời gian của tôi lúc nào cũng cảm thấy không đủ, cho nên tôi không thể hiểu được vì sao người khác có quá nhiều thời gian để lãng phí như vậy. Sau đó tôi nhớ ra, trước đây, tôi cũng từng là một thiếu niên lãng phí thời gian như thế.
Nếu đã vác theo đàn guitar lên đây, tôi cũng tham gia vào một câu lạc bộ âm nhạc của trường. Không những thế, vì hứng thú cá nhân, cũng đăng ký vào một câu lạc bộ không thủ đạo. Cuộc sống của tôi vừa bận rộn vừa phong phú, thời gian trong nháy mắt trôi qua, tôi mới nhớ tới, đã chín ngày rồi tôi chưa về nhà.
Tuy rằng ngày nào Từ Khiêm cũng gọi điện thoại cho tôi nhưng dù sao ở Bắc Kinh này ngoài tôi ra anh không quen biết ai cả, tôi cũng không yên tâm lắm khi để anh sống một mình.
Đang định về nhà, vài người trong ký túc xá lại đề nghị đi ra ngoài chơi. Lần đầu hoạt động tập thể, tôi không tiện từ chối. Buổi tối hôm đó, mọi người lại cùng nhau uống rượu, tình cảm với nhau cũng theo đó sâu sắc không ít. Thế nhưng tôi nhớ tới điện thoại mà Từ Khiêm gọi tới, lúc anh biết hôm nay tôi không quay về nhà, giọng có chút buồn, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác tội lỗi.
Cho nên, sau khi tống mấy con ma men quay lại ký túc xá xong, tôi liền thu xếp balô, nói cho bọn họ tôi phải đến thăm nhà thân thích. Nói thế cũng có chút kỳ quái, đường từ trường học đến căn nhà tôi ở chỉ có 20 phút thế mà mấy ngày nay tôi lại không về một lần nào. Quả thật tôi đã quá bận rộn với trường lớp mới rồi.
Mở cửa vào nhà, trên bàn đã có cơm nước chưa ai động đến, Từ Khiêm cuộn mình trong sofa mà ngủ.
Tôi buông balô, nhẹ nhàng ôm lấy anh, anh tỉnh.
“Không phải em không về sao?”, anh ôm lấy cổ tôi, trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
“Uống với bạn ký túc xá vài ly, em thấy thời gian còn chưa trễ nên về”, nếu anh đã tỉnh, tôi liền ngồi lên sofa, ôm anh đặt lên đùi.
“Vậy em ăn cơm chưa.”
“Chưa ăn được vài miếng, chỉ uống vài ly rượu thôi, anh hâm nóng đồ ăn đi.”
“Ừ, em chờ một lát.”, anh đứng dậy, lục tục bận rộn.
Vừa ăn no xong không thể ngủ ngay được, tôi lại lấy sách mượn từ thư viện ra đọc, rất nhiều chỗ trước đây không hiểu, giờ nhìn lại, kết hợp với kinh nghiệm làm việc trước đây mới có thể hiểu rõ.
Từ Khiêm làm việc nhà xong liền dựa vào tôi ngẩn người, tôi ôm anh đặt lên đùi, tiếp tục đọc sách. Không gian im ắng chỉ còn tiếng lật sách, người ngồi trong lòng tôi nhoẻn miệng cười, lẳng lặng nhìn tôi. Loại cảm giác này thật giống như sự hạnh phúc điềm đạm mà tôi từng bắt gặp ở anh khi tôi còn mười sáu tuổi ở thời gian trước.
Anh ấy, cho dù đã gần 30 tuổi vẫn trong sáng, vô trần đến thế. Đây là điều mà một người thường như tôi không thể hiểu được. Đã trải qua những chuyện quá khứ đau buồn đến thế, anh vẫn không oán không hận, nếu là tôi, không chỉ oán chỉ hận mà còn trả thù cho bằng được.
Anh nhè nhẹ cắn lỗ tai tôi, tôi nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ đêm rồi. Đọc sách chú tâm quá không ngờ thời gian trôi qua mau như vậy. Buông sách trong tay ra, tôi vừa hôn vừa cởi quần áo anh.
“Uhmm….a…. Nguyên… chỗ này?”
“Không được sao?”
…. Sau đó anh mê man trong lòng tôi. Hình như tôi có một chút cầm thú thì phải.
Lúc sáng sớm, tôi tỉnh lại, Từ Khiêm vẫn còn say giấc nồng. Xem ra hôm qua làm anh rất mệt. Tôi đứng dậy ra ngoài chạy bộ, tiện thể mua bữa sáng ven đường, sau đó vào tiệm bán vật dụng vẽ mua thêm giấy và thuốc màu, sau đó vào cửa hàng bán thú nuôi chọn một chú chó khá to nhìn rất dữ nhưng thực ra đã được dạy dỗ ngoan ngoãn về. Cứ như vậy mà đã sắp đến bữa trưa, không biết Từ Khiêm đã dậy chưa.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, nhắc đến anh, anh đã gọi điện thoại cho tôi, giọng nói vẫn ôn hòa như trước giờ, “Nguyên, em ở đâu vậy? Có bận việc không?”
“Đang ở ngoài đường. Xong việc rồi, em về ngay.”
“Được, vậy giờ anh làm bữa trưa.”
“Nếu như người khó chịu thì ra ngoài ăn cũng được.”
“Thôi, ăn ở nhà đi.”
“Được rồi, em về ngay.”
Lúc dẫn chú chó vừa mới mua về, tiệm bán vật dụng vẽ tranh cũng vừa vặn đưa đồ đặt mua tới. Từ Khiêm mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, sững sờ nhìn mọi thứ.
“Mua cho anh?”
“Ừ”
Anh bỗng nhiên ôm siết lấy cổ tôi, vùi mặt vào vai tôi, “Cảm ơn em.”
“Nói nhảm gì vậy.”, tôi ôm nhấc anh lên, để anh như con gấu koala bám lên người tôi, “Bữa trưa xong chưa?”
“Có liền.”, anh lập tức nhảy từ trên người tôi xuống.
Tôi đem đồ ăn, đồ chơi mua cho chú chó mới và các dụng cụ vẽ tranh dọn vào phòng đọc sách.
Lúc ăn, Từ Khiêm hỏi tôi, “Sao em lại mua bàn vẽ cho anh vậy?”
“Lần trước anh nói có rất nhiều ý tưởng muốn vẽ.”
Anh ha ha cười, “Vậy còn chú chó này?”
“Bảo vệ an toàn.”
“... Nó tên là gì?”, anh mỉm cười nhìn tôi.
“Anh đặt đi.”
“Uhmmmm... Hoành Thánh... được không?”
“Có chút quái.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh còn đang đứng bán hoành thánh ngoài đường, em còn nhớ không?”, anh có chút xấu hổ nói.
Kỳ thực đó không phải là lần gặp nhau đầu tiên của chúng tôi, từ nỗi hận thấu xương ban đầu rồi sau đó trộn lẫn với ý muốn bảo vệ làm tôi mang một thứ tâm tình thật phức tạp khi nghĩ đến anh. Tâm tình phức tập như thế khiến tôi cứ một mực lạnh lùng nhìn anh xảy ra chuyện. Tại xe hoành thánh đó, tôi thậm chí còn mong anh cứ như vậy lặng lẽ biến mất trên đời.
Sau đó, tôi lại dùng thủ đoạn dụ dỗ anh với ý muốn chống lại số phận, sảm tạp dụng vọng chinh phục lẫn tình dục, tới bây giờ, chính tôi cũng không biết tâm tình của mình lúc đó là như thế nào nữa.
Sắp xếp anh gặp mặt ba, nhìn phản ứng bình thản của hai người lòng tôi mới nhẹ đi phân nửa. Hai người sẽ không yêu ngay cái nhìn đầu tiên với nhau nữa, ba sẽ không vô duyên vô cớ thích một người đàn ông nữa. Mỗi một mối tình muốn nảy mầm cũng cần hoàn cảnh lẫn thổ nhưỡng thích hợp, tôi đã thay đổi hoàn cảnh của cả hai bên, hai người sẽ không còn sự hiểu ý với nhau tự nhiên như lúc trước, thậm chí sẽ không yêu nhau nữa.
Tôi không muốn ba yêu anh, tôi sợ cái bi kịch kia lại phát sinh lần nữa, tôi không biết nên ngăn cản từ chỗ nào, chỉ có thể dập đi hoàn cảnh diễn ra tình yêu của bọn họ. Đối với tôi mà nói, đơn giản nhất chính là không để ba vì Từ Khiêm mà ly hôn.
Nhưng từ đó, tôi lại mang một cảm giác tội lỗi. Ba đã sống quá buồn khổ vì gia đình, ông nên có hạnh phúc. Tôi sợ mình đã chặt đứt sợi dây hạnh phúc duy nhất của ông.
Nhưng sau khi hai người gặp mặt nhau, cảm giác tội lỗi này lại phai nhạt đi. Ba đã không còn yêu anh ấy, kết quả này, vậy là đủ rồi.
Tôi sẽ đối xử tốt với Từ Khiêm, tôi muốn bảo vệ anh, nhưng bên cạnh đó tôi cũng muốn giam anh trong vòng tay của tôi, để anh mãi mãi sống trong thế giới của tôi.
Nếu thực sự muốn tốt cho anh, tôi hẳn nên giúp anh tìm việc, tìm trường đi học, hay thậm chí tìm chỗ gửi bán những bức tranh của anh, để anh thoát khỏi khống chế kinh tế của tôi.
Thế nhưng, tôi không làm vậy, tôi nuôi nhốt anh trong vòng tay tôi, dẫn anh đi chơi, để anh quản lý tiền bạc, nhà cửa, vĩnh viễn không cho anh tiếp xúc với thế giới này. Đúng vậy, người đàn ông không tự lập mãi mãi không nhìn thấy hiện thực chân chính.
Tôi mài nhẵn chí hướng của anh với thế giới bên ngoài, tăng thêm sự ảnh hưởng của tôi lên anh, đến tận khi trong thế giới của anh chỉ còn một mình tôi, đến tận khi anh không còn ý muốn bước ra thế giới bên ngoài.
Từ Khiêm không phải kẻ ngốc, thế nhưng anh có nhược điểm. Bởi vì anh là cô nhi nên anh luôn hướng về cuộc sống gia đình. Sự coi trọng của anh đối với gia đình hơn hẳn sự coi trọng với sự nghiệp hay hiện thực. Anh có thể khổ não vì bị lừa tiền, mất công việc nhưng điều chân chính làm anh đau lòng chính là sự vô tình máu lạnh của người yêu trước đây. Giờ đây, anh có tình cảm với tôi, không muốn xa rời tôi, cho nên, anh không thể chống lại tôi.
Người làm nghệ thuật vốn đã không mấy hiện thực, người quá hiện thực phỏng chừng sẽ không làm nghệ thuật. Tuy rằng tôi cũng chẳng hiểu nghệ thuật thế nào là xấu đẹp.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, vươn tay ra, nhẹ giọng gọi: “Lại đây.”
Anh có chút ngơ ngác, đi tới bên người tôi.
Tôi mạnh bạo ôm siết lấy anh như muốn siết anh khảm nhập máu thịt tôi. Tôi không rõ vì sao mình lại có ý muốn chiếm hữu người này mạnh mẽ tới vậy. Tôi chưa từng có loại chấp niệm như vậy bao giờ.
Có lẽ do những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Những người khiến tôi thống hận lại là những người tôi không thể ra tay trả thù, cùng chung huyết thống, bốn chữ này, tôi rất coi thường nó, nhưng vẫn không thể chủ động đi thương tổn họ. Nói rằng hai người đàn bà ấy làm tôi thống hận không bằng nói làm tôi ghê tởm.
Hận là một loại cảm xúc giản đơn mà thẳng thắng. Trước đây tôi sớm hiểu Từ Khiêm là một người tốt thật sự, nên có thể yên tâm, thoải mái mà hận anh. Tôi tuy hận anh nhưng chưa từng coi thường anh.
Thế nhưng, với hai người đàn bà ấy thì khác, không phải hận mà một loại cảm xúc sảm tạp giữa khinh thường, chán ghét, đề phòng,… Tôi chân chính mà ghét họ, mỗi một giây một phút ở chung với họ một phòng tôi cũng không thể chịu được, nhưng không thể nào thể hiện điều đó ra.
Cho nên tất cả những tình cảm, tâm tư mang từ trước đây về tôi đều đặt lên người Từ Khiêm, nó trở thành một ý niệm chiếm hữu quái lạ mà mạnh mẽ.
Tôi nghĩ, từ lúc tôi gặp Từ Khiêm đến giờ, tôi đã mang một tâm lý biến thái rồi.
Thế nhưng tôi không muốn sửa, cũng không thể sửa.
Tôi đè anh ra đất mà hôn. Động tác tôi mạnh mẽ, nhưng Từ Khiêm không có một chút gì không thích, tôi nhìn anh, ôm anh, đem dục vọng lẫn nhiệt tình trút vào cơ thể anh. Anh mãi mãi chứa đầy ái ý, mỗi hành động cử chỉ của anh, đều nói cho tôi biết, anh yêu tôi, không muốn rồi xa tôi.
“Anh là của em.”, lúc tôi ôm anh trở về phòng, tôi thì thầm với chính mình.
“Anh là của em.”, anh ôm lấy cổ tôi, nghiêm túc đáp lại.
Vì thế, tôi nở nụ cười. Con dã thú trong lòng cũng an tĩnh lại, ôm lấy anh đang ngủ say mà đọc sách, hưởng thụ một buổi trưa bình tĩnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyển Dưỡng - A Đậu
Chương 7
Chương 7