Cố Tiểu Tịch đã từng tiếp xúc không ít cậu thanh niên choai choai mấy nhà giàu có, phần lớn bọn chúng đều nghĩ một số việc là chuyện đương nhiên, một sự thật không cần bàn cãi gì. Mà đám ấy, nếu không trở thành người tài thì cũng ăn chơi sa đọa, không có nằm ở giữa, tức là bình thường. Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch từng nghĩ Tư Đồ Thượng Lam là người bình thường trong số đó, nhưng y đã sai rồi.
Như Đoàn Thù đó, quả đất này không phải là đang xoay quanh cậu ta, nhưng lại có một số người phải theo đuôi cậu ta, chắc cậu ta cho rằng y cũng là một trong số đó.
“Chắc cậu vẫn nhớ chúng tôi là khách của Đoàn gia nhỉ,” Cố Tiểu Tịch muốn kéo tay mình về, nhưng đối phương lại càng siết chặt hơn. Y biết trong lời của Đoàn Thù có hàm ý khác, bọn họ quả nhiên chuẩn bị giở trò, nhưng y không hiểu vì sao Đoàn Thù lại đột nhiên như thế này.
“…Em còn nhớ chuyện tối hôm đó không?” Đoàn Thù dõi theo đôi mắt đen tuyền của y, lên tiếng hỏi.
Đôi mắt kia vẫn là một mảnh tĩnh lặng, không có phẫn nộ hay lúng túng gì: “Tôi nhớ… Cảm giác thật tồi tệ.” Y tựa như là đang nói một chuyện gì đó chẳng liên quan tới mình.
“Tôi cứ nghĩ thần trí em không rõ ràng lắm mà?” Đoàn Thù nhíu mày.
“Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không có cách nào điều khiển thân thể để thoát khỏi, cho nên cảm thấy thật tồi tệ…” Cố Tiểu Tịch dừng lại, sau đó hỏi, “Vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?”
“Không, em phải đi theo tôi.” Đoàn Thù dịu dàng nói.
Cố Tiểu Tịch vừa định kháng nghị, không biết từ khi nào thì mấy người áo đen đã đứng vây quanh, súng chỉa vào đầu y, vì thế y liền từ bỏ phản kháng: “Tiếu Ngữ chắc sẽ đi tìm tôi.”
“E rằng hắn ta không rảnh đâu.” Đoàn Thù nói rõ ràng, hắn buông cổ tay Cố Tiểu Tịch ra, dù sao hiện tại không cần hắn lôi kéo nữa. Cố Tiểu Tịch bức xúc xoa xoa cổ tay, trên da đã hằn lên cả dấu ngón tay.
“…Tôi cũng không rảnh đâu.”
Âm thanh của người kia làm Cố Tiểu Tịch và Đoàn Thù cùng ngẩn người, ở góc độ nào đó mà nói, bọn họ ai cũng không muốn gặp phải chủ nhân của giọng nói này. Cố Tiểu Tịch có chút cứng ngắc ngẩng đầu lên, lướt qua vai Đoàn Thù nhìn thấy một người đàn ông từ trong rừng cây bước ra.
Ánh mặt trời dừng trên thân thể người nọ, nhưng lại không thể bùng lên dù chỉ một chút ấm áp nhỏ nhoi, hắn tựa như một bóng ma đột ngột xuất hiện trong khung cảnh này, cự tuyệt xuyên qua cùng đồng hóa. Người kia bước thong thả như một quý ông lịch lãm, trên môi luôn hiện diện một nụ cười khiêm tốn. Hắn tới gần, tựa một vị khách tản bộ bước ngang qua, khi đôi mắt nheo lại, Cố Tiểu Tịch có thể đọc được sự lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Chào cậu,” người đàn ông đó mềm giọng chào hỏi, “nhiều người thế này, là đang chơi đùa sao?”
Đoàn Thù nhún vai: “Có rất nhiều người nói, anh luôn xuất hiện tại nơi không nên xuất hiện, bây giờ tôi mới thấy họ nói đúng.”
Ngụy Tiếu Khiêm đứng tại chỗ gật gù, dáng vẻ kiểu như “chắc vậy đấy”, sau đó vươn tay ra với Tiểu Tịch: “Qua đây.”
Giọng của hắn vẫn bằng phẳng như trước, giống như đang nói chuyện bình thường. Hắn đương nhiên có thể nhìn thấy Đoàn Thù tức giận, cũng có thể thấy đám người áo đen đứng xung quanh đang lăm le khẩu súng trong tay.
Cố Tiểu Tịch hơi do dự, bọn họ hiện tại chỉ có bốn người, vệ sĩ của họ Ngụy không vào được, nên thực lực họ bây giờ đang thiếu hụt. Ngụy Tiếu Khiêm cũng không thể lấy một đấu mười, dù sao anh ta cũng là nhân loại, kể cả khi có người hình dung anh ta như tử thần, nhưng Cố Tiểu Tịch biết anh ta không phải. Anh ta cũng sẽ uống rượu, mà rượu vào rồi cũng sẽ làm một vài chuyện ngu ngốc, thỉnh thoảng còn nhếch môi cười khẽ, tuy vẫn là cười lạnh,nhưng đối với một sát thủ thì thật không dễ dàng gì.
Cho nên Cố Tiểu Tịch do dự, bây giờ không phải lúc trở mặt cùng Đoàn gia, xung đột đến hơi nhanh, mà bọn còn chưa tìm ra được phương pháp đối phó.
Đoàn Thù một khi đã làm như vậy, đương nhiên không dễ dàng thả y ra, nhưng nếu Ngụy Tiếu Khiêm ngoan cố muốn dẫn Tiểu Tịch đi, có thể dẫn đến bạo lực hay không cũng rất khó nói trước…
Tay của Cố Tiểu Tịch đã giơ lên, rồi lại buông xuống, y muốn nói mình không thể đi, nhưng câu nói lại nghẹn ở yết hầu. Đây không phải vì đang cân nhắc đối sách gì hết, mà chỉ là phản ứng đơn thuần của y, dù sao Cố Tiểu Tịch cảm thấy bản thân không có gan cãi lại lệnh của Ngụy Tiếu Khiêm.
Cho nên trong chốc lát y không đáp lại, là kiểu chần chờ muốn nói lại thôi.
Ngụy Tiếu Khiêm nhắc lại một lần: “Qua đây.” Giọng điệu của hắn đã không còn vẻ kiên nhẫn nữa. Không ai có gan cự tuyệt Ngụy Tiếu Khiêm. Tuy Cố Tiểu Tịch là vì muốn tốt cho Ngụy Tiếu Khiêm, nhưng vẫn không dám cự nự gì. Y đứng yên tại chỗ có chút phiền não nhìn Ngụy Tiếu Khiêm, sau đó quyết định nghe theo lời vị sát thủ này, cho nên y nhích người bước qua Đoàn Thù, hướng về Ngụy Tiếu Khiêm.
Đoàn Thù thấy chàng trai tóc đen có chút do dự hướng về phía Ngụy Tiếu Khiêm, bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ. Hắn biết dưới tay Ngụy Tiếu Khiêm có một tập đoàn sát thủ, ai bảo Đoàn gia và Ngụy gia là thế giao với nhau. Đương nhiên hắn còn biết nhiều hơn, như tập đoàn sát thủ của Ngụy gia sẽ không đi thuê mấy sát thủ nổi tiếng, không chỉ là vì tốn kém, mà do bọn họ còn coi trọng những chi tiết nhỏ hơn. Như xuất thân, tích cách hoặc sở trường của những kẻ đó, mấy cái này sẽ quyết định thành bại của nhiệm vụ. Ngụy gia không thích thất bại.
Đoàn Thù nghĩ, Cố Tiểu Tịch có thể nào là một sát thủ không? Đương nhiên, theo khả năng của y thì xem ra không phải, nhưng ai mà biết Ngụy gia có đang làm trò quỷ hay không. Ngẫm lại người tên Ngụy Thất kia, Đoàn Thù đã từng gặp qua, anh ta luôn đứng chờ sau lưng Ngụy Tiếu Khiêm, lúc nào cũng mỉm cười, thế nhưng khi ra tay lại khiến Đoàn Thù kinh ngạc vì sự chuẩn xác lẫn sự dứt khoát đáng sợ.
“Bởi tôi là bartender của cậu Tiếu Khiêm, nên lúc nào cũng mang theo mình một con dao nhỏ.”
Lúc ấy Ngụy Thất đã dùng giọng điệu vô tội nói như thế, còn nhún vai, hoàn toàn lơ đẹp tên sát thủ bị dao đâm xuyên cổ họng kia.
Cho nên Đoàn Thù mới chần chừ như vậy, mà Cố Tiểu Tịch có biểu hiện sợ hãi như thế khi đối mặt Ngụy Tiếu Khiêm làm Đoàn Thù có chút khó chịu. Đoàn Thù hi vọng Cố Tiểu Tịch dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn…
Đoàn Thù bỗng nhiên vươn tay kéo Cố Tiểu Tịch lại, Cố Tiểu Tịch bị động tác bất ngờ của hắn hù sợ: “Sao thế?” Y hỏi.
“Tôi nói em phải theo tôi.” Đoàn Thù nhìn vào mắt Cố Tiểu Tịch, “bây giờ.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, lời Đoàn Thù vừa dứt, đám người áo đen bên cạnh bỗng giơ súng nhắm vào Ngụy Tiếu Khiêm.
Cố Tiểu Tịch quay đầu lại Đoàn Thù, cậu ta là người của một gia tộc hiển hách, tuy còn trẻ, nhưng Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy máu tanh lẫn sự cướp đoạt trong mắt cậu ta.
“Cậu sẽ không muốn đối chọi với Ngụy Tiếu Khiêm đấy chứ…” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói, “hơn nữa chúng tôi vẫn là khách.”
Đoàn Thù không nói gì, tay vẫn giữ Cố Tiểu Tịch, nhưng ánh mắt lại dõi sang Ngụy Tiếu Khiêm.
Cố Tiểu Tịch không biết Đoàn Thù có thể hạ lệnh nổ súng hay không, nhưng y thấy sự tình không ổn. Bình thường Cố Tiểu Tịch chỉ là một người qua đường bị Ngụy Tiếu Ngữ liên lụy tới, nhưng lần này dường như nó đã thăng lên một mâu thuẫn mới. Đương nhiên, bản chất của vấn đề là hai nhà có mâu thuẫn, cho nên… Cố Tiểu Tịch nhíu mày, bản thân có tính là lại bị dính vào lần nữa không nhỉ?
“Xem ra tôi đã biết mình nên làm gì rồi.” Khi Ngụy Tiếu Khiêm nói những lời này, giọng vẫn vững vàng như trước, tựa như đang tự nói với mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 57
Chương 57