Cố Tiểu Tịch bấm tay để tính ngay, tính xong sắc mặt liền trở nên hơi trắng bệch. Y lấy điện thoại ra, tính toán xem có nên qua ẩn náu ở nhà Tư Đồ Thượng Lam mấy bữa không.
Y vừa cầm điện thoại lên, thì Ngụy Tiếu Ngữ bước tới, ghé người ở sau lưng sofa hỏi: “Gọi điện thoại cho tôi hả.”
Cố Tiểu Tịch cẩn thận đặt điện thoại xuống, liếc hắn một cái: “…Ngày mai tôi phải đón cô xuất viện.”
Ngụy Tiếu Ngữ sờ tóc y: “Tối chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Ngụy Thất bước tới đưa cho Cố Tiểu Tịch một khẩu súng, Cố Tiểu Tịch theo bản năng nhận lấy súng, dùng tay ước lượng, thú thật thì so với vóc dáng nhỏ bé của y thì có hơi nặng một chút.
“Đây là súng tự động, tôi nhớ nó thuộc loạt súng Derringer?” Cố Tiểu Tịch hỏi Ngụy Tiếu Ngữ đứng cạnh đó.
Ngụy Tiếu Ngữ đang mặc áo khoác, xong rồi thì bước tới ôm Cố Tiểu Tịch ở đằng sau, sau đó giúp y kiểm tra khẩu súng.
“Đây là Derringer LM5, tôi nghĩ em không thích cầm súng chạy lung tung trên phố, nên mới chọn loại này, thích hợp để em dùng,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, hơi thở ấm nóng nhè nhẹ phả bên tai Cố Tiểu Tịch, “Tôi cũng thích loại súng này, có hai đường kính, 0.25 inch với 0.32 inch. Derringer rất an toàn, em sẽ thích.”
Ngụy Tiếu Ngữ đưa khẩu súng lại cho Cố Tiểu Tịch, tay cầm của LM5 làm bằng gỗ, trên mặt còn mang hơi ấm của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Tôi chọn cho em loại 0.25 inch, có thể nạp được 5 viên đạn, nhiều hơn một viên so với loại 0.32 inch.” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên tóc y, “Tuy Derringer trông hơi kém thu hút, nhưng uy lực lại không thua gì Magnum 11.18mm, thật ra tôi muốn đưa cho em ‘Texas Keeper’ cơ, nhưng uy lực của nòng súng đó rất lớn, nhất định em sẽ không thích.”
Khẩu LM5 trong tay Cố Tiểu Tịch dài 102mm, còn nhỏ hơn cả tay phụ nữ, Cố Tiểu Tịch cất nó vào túi quần. Cố Tiểu Tịch thấy Ngụy Tiếu Ngữ vận đồ chỉnh tề như mấy nhân vật tài ba trong xã hội, đôi mắt màu xanh do dòng máu lai ngoại quốc càng khiến hắn thêm hấp dẫn.
“Tôi nhớ chúng ta phải đi ăn mà?” Cố Tiểu Tịch ngồi ở sofa ôm Shirley hỏi.
“Đúng vậy,” Ngụy Tiếu Ngữ giắt con dao găm ở bên hông, “Sao thế?”
Ngụy Thất cầm một thanh kẹo sinh-gôm: “Cậu thích vị nào?”
“Việt quất đi”
Ngụy Thất đem kẹo đưa cho Ngụy Tiếu Ngữ, hắn liền đem bỏ vô túi.
“Tôi cũng muốn.” Cố Tiểu Tịch lên tiếng, “Vị dưa hấu.”
Ngụy Thất do dự một chút rồi cũng đưa cho Cố Tiểu Tịch: “Xin cậu cẩn thận khi sử dụng.”
Cố Tiểu Tịch không ngờ thanh kẹo sinh-gôm đơn giản này lại nặng như thế! Y muốn đưa lên soi cho kỹ, nhưng Ngụy Thất đã tiến tới cẩn thận nhắc nhở y: “Đây là bom mini, chỉ khi nào cần thiết lắm hẵng dùng đến.”
Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, tay cầm một con dao nhỏ rất sắc bén, nhìn qua là biết của hãng Smith & Wesson, hơn nữa còn dùng để săn bắt…
“Có muốn lấy dao không?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi, giọng điệu của hắn cứ như là đang hỏi muốn uống nước trái cây không vậy.
“Chúng ta không phải đi ăn sao?” Cố Tiểu Tịch thắc mắc hỏi lại.
“Ừ,” Ngụy Tiếu Ngữ nghịch nghịch con dao trong tay, sau đó giao cho Ngụy Thất, Ngụy Thất liền cất đi.
“…Tôi thấy nếu chỉ đi ra ngoài thì không cần phải vậy đâu nhỉ?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận nói ra nghi vấn.
“Phải đến nhà họ Đoàn,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún nhún vai, “qua biệt thự của Đoàn gia, em yên tâm, có Tiếu Khiêm đi cùng mình.”
Vừa dứt lời, cửa liền được mở ra, Ngụy Tiếu Khiêm đứng ở cửa, tay cầm một cái hộp dài: “Phải đi chưa?”
Cố Tiểu Tịch nhìn nhìn cái hộp dài, nghĩ kiểu nào cũng thấy cái đó có thể cất súng trường trong đó.
“Đi rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “anh còn mang theo ai không?”
Ngụy Tiếu Khiêm liếc nhìn Cố Tiểu Tịch: “Không.”
“…Hay tôi ở lại nhà đi.” Cố Tiểu Tịch thì thào.
“Cưng à, đừng vậy,” Ngụy Tiếu Ngữ đi tới hôn lên trán y, “Biệt thư nhà họ Đoàn cũng đẹp lắm, em sẽ thích đấy.”
Cố Tiểu Tịch vẫn lắc đầu, Ngụy Tiếu Ngữ càng nói vậy Cố Tiểu Tịch càng không muốn đi. Y không hề muốn tham gia vào mâu thuẫn của đám xã hội đen này, tuy nói là đã dính líu vô rồi, nhưng đó là tại tên Ngụy Tiếu Ngữ! Bởi tên đó bỏ rơi chị gái người ta, nên người ta mới tới báo thù, hơn nữa còn liên lụy tới mình!
Sự tình đến đây nên chấm dứt rồi, ít nhất không được liên quan tới mình… Mặc kệ tên đó nói gì, tôi đều không đi! Cố Tiểu Tịch tự nhủ với lòng, kiên quyết đóng đô trên sofa, ngồi yên ôm Shirley. Mặc kệ Ngụy Tiếu Ngữ dỗ thế nào, Cố Tiểu Tịch vẫn dán chặt tại chỗ. Cuối cùng Ngụy Tiếu Khiêm chậm rãi bước tới, sau đó ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Tịch: “Vậy, tôi sẽ ở đây với cậu, Tiếu Ngữ, hai người qua Đoàn gia đi.”
Cố Tiểu Tịch cảm thấy da đầu mình muốn nổ tung, cả người như vừa bị dội một chậu nước lạnh.
“Cưng à, tay em lạnh quá,” Ngụy Tiếu Ngữ hôn nhẹ lên tay Cố Tiểu Tịch nói.
Ngụy Thất đem cất một khẩu súng trường SSG PII vào hộp: “Chà, xem ra Tiểu Tịch muốn đến Đoàn gia rồi.”
“Vì sao?” Cố Tiểu Tịch nhịn không được hỏi lại.
Ngụy Thất mỉm cười ôn hòa: “Khi một người sợ hãi, tốc độ máu chảy sẽ nhanh hơn, sau đó dồn hết về bàn chân, cho nên tay sẽ lạnh hơn bình thường một chút.”
Một đám ác ma!
Cố Tiểu Tịch bất lực nghĩ trong lòng.
“Tiểu Tịch, đi thôi.” Ngụy Tiếu Ngữ ôm thân thể y, “tôi nghĩ em thích theo ở chung với tôi hơn.”
Bỗng nhiên Ngụy Tiếu Khiêm bắt lấy cổ tay Cố Tiểu Tịch: “Không ở lại à?”
Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn đôi mắt xanh thẳm thật sâu mà lạnh như băng kia, ngay cả hàm răng cũng run cả lên: “Chắc tôi qua… nhà họ… Đoàn…đây.”
Ngụy Tiếu Khiêm vừa lòng đứng lên: “Tốt lắm.”
Xe chạy tới, Cố Tiểu Tịch liền phát hiện nó chính là cái xe trở về từ biệt thự nhà họ Đoàn lần trước.
Ngụy Thất đảm nhận vị trí tài xế, Ngụy Tiếu Khiêm ngồi ở chỗ phó lái, Ngụy Tiếu Ngữ và Cố Tiểu Tịch thì ngồi ở phía sau.
Vừa vào xe, là Cố Tiểu Tịch liền ấn nút cho dựng cái vách ngăn lên, chặn lại toàn bộ hơi thở sát thủ của người ngồi ở phía trước lại. Đợi cái vách dừng lên sát nóc, y mới nhẹ nhàng thở ra, đối với Ngụy Tiếu Khiêm, thì nỗi sợ này chính là sự yếu đuối ở sâu tận linh hồn. Nhưng Ngụy Tiếu Ngữ, Ngụy Thất lại chẳng có cảm giác như vậy mới kỳ lạ.
“Anh tôi đáng sợ như vậy à?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nói, “ổng lần này là vì bảo vệ em đấy.”
“Tôi đây vì sao lại phải tới nhà họ Đoàn hả?” Tâm trạng của Cố Tiểu Tịch hoàn toàn suy sụp, “tôi không hiểu mấy cái quy tắc ở thế giới ngầm này gì hết.”
“Sự việc bởi vì em mới xảy ra đấy,” Ngụy Tiếu Ngữ nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Là vì anh mà ra nha.” Cố Tiểu Tịch không thể tin cãi lại.
“Bảo bối, đều giống nhau thôi,” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ ra hết sức vô tội, “em xem, tôi sẽ bảo vệ em, cho nên em không cần phải lo lắng gì cả, hơn nữa chúng ta cũng chỉ phòng trước, Đoàn U chủ yếu vẫn là giải hòa với Ngụy gia nhà ta, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…”
Cố Tiểu Tịch đương nhiên không tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của hắn: “Vậy sao anh còn mang súng…?”
“Ờ, thì tranh thủ chào hàng sống úng của tôi thôi.” Ngụy Tiếu Ngữ biện minh, song phát hiện ra Cố Tiểu Tịch không tin hắn, vì thế liền chữa lại, “Để phòng hờ thôi.”
Hắn kéo Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng, hôn nhẹ lên trán y: “Nhớ xe này không?”
Cố Tiểu Tịch nghiến răng hừ một tiếng.
“Có lẽ tôi nên cảm ơn thằng nhỏ họ Đoàn kia mới được,” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói, ngón tay thì nghịch tóc của Cố Tiểu Tịch, “nếu không, tôi thật không dám tin em lại nhiệt tình như vậy đấy…”
“Đừng nói vớ vẩn!” Cố Tiểu Tịch gỡ tay hắn ra, “lần này ta chỉ có bốn người, bọn họ có bao nhiêu người thế?”
“Ít nhất là một trăm đến…”
“…Tôi muốn về.” Cố Tiểu Tịch đáng thương nói.
Ngụy Tiếu Ngữ lần này không nói gì mà trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, bàn tay linh hoạt mò vào quần áo y, ngón tay còn hạnh kiểm xấu gãi nhè nhẹ lên đầu nhũ y mấy cái. Thân thể Cố Tiểu Tịch hơi run rẩy trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ, sau đó bắt đầu giãy dụa.
“Biệt thự Đoàn gia đẹp lắm, chúng ta sẽ ở đó ba bốn ngày, tôi rất chờ mong, bảo bối, em thì sao?”
“…Kẻ điên này!” Cố Tiểu Tịch căm hận chửi hắn, còn chưa thêm được câu nữa đã bị môi Ngụy Tiếu Ngữ chặn lại.
Cố Tiểu Tịch không biết đêm đó, thân thể bản thân rốt cuộc đã bị Ngụy Tiếu Ngữ tìm hiểu bao nhiêu, nhưng thủ đoạn khiêu khích này thật sự…rất thông thạo… Cố Tiểu Tịch bi ai nghĩ, ham muốn của mình lại bị đốt cháy rồi. Cho dù tâm lý có trưởng thành hơn tuổi tác bao nhiêu, nhưng thân thể vẫn trung thành với bản năng như trước.
May mà đường không quá xa, nên Ngụy Tiếu Ngữ mới không tiếp tục nữa, Cố Tiểu Tịch thầm nhủ thật may mắn một chút, sau đó liền đến thời gian đầy lo lắng tiếp theo.
Bởi vì y chẳng những phải tham dự chuyện này, hơn nữa còn có Ngụy Tiếu Ngữ dính vô, ngay cả sát thần khiến kẻ khác sợ hãi Ngụy Tiếu Khiêm cũng có mặt, thật sự làm Cố Tiểu Tịch tự nhắc lòng phải can đảm hơn.
Đến tối thì bốn người tới được biệt thự của Đoàn gia. Đây là một biệt thự lớn có ba tầng, thậm chí còn có cả sân, vườn ươm cùng hoa viên rất lớn.
“Đoàn gia giàu thật đấy,” Cố Tiểu Tịch suýt xoa.
“Đây là nơi ở của bọn họ, thật ra mời ta đến đây cũng là muốn chúng ta kinh ngạc đấy,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “chẳng ai thích đem nơi ở của mình dính đầy máu cả.”
Cố Tiểu Tịch biết vết máu rất khó cọ sạch, hơn nữa chỉ cần là người hiểu biết thì đều có thể nhận ra mùi máu.
“Đương nhiên, cũng có ngoại lệ,” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn thoáng qua Ngụy Tiếu Khiêm, “chẳng qua tôi nghĩ Đoàn U không phải người như vậy.”
“Có lẽ ông ấy thật muốn đàm phán.” Cố Tiểu Tịch nói ra lời trong thâm tâm, ít nhất trong ấn tượng của y, Đoàn U còn ôn hòa hơn Ngụy Tiếu Ngữ hay Ngụy Tiếu Khiêm nhiều.
“Đừng hi vọng nhiều như vậy,” Ngụy Tiếu Khiêm cười híp mắt nói.
“Vì sao?” Cố Tiểu Tịch kinh ngạc, to gan hỏi lại.
Ngụy Tiếu Khiêm đi tuốt ở đằng trước, lúc này hắn không cầm hòm, trông thật tao nhã, sang trọng: “bởi hy vọng càng lớn thật vọng càng nhiều.”
“…Có liên quan gì sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ ôm eo Cố Tiểu Tịch, cười nói: “Cái đó sẽ khiến em ngốc vài giây, như vậy tốc độ phản ứng của em sẽ chậm lại, mà khi dùng vũ khí tấn công thì dù chậm nửa giây cũng xong rồi.”
Thân thể Cố Tiểu Tịch hơi cứng lại, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng an ủi: “Nhưng em không sao đâu, dù sao cũng có tụi tôi ở đây mà.”
“…Cho nên mới càng lo lắng.” Cố Tiểu Tịch hít một hơi rồi phán.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tửu Sắc Tham Bôi
Chương 53
Chương 53