DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng
Chương 12: Mộ Thanh Loan

Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky20131106230100_YXwnw

Ánh mắt Mộ Lê Thần giống như đang nhìn xem vật chết, khiến Mộ Lê Dật nhịn không được run vài cái, hắn rốt cuộc cũng nghĩ tới, Mộ Lê Thần trước mặt này đã không còn là người anh ôn hòa hữu ái trước kia nữa.

Mộ Lê Dật nhớ tới lúc Mộ Lê Thần giết người như mổ gà giết chó ở biệt thự, trong lòng không khỏi một trận sợ hãi.

Mộ Lê Thần nhìn Mộ Lê Dật cúi đầu, giữ chặt tay mình không chút buông lỏng, mà hiện tại cũng lười cùng hắn so đo, hướng phòng khách đi vào.

An Dương chỉ liếc mắt nhìn Mộ Lê Dật thần sắc có điểm không thích hợp, sau đó cũng theo đi lên.

Lúc Mộ Lê Thần cùng An Dương vào phòng khách, liền nhìn thấy trên bàn cơm chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, Mộ Dung và An Như thì đang ngồi trên sofa thích ý nghỉ ngơi.

“Anh, A Dương, hai anh mau tới đây ăn cơm đi.” Nhìn thấy Mộ Lê Thần cùng An Dương đi ra, Mộ Thanh Loan vội vàng đi vào phòng bếp mang hai chén cơm cùng một đĩa thịt khô ra: “Vừa lúc tìm thấy trong tủ lạnh một khối thịt khô này.”

Mộ Dung cùng An Như đã ăn no bụng nhìn đến đĩa thịt khô, hai mắt liền phát sáng.

An Như không có một điểm cố kỵ nói: “Nha đầu chết tiệt kia, dám đem thịt khô giấu đi rồi chỉ cho chúng ta ăn hai cái đĩa rau xanh.”

Nguyên danh thân phận cô ta là một phu nhân đường đường chính chính, một đĩa thịt khô giống như vậy trước kia sẽ không chút luyến tiếc gì trực tiếp hất đổ. Chung quy, mọi loại đồ ăn trước kia không phải đều qua chế biến tỉ mỉ sao?

Nhưng con người chính là như vậy, nếu không nếm thử loại tư vị của đói khát thì sẽ không biết quý trọng lương thực.

Trong biệt thự nhiều ngày đói muốn chết, đừng nói là thịt khô, ngay cả đĩa rau xanh, đồ ăn chay vừa mang ra cô ta liền cùng Mộ Dung cướp sạch, ăn đến cái đĩa cũng không cần phải mang đi rửa. ಠ_ಠ

Mộ Thanh Loan tìm lý do, cuối cùng cũng tìm ra một cái hợp tình hợp lý nói: “Anh và A Dương là dị năng giả, đương nhiên phải được ăn ngon ăn no rồi.”

An Như vốn nghĩ muốn đi cướp đĩa thịt khô kia, nhưng bọn họ còn cần đến Mộ Lê Thần cùng An Dương bảo hộ, cô cũng không dám quá mức đắc tội với bọn họ, Mộ Lê Thần lúc trước ở trong biệt thự bày ra thủ đoạn huyết tinh thật sự khiến cô khó mà quên được.

Nhìn thức ăn trên bàn cơm cùng ánh mắt lấy lòng của Mộ Thanh Loan, Mộ Lê Thần thức thời đối với cô em này có chút hảo cảm.

Hắn biết hành động lần này của cô ta chỉ là để lấy lòng hắn cùng An Dương, là mang theo mục đích và tư lợi.

Thế nhưng Mộ Thanh Loan có thể nhận ra vị trí của mình so với những ngừơi không biết thức thời thì làm cho hắn thấy thuận mắt hơn nhiều.

Đối với đứa em cùng cha khác mẹ Mộ Thanh Loan tâm cơ thủ đoạn không nhỏ này, Mộ Lê Thần vẫn chừa lại cho cô ta chút mặt mũi, hướng cô gật gật đầu.

Dù sao, hắn cùng với cô không có ân oán quá lớn. Kiếp trước, bởi vì An Như và Mộ Lê Dật xa lánh, Mộ Dung lại đặc biệt quan tâm tới cô, hắn cũng là phi thường không thích Mộ Thanh Loan, cuối cùng vẫn là Mộ Thanh Loan dựa vào thủ đoạn cùng thân thể của chính mình bám vào một ngừơi dị năng giả có thực lực không kém ly khai đội ngũ bọn họ.

Mộ Lê Thần đời trước đối với Mộ Thanh Loan cũng không có quá nhiều chú ý, cho nên lúc hắn bị bắt vào viện nghiên cứu cũng không biết được tin tức của Mộ Thanh Loan.

Mộ Lê Thần đối với cô tuy rằng không thích, nhưng lại không giống đối với Mộ Dung, An Như và Mộ Lê Dật mang cừu hận.

Nhìn thấy Mộ Lê Thần đáp lại cô, trên mặt Mộ Thanh Loan tươi cười đến sáng lạn.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần nhìn thức ăn trên bàn, một chút thèm ăn cũng không có, hắn vẫn là đối với huyết nhục những người này thèm hơn.

Bất quá, Mộ Lê Thần tuy rằng không xem bản thân là nhân loại, thế nhưng hắn lại có kí ức của nhân loại, việc ăn người sống cảm thấy rất phản cảm, nhưng lại không kiềm chế được sinh lý bản năng mà phản ứng.

Nghĩ đến chính mình đã lâu không ăn nên độ mẫn cảm đối với huyết nhục tăng mạnh, Mộ Lê Thần quyết định ra ngoài săn thức ăn, lấy nhiều một chút tinh hạch cùng dị đan phòng hờ.

Mộ Lê Thần ngồi trên một chiếc sofa nhỏ trong phòng khách nhìn mọi người đang chảy nước miếng mà kéo Mộ gia gia đến, nói với An Dương: “Cậu ăn đi, tôi mang gia gia ra ngoài ăn.”

Nghe được chữ ‘ăn’, An Dương cùng những người khác chân mày không khỏi nhảy dựng: “A Thần, chẳng lẽ cậu muốn mang gia gia ra ngoài ăn thịt người?”

Mộ Lê Thần lạnh lùng gợi lên khóe miệng, vân đạm phong khinh* nói: “Chỉ là ăn một ít nhân loại không quan trọng thôi, có thể trở thành thức ăn cho gia gia, bọn họ coi như chết có ý nghĩa đi.”

(*Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, ko màng đến điều gì)

Tuy rằng năng lượng huyết nhục mang đến để có thể tiến hóa tương đối chậm, nhưng so với ăn tinh hạch cùng dị đan an toàn hơn nhiều. Cho nên, cho dù Mộ gia gia dưới tác dụng của tinh thần dấu vết tăng lên thực lực, nhưng Mộ Lê Thần cũng không nghĩ mình trường kỳ có thể áp chế được dục vọng của Mộ gia gia, dẫn đến phát sinh những vấn đề không cần thiết.

Tang thi đối với huyết nhục truy đuổi là bản năng, áp chế loại bản năng này gây tổn hại không nhỏ đến thân thể.

Mộ Lê Thần không sợ loại tình huống này, nhưng hắn cũng không muốn khiến Mộ gia gia gánh chịu loại hậu quả đó.

Sau khi biến thành tang thi, cho dù có trở thành tang thi trí tuệ cao cấp, cũng không có khả năng giữ được ký ức. Đương nhiên, tang thi hoàng Mộ Lê Thần là ngoại lệ.

Nên Mộ Lê Thần cũng không lo lắng Mộ gia gia sẽ khôi phục ký ức, nhớ đến chuyện mình từng ăn người mà sinh ra ám ảnh trong tâm lý.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Nghe Mộ Lê Thần trả lời, An Dương nhíu mày, hắn cảm giác Mộ Lê Thần lần này sau khi từ bệnh viện trở về tính cách tựa hồ càng cực đoan hơn, thậm chí là ngoan lệ.

Hành vi tuyệt diệt nhân tâm mà cậu cũng có thể nói nhẹ nhàng như thế khiến An Dương không khỏi rét run cả người, đoạn thời gian đó, A Thần đến tột cùng đã trải qua chuyện gì?

An Dương đột nhiên đem Mộ Lê Thần kéo vào trong phòng ngủ: “A Thần, tôi có lời muốn nói với cậu.”

‘Binh’ một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại ngăn cách đủ loại ánh mắt bên ngoài.

Nhìn bộ dáng Mộ gia gia an phận đứng bất động tại chỗ đối với bọn họ thèm đến chảy nước miếng đầy đất, lại nghĩ đến chuyện Mộ Lê Thần vừa nói muốn dùng người sống nuôi tang thi Mộ gia gia, Mộ Dung cùng bọn người An Như kinh hoảng chạy qua hai phòng ngủ khác trốn đi, chỉ còn lại Mộ gia gia bị Mộ Lê Thần uy áp không dám lộn xộn đứng lẻ loi giữa phòng khách.

Không biết có phải là do trong lòng mỗi người đều có duyên cớ hay không, năm người bọn họ đều tự giác phân thành hai nhóm, mỗi nhóm một phòng.

Mộ Dung, An Như cùng Mộ Lê Dật vào một gian, có lẽ vì lúc trước Mộ Lê Thần buộc hắn phải lựa chọn vứt bỏ mẹ con Liễu Nhứ, Mộ Thanh Loan, Mộ Dung cũng không còn mặt mũi tiếp tục cùng Liễu Nhứ cười cười nói nói.

Mà Liễu Nhứ cùng Mộ Thanh Loan mặc dù có chút mất mặt với nhau, thế nhưng hai người cũng là thân nữ nhân, tâm lý cùng thống nhất, cùng một gian phòng nhưng đều ăn ý không đề cập đến xung đột trước khi lên xe.

Mộ Thanh Loan không nói lời nào nhìn Liễu Nhứ, vẫn là chịu thua trước, mở miệng: “Mẹ, mẹ đang tính toán cái gì vậy?”

Liễu Nhứ không khỏi một trận mờ mịt, ngoại trừ lấy lòng Mộ Dung ra, cô chỉ biết giả bộ yếu đuối làm cho nam nhân thương tiếc mà giành lợi thế, cô còn có thể làm cái gì đây?

Bây giờ Mộ Dung khẳng định là không đáng tin cậy, cô nên làm cái gì bây giờ?

Mộ Thanh Loan nhìn mặt Liễu Nhứ ngơ ngơ ngác ngác, liền biết bà là loại người chỉ biết dựa vào đàn ông mà không có chủ kiến.

Bất quá, Mộ Thanh Loan cũng không có chủ ý tốt gì, chỉ có thể từng bước bước lên.

“Mẹ, con phát hiện ra một điều rất có lợi cho chúng ta.”

Liễu Nhứ nhìn bộ dáng thần bí của nữ nhi kia, hỏi: “Chuyện gì mà có thể khiến ngươi cao hứng được vậy?”

Mộ Thanh Loan nói: “Mẹ à, anh tựa hồ như đối với dì và ba ba rất có thành kiến, thái độ không có một điểm hảo cảm nào. Trước khi lên xe, anh là cố tình làm khó ba ba.”

Liễu Nhứ trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Ngươi còn gọi hắn là anh? Nếu không phải hắn, ba ba của ngươi đã không muốn bỏ chúng ta đi.”

Mộ Thanh Loan im lặng nhìn Liễu Nhứ, cô chẳng lẽ bây giờ còn không thấy rõ sao? Mộ Dung căn bản là không đáng tin cậy!

Nói không chừng, lúc bị tang thi vây kín, cùng ông ta chạy trốn, mẹ con cô khẳng định sẽ bị ông đẩy ra làm lá chắn tang thi.

——————————————-

Tiểu phiên ngoại [nhị]: Tác giả xuẩn manh tự mình xuyên đến mạt thế văn

Tôi khổ bức thở dài, sầu mi khổ kiểm, may mắn là đám người chung quanh cũng gần như vô cảm, tôi cũng không tính là nổi bật lắm.

Tôi sao lại có thể tay thối như thế, tạo ra nhân vật chính cuồng duệ bá đạo lại tạo phó bản mạt thế nguy hiểm tứ vây như thế?

Như vậy làm thế nào mới có thể qua màn a?

Nhịn không được phiền não gãi đầu, đột nhiên không cẩn thận đụng đến sợi dây chuyền bạc trên cổ……….

Mắt tôi sáng lên, oa ha ha ha! Tôi làm sao lại quên mất chuyện này chứ?

Bàn tay vàng tốt nhất!! Tôi đeo trên cổ mà!

Tôi nhìn nhìn đại soái ca An Dương đứng một bên ở cửa sổ, yên lặng, trong lòng thì thầm: “Xin lỗi anh An Dương, mặc dù tôi là mẹ đẻ của anh, thế nhưng anh đã có đựơc một thân siêu cấp, cái tiểu bảo này cứ để cho ngừơi làm mẹ như tôi bảo toàn giúp a!”

Sau đó, tôi liền lấy cớ chạy đi WC.

Vào trong, tôi liền nhịn xuống trong WC thối hoắc cơ hồ muốn đem tôi làm cho ngộ độc khí, mấy vệt vàng ở khắp nơi, thật sự là rất muốn tìm một góc sạch sẽ để đứng nhưng mà không có…. đem cửa phòng vệ sinh khóa lại.

Bất chấp so với bom nguyên tử uy lực còn thối hơn kia tôi nhanh chóng đem ngọc trên dây chuyền kéo xuống.

Thật không hổ là tôi tự tay viết miêu tả bảo bối a! Quả nhiên…… không có bao nhiêu quý báu [Nguyên văn là vậy] ╮( ̄▽ ̄”)╭

Tôi nhìn nhìn ngực mình rồi lại nhìn đến ngọc vòng cổ, trong lòng rơi một đống lệ…..

Cho ngươi tay thối viết ra cái gì mà bảo bối phải dùng tâm đầu huyết mới nhận chủ!

Làm sao mà tôi có thể tự mình hạ thủ để lấy máu đây a? (ㄒoㄒ)/~~

——————————————

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì có một số đọc giả không thích ta viết tiểu phiên ngoại số lượng chữ ít, ta về sau sẽ không viết…. Được rồi, kỳ thật thì ta có chút lo lắng mình sẽ thật sự xuyên việt a ╮(╯▽╰)╭

Mộ Thanh Loan không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải là người xấu, cô ta chính là cái loại ích kỷ tầm thường, thế nhưng rất thức thời, có thể thân có thể khuất, không giống như Mộ Dung, An Như và Mộ Lê Dật không tự mình hiểu được.

Lúc cần Mộ Lê Thần bảo hộ, Mộ Thanh Loan rất dễ dàng đem mình đặt ở vị trí lấy lòng anh, mà đám người An Như lại còn đang ở đó khoa tay múa chân. Thẳng đến khi Mộ Lê Thần cho bọn họ một tý màu sắc chỉ để nhìn sự lạc lối của bọn họ, bọn họ mới có thể ngoan đi một chút.

Không thể bôi đen cô, không thể tẩy trắng cô, Mộ Thanh Loan đại khái là một màu xám đi!

Đọc truyện chữ Full