Anh Dạ Mạc làm một cái quyết định, hắn muốn lưu Mộc Tín Xa ở bên cạnh hắn một thời gian.
Tuy Mộc Tín Xa không phải loại người yếu đuối, nhưng bây giờ là thời kì chuyển sang, hắn vẫn muốn bồi ở bên người y, cho y dũng khí giúp y hảo hảo chỉnh sửa lại suy nghĩ.
Hắn đã bỏ lỡ rất nhiều, cho nên lần này mặc kệ làm sao, hắn đều muốn bồi bên y cùng nhau hảo hảo chữa thương.
Mộc Tín Xa nói qua, y rất thích không khí nhà bọn họ, cho nên trong khoảng thời gian này khiến y ở Anh gia cứ trú, nếu là nơi có thể làm y thả lỏng tâm tình, hắn cũng bằng lòng đáp ứng.
Nghiêm thúc bên kia cũng rất tán thành, còn cùng Anh Dạ Mạc dặn dò một phen, cũng nói cho hắn việc về bang phái lão có thể chống đỡ không thành vấn đề, thỉnh hắn hảo hảo chiếu cố Mộc Tín Xa.
Hôm nay, bọn họ tới vùng biển lân cận.
Mộc Tín Xa từ lần đầu tiên thấy biển, nhân lúc không có ai thì nhảy cẫng lên, cũng rất muốn thừa dịp ở Anh gia mấy ngày này, cùng Anh Dạ Mạc hai người đến nhìn một lần.
Anh Dạ Mạc lần này nhưng thật ra tự động chuẩn bị một cái dù, hắn nhớ rõ Mộc Tín Xa dường như không thích phơi nắng?
Trước kia còn cảm thấy y như vậy rất không nam tính, nhưng mà hiện tại, hắn rất thích màu da Mộc Tín Xa trắng nõn, cho nên không muốn cho y phơi nắng.
“Em còn nhớ rõ trước đây anh đối với việc em bung dù cảm thấy bất mãn.” Mộc Tín Xa hỏi Dạ Mạc đứng ở một bên vì y bung dù, trong lòng có cỗ hạnh phúc nói không nên lời.
“Khi đó cảm thấy vì sao một đại nam nhân phải bung dù, cũng không phải nữ hài tử.” Anh Dạ Mạc thành thật trả lời y, bên còn phối hợp nện bước cùng Mộc Tín Xa, không cho y bị ánh mặt trời chiếu đến.
“Vậy hiện tại? Sao đột nhiên thay đổi ý tưởng?” Mộc Tín Xa cười, y đương nhiên biết nam nhân bung dù có điểm quái dị, nhưng y cũng là bất đắc dĩ.
“Hiện tại không giống trước, em là nam nhân của anh, mà anh không hy vọng em phơi nắng sẽ rất đen.” Anh Dạ Mạc nói thẳng thắn, không phát hiện hắn lại bắt đầu bá đạo.
“Ha hả...” Mộc Tín Xa cười, đây là phong cách của Anh Dạ Mạc a.
“Kỳ thật em sợ phơi nắng, phơi nắng quá nhiều thân thể sẽ mẫn đỏ, cho nên mới thường có hạ nhân giúp bung dù.” Mộc Tín Xa đối hắn giải thích.
“Nguyên lai là như vậy, vậy lúc trước vì sao em không nói?” Nếu lúc trước y nói ra, hắn cũng không đến nỗi phản cảm.
“Nói... Anh có lẽ không tin đó là lý do đi...? Dù sao anh khi đó chán ghét em như vậy...”
“Em... Sao lại biết anh khi đó rất chán ghét em...?” Anh Dạ Mạc sửng sốt một chút, nguyên lai Mộc Tín Xa vẫn biết a?
“Ha hả... Vậy hiện tại? Còn chán ghét em?” Mộc Tín Xa hỏi lại hắn.
“Sao lại có thể, đừng loạn suy nghĩ.” Anh Dạ Mạc ôm chầm thắt lưng y dựa vào mình, hắn sao lại chán ghét y được.
Hai người bên tán gẫu bên đi xuống bờ cát, Mộc Tín Xa cởi giầy đi chân trần dẫm lên bờ cát mềm mại.
“Nguyên lai là cảm giác này a...” Đây là lần đầu tiên y cởi giầy đi trên bờ cát, cảm giác phi thường mới mẻ, cũng ngoài ý muốn rất thoải mái.
“Cảm giác gì?” Anh Dạ Mạc hiển nhiên nghe không hiểu y đang nói cái gì mà không đầu không đuôi.
“Cảm giác thoải mái a.”
Ha hả, Mộc Tín Xa đôi khi cảm thấy Dạ Mạc có điểm ngớ ngẩn, nhưng y không chán ghét mà còn cảm thấy đó là điểm đáng yêu.
“Là như thế này a?” Việc gì mà thoải mái? Ý nói tản bộ? Anh Dạ Mạc kỳ thật vẫn không hiểu.
Nhìn vẻ mặt hắn trầm tư, Mộc Tín Xa lại muốn đùa đùa hắn.
“Đúng vậy... Dạ Mạc luôn làm em rất thoải mái...” Mộc Tín Xa cố ý hôn hắn, lời nói còn chứa ý tình sắc.
“Tín Xa...” Anh Dạ Mạc bất đắc dĩ, tám phần lại bị Tín Xa đùa chơi a?
“Nhưng mà... Nơi này không tốt đi...?” Mộc Tín Xa cố tình giả vờ thẹn thùng, còn dùng tay che khuất mặt.
Anh Dạ Mạc nhìn y không có biện pháp, chỉ có thể hôn một cái làm y ngừng nói.
Mộc Tín Xa bị hôn đến choáng váng, cũng đã quên bản thân vốn muốn nói cái gì, y vừa lòng liếm liếm môi, tiếp tục kéo tay Dạ Mạc tản bộ.
Cảm xúc bây giờ thật sự tốt lắm, có thể cùng người yêu nhất nắm tay tản bộ trên bờ biển, thật sự rất hạnh phúc.
Mà hạnh phúc này, là Anh Dạ Mạc cho y.
Hai người ở gần bờ cát đi một lúc lâu mới lên bờ, tìm một nơi có thể che nắng ngồi xuống.
Mộc Tín Xa oai đầu tựa vào trên vai Anh Dạ Mạc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một phen.
“Anh nhớ rõ khi đó em cũng giống như vậy.”
Nhìn Mộc Tín Xa, hắn đột nhiên nhớ tới sắc mặt Mộc Tín Xa lúc trước ở bờ biển, so với hiện tại như đúc, rất thả lỏng, rất vui vẻ.
“Chuyện gì mà giống như vậy?” Mộc Tín Xa chậm rãi mở mắt.
“Cùng Kì Kì với em đi biển lần đó, em ở trên tảng đá kia cũng lộ ra biểu cảm như vậy.” Anh Dạ Mạc thân thủ sờ sờ mặt y.
“Anh có chú ý tới em?” Mộc Tín Xa không biết lúc ấy biểu cảm mình thế nào, hơn nữa cũng không biết Anh Dạ Mạc có chú ý tới y.
“Đi giúp Kì Kì lấy áo khoác thì ngẫu nhiên phát hiện, khi đó lòng anh nghĩ nguyên lai em cũng sẽ có biểu cảm như vậy a?” Anh Dạ Mạc nói.
“Thật sự? Vậy không phải theo suy nghĩ của em cũng giống nhau?” Mộc Tín Xa kinh ngạc.
“Ý tứ gì?” Anh Dạ Mạc hỏi lại y.
“Em tại chỗ thấy anh cùng Kì Kì chơi rất vui vẻ, không khỏi suy nghĩ, anh cũng sẽ có vẻ mặt này a? Em rất thích ác...” Mộc Tín Xa nói.
Câu cảm tưởng cuối cùng cũng là hơn hắn.
Anh Dạ Mạc cười cười, nhịn không được lại hôn Mộc Tín Xa một phen, hắn cảm thấy Mộc Tín Xa thật sự rất thích làm nũng mà.
“Bất quá Dạ Mạc, anh thật sự tính thả hắn đi sao? Anh không báo thù?”
Mộc Tín Xa hỏi chính là tên Hoàng Sâm hại chết cha mẹ hắn. Mấy ngày hôm trước, Anh Dạ Mạc cuối cùng hạ quyết định quyết tâm thả hắn đi, mà các ca ca hắn cũng rất tán thành quyết định của hắn.
Nhưng y không đồng ý, y không muốn tên kia hại Anh Dạ Mạc thống khổ ở lại trên đời.
“Ân.” Anh Dạ Mạc nói.
“Vì sao? Anh không hận hắn sao?” Mộc Tín Xa không hiểu, rõ ràng đó là tên đáng chết.
“Sao có thể không hận? Nếu không phải do hắn thì phụ mẫu anh cũng sẽ không chết. Mãi cho đến trước đây, anh ngay cả một ngày đều không quên ý hận với hắn, không có buông tha cho ý niệm khi tìm được hắn thì tự tay giết hắn.”
“Vậy vì sao lại thả hắn đi? Anh chẳng lẽ không cam lòng sao?” Đây là điều Mộc Tín Xa không rõ, nếu còn hận, vì sao không báo thù?
“Bởi vì em a, Tín Xa.” Anh Dạ Mạc đem Mộc Tín Xa ôm vào trên đùi mình.
“Em? Là sao?” Mộc Tín Xa bị hắn làm cho mơ hồ, cái này cùng y có quan hệ gì?
“Bởi vì em rất thống khổ, giết ca ca em kỳ thật em cũng rất thống khổ đi?”
Mãi cho đến khi đó, hắn mới hiểu được lý do vì sao các ca ca không muốn cho hắn báo thù. Cho dù báo thù, cũng không có biện pháp giải thoát được, nói không chừng ngược lại lại giống Mộc Tín Xa bây giờ, bị nhốt vững thoát không được.
Hiện tại với hắn mà nói chuyện trọng yếu nhất không phải là báo thù, mà là Mộc Tín Xa. Chẳng sợ mất bao nhiêu thời gian, hắn nhất định phải giúp Mộc Tín Xa thoát khỏi sợ hãi cùng ác mộng.
Hắn biết Mộc Tín Xa hối hận, cho dù y không nói ra, hắn đều biết.
Cho nên hắn không tính báo thù, hắn muốn đem tâm lực* dành cho Mộc Tín Xa, hảo hảo làm bạn y.
*Tâm lực: tâm tư và tâm sức.
Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không bao giờ ở nửa đường đem Mộc Tín Xa vứt lại.
“Dạ Mạc...” Mộc Tín Xa nắm chặt cánh tay hắn đang ôm mình, cũng hiểu ý của Anh Dạ Mạc.
Kỳ thật y rất hối hận, cho dù hận Mộc Tín Vọng thế nào, hắn cũng không đáng chết. Bằng không y cũng không như bây giờ sợ hãi đến đi không nổi, do vậy mới có thể trốn ở chỗ này.
Nhưng khi xong chuyện lại khiến y không thể trốn tránh, y quả thật đã làm ra chuyện ác độc.
Nhưng Anh Dạ Mạc không vì vậy mà bỏ lại y, thậm chí còn đối y nói muốn cùng y một chỗ, Anh Dạ Mạc ôn nhu hữu lực như vậy, làm y có thể an tâm ỷ lại vào hắn.
“Tín Xa... Em an tâm lưu lại ở ta bên anh, nhưng mà...không được phép bỏ đi...” Anh Dạ Mạc nói.
Không muốn Mộc Tín Xa bỏ lại hắn, một mình chấp nhận hết thảy. Hắn muốn Mộc Tín Xa hiểu được, hiện tại bọn họ là hai người, mà không phải chỉ một mình y.
“Ân... Em yêu nhất anh... Dạ Mạc... Cám ơn anh...”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Đối Tập Trung
Chương 45: PN1
Chương 45: PN1