DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Thị Cố Nhân Lai
Chương 17

Buổi tối cùng ngày hôn lễ còn có tiệc pháo hoa, sân khấu liền chuyển đến một đại sảnh ở resort.

Các vị khách lớn tuổi đều đã đi nghỉ.

Trịnh Lâm ôm Tạ Nhiễm đứng bên cửa sổ sát đất ngắm pháo hoa.

Trịnh Nam lại ôm Diệp Tiểu Phi ngồi trên sô pha xem di động. Diệp Tiểu Phi hình như đang chơi game nào đó, Trịnh Nam vẫn luôn nhìn theo, thường thường lại hôn nhẹ lên đầu Diệp Tiểu Phi, vẻ mặt sủng nịnh.

Trịnh Nam và Diệp Tiểu Phi giờ đã come out thành công, hạnh phúc đến nỗi hận không thể trào ra như bong bóng.

Thư Dật đứng bên bàn ăn nhìn nhìn, không có mấy thứ y có thể ăn được.

Diệp Tiểu Phi đang chơi game gần đó thấy Thư Dật ở bàn ăn liền vội vã đi tới, hỏi “Anh uống thuốc chưa?”

Thư Dật lúc này mới nhớ ra là đã quên mang thuốc theo, cười cười “Quên rồi.”

Diệp Tiểu Phi bất đắc dĩ, hỏi tạp vụ xin một cốc nước ấm, tìm theo túi mình mang tới lấy ra thuốc bình thường Thư Dật vẫn phải uống.

Thư Dật uống thuốc, nhịn không được trêu chọc “Ai da nếu không chúng ta vẫn cứ ở cùng nhau đi, anh đây một mình thật đúng là không được.”

Trịnh Nam cũng đã đi tới, nghe Thư Dật nói như vậy vẻ mặt đầy nghi hoặc “Chuyện gì?”

Diệp Tiểu Phi đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua cậu nói giỡn với Thư Dật chơi 3P, vội vàng kéo Trịnh Nam đi.

Thư Dật không nhịn được, bật cười nói “Được rồi, anh đây không nói cho Nam tử. Xem pháo hoa không?”

Diệp Tiểu Phi lắc đầu “Cái đó có gì đẹp đâu. Chúng ta chơi trò chơi đi, Truth or Dare!”

Trịnh Nam gật đầu, Thư Dật thì sao cũng được.

Diệp Tiểu Phi cười cười gọi vài người cùng đến. Ngoại trừ Trịnh Lâm còn đang bận ngọt ngào thì tất cả mọi người đều tới. Lục Nhất Hàng vẫn luôn đứng trước cửa sổ xem pháo hoa cũng bị mấy cô gái kéo lại.

Diệp Tiểu Phi gọi tạp vụ kéo sô pha đi, lại mang một cái bàn dài tới. Trịnh Nam bảo người mang đĩa quay tới. Diệp Tiểu Phi cười cười “Tôi xem nào… Ừm mười sáu người, được, chúng ta liền chơi trò đơn giản nhất, Truth or Dare.”

Trịnh Nam điều chỉnh đĩa quay, nghĩ nghĩ nói “Hôm nay là ngày vui của Tiểu Lâm, chúng ta cũng đừng chơi Dare, đùa quá chớn lại khiến cho các chú các bác ở đây không vừa lòng. Chơi Truth thôi, không muốn nói thật thì cạn một ly.”

Mọi người cười cười tùy ý Trịnh Nam phân công. Trịnh Nam bảo người mang tháp sâm panh lại đây.

Diệp Tiểu Phi cười nói “Nhưng mà ngoại trừ ca ca tôi ra nha.” Diệp Tiểu Phi chỉ chỉ Thư Dật “Dạ dày anh ấy không tốt, mới ra viện, anh ấy bị phạt thì để Nam ca uống. Ai da, ca à tí nữa có gì thì cứ nói nhé, đừng để Nam ca uống nhiều quá…”

Mọi người cười lớn, đều trêu chọc Diệp Tiểu Phi cùng Trịnh Nam vợ chồng son.

Trịnh Nam không để ý lắm cười cười “Này anh vợ đương nhiên phải đỡ rồi, không thành vấn đề.”

Thư Dật cười nói “Yên tâm, anh đây sẽ nói thật.”

“Được.”

Mọi người làm thành một vòng tròn. Diệp Tiểu Phi đặt đĩa quay chính giữa bàn, dùng sức quay một vòng. Đĩa quay nhanh chóng xoay tít mù. Mọi người cười lớn nhìn đĩa quay, đĩa quay dần chậm lại, chậm thật chậm…

Mọi người khẩn trương nhìn mũi tên đỏ, chờ đĩa quay dừng lại…

Đĩa quay dần dừng lại, cô gái bị mũi tên chậm rãi đi tới cười lớn vội né tránh.

Nhưng kim đồng hồ vẫn tiếp tục quay, cuối cùng dừng lại trước mặt Thư Dật.

Thư Dật bật cười, đây là nhiều vận khí tới mức nào a.

Kim đồng hồ bên kia có màu đen, người bị kim đen chỉ liền tới hỏi một câu. Đối diện Thư Dật chính là Trịnh Nam.

Mọi người đều hiến kế, có người muốn Trịnh Nam hỏi Thư Dật xem y có bạn gái chưa, có người muốn hỏi xem lần gần nhất y làm tình là ở đâu, nhóm các cô gái liền đỏ mặt. Truth chính là vậy, hỏi mười câu thì có đến chín câu là đen tối.

Trịnh Nam cố ý do dự, cuối cùng híp mắt nở nụ cười, hỏi “Thư Dật anh cũng đừng mang thù nha. Hôm nay… mặc màu gì nha?”

Trịnh Nam cố ý lia mắt xuống dưới, gương mặt anh tuấn khiến người ta không phân biệt được là đang tỏ vẻ dâm tà hay nghịch ngợm. Mọi người đều hiểu ý cười to.

Thư Dật mặt có chút hồng nhưng cũng không có ngượng ngùng, thần sắc thong dong, híp mắt cười “Coi như vậy, anh chọn Dare, đến! Lấy cho Nam tử một ly!”

Trịnh Nam nhớ ra, vội vàng cầu xin tha “Anh vợ à, tha tôi đi…” Diệp Tiểu Phi bọn họ nhất thời cười đến sốc hông.

Thư Dật cười đủ vẫn là đáp “Này có gì không thể nói. Màu gì sao? Màu đen đó, tam giác nha.”

Mọi người cười vang, nhóm các cô gái nhìn Thư Dật mà đỏ bừng mặt. Thư Dật cười cười cúi người xoay đĩa quay. Mọi người lại bắt đầu chăm chăm nhìn vào kim đỏ be bé kia, hưng phấn lại chờ mong.

Thư Dật mang hoa quả đến ăn, dư quang không nhịn được đảo qua bên phải, mơ hồ cảm giác rằng Lục Nhất Hàng đang nhìn mình. Thư Dật không dám nhìn lại, cúi đầu ăn quả.

Kim đồng hồ lại chỉ tới một cô gái, bị hỏi có bạn trai chưa.

Tiếp theo lại chỉ tới Diệp Tiểu Phi, bị hỏi Trịnh Nam một đêm nhiều nhất mấy lần. Diệp Tiểu Phi mặt xấu hổ đến đỏ bừng bừng, nghẹn nửa ngày mới nói. Mọi người lại là một trận cười lộn ruột. Thư Dật cũng cười lớn theo.

Tiếp đó lại chỉ tới một cô gái, bị hỏi lần đầu tiên như nào. Cô nàng đỏ mặt không chịu trả lời, cạn một ly.

Kim đồng hồ lại vòng vo mất lần, mấy cô gái đột nhiên kinh hô. Thư Dật nhìn qua, phát hiện lần này kim chỉ vào Lục Nhất Hàng.

Không biết tại sao trong lòng Thư Dật lại căng thẳng, đáy lòng nhịn không được ẩn ẩn có chút sợ hãi.

Đối diện Lục Nhất Hàng là một cô gái diện mạo đáng yêu, phỏng chừng cũng có quen biết với Lục Nhất Hàng, cười thật tươi hỏi “Tôi phải nghĩ thật kĩ mới được…”

Mấy cô gái xung quanh cũng vây lấy thảo luận, cuối cùng bị giục quá mới thương lượng ra một câu. Cô nàng cắn môi, cười khẽ “Lục tổng… Mối tình đầu là ai a?”

Nhóm các cô gái vui cười nhìn Lục Nhất Hàng.

Trong đầu Thư Dật trống rỗng, theo bản năng muốn đứng lên bỏ chạy.

Lục Nhất Hàng bình thường bên người không có ai, tin tức gì đó lại ít ỏi. Trên phố thậm chí còn đồn đãi Lục Nhất Hàng đã sớm kết hôn. Loại chuyện này chính là như vậy, càng bí ẩn lại càng khiến người ta tò mò, mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm Lục Nhất Hàng, chỉ có Thư Dật chậm rãi đổ mồ hôi tay.

Lục Nhất Hàng dừng một chút, cúi đầu cười, cúi người lấy một ly sâm panh, một hơi cạn sạch.

Nhóm các cô liền tiếc nuối nhỏ giọng kêu lên. Thư Dật quay đầu nhìn Lục Nhất Hàng, trong lòng giống như bị chém một nhát.

Lúc sau đĩa quay như là thích Lục Nhất Hàng, không quá vài người lại quay tới trước mặt hắn. Đặt câu hỏi vẫn là cô gái kia, câu lần trước hỏi không được liền không cam lòng, về sau hỏi đều xoay quanh vấn đề tình cảm của Lục Nhất Hàng…

……….

“Người Lục tổng thích nhất là ai a?”

Lục Nhất Hàng lại cạn một ly.

……….

“Lục tổng đừng không nói gì hết thế nha… Ừm tôi nghĩ xem, Lục tổng, hiện tại người anh thích nhất là ai a?”

Lục Nhất Hàng cười khẽ, ngửa đầu, lại một ly.

……….

Thư Dật vẫn luôn không dám nhìn. Ban đầu y sợ Lục Nhất Hàng sẽ nói ra điều gì không nên nói. Lúc sau lại sợ nghe thấy từ miệng Lục Nhất Hàng một cái tên xa lạ. Đến cuối cùng y thậm chí hy vọng Lục Nhất Hàng sẽ nói gì đó, ít nhất không cần uống một ly lại một ly như vậy.

Thư Dật không dám nhìn, nhưng y nghe thấy, nhóm các cô gái thổn thức tiếc nuối, tiếng ly rượu va chạm, tiếng Lục Nhất Hàng không lên tiếng uống rượu… Từng tiếng lọt vào tai, giống như chém nát lòng Thư Dật, Lục Nhất Hàng chính là có bản lĩnh như vậy đấy, không nói lời nào, lại đem y bức tử.

Thư Dật thật sự nghe không nổi nữa, đứng dậy ách thanh cười nói “Xin lỗi không tiếp được một chút, tôi đi wc.”

Chạy trối chết.

Thư Dật vào wc rửa mặt. Vốc nước lạnh tạt lên mặt thực thoải mái. Thư Dật cơ hồ đã nghĩ cứ ngâm mình trong nước cũng được.

Thư Dật cho tới bây giờ đều nói Lục Nhất Hàng chính là tới khắc chính mình. Lục Nhất Hàng cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nói đã khiến bản thân y chịu không nổi.

Thư Dật đứng thẳng dậy mở mắt ra. Trên gương là Lục Nhất Hàng đang nhìn y. Thư Dật bỗng nhiên xoay người, Lục Nhất Hàng liền đã đứng phía sau y, hơi mím môi.

Thư Dật miễn cưỡng mới không thất thố, hơi gật đầu xem như nói sẽ ra ngoài.

Lục Nhất Hàng một phen kéo tay Thư Dật lại.

Thư Dật vội vàng nhìn ra ngoài, may mắn lúc này không có ai ở đây.

Thư Dật dùng sức giãy ra, thấp giọng mắng “Cậu điên rồi? Nơi này có bao nhiêu người nhìn thấy không?!”

“Tôi chính là điên rồi…” Khóe miệng Lục Nhất Hàng khẽ cười, một phen kéo Thư Dật tới bên trong, kéo y vào một gian chuyên dùng cho người tàn tật.

Thư Dật sợ hãi, đè nén gầm nhẹ lên “Lục Nhất Hàng! Cậu phát điên cái gì?!” Nói xong dùng hết sức đẩy Lục Nhất Hàng muốn đi ra ngoài.

Ngay cả Lục Nhất Hàng khí lực lớn nhưng muốn dồn trụ Thư Dật lại cũng mất chút sức, hơi thở dốc, cười khẽ “Tôi đã sớm điên rồi… Anh vừa nói cái gì? Màu đen sao? Tôi xem xem…”

Lục Nhất Hàng một phen bẻ ngoặt tay Thư Dật ra sau, đầu gối dùng sức đè Thư Dật lên tường, tay kia vươn tới muốn cởi quần y. Thư Dật hoàn toàn bị chọc giận, ra sức giãy dụa. Lục Nhất Hàng cả người đè lên người Thư Dật, xé rách đồ sờ soạng khắp phía dưới y.

Thư Dật bị Lục Nhất Hàng hết sờ lại xoa không bao lâu liền ngạnh lên. Xấu hổ pha giận dữ, mặt liền đỏ bừng lên, xoay người lấy khuỷu tay hung hăng thúc vào Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng đau gập người.

Thư Dật lập tức đẩy Lục Nhất Hàng ra, còn chưa kịp chạy ra ngoài đã lại bị Lục Nhất Hàng một phen túm trở lại.

Lục Nhất Hàng mặt đối mặt đem Thư Dật đặt dán lên tường, cười lạnh “Chạy cái gì… Hử? Anh sợ tôi đến vậy à?”

Thư Dật nhìn Lục Nhất Hàng ở trước mặt, thầm nghĩ một ngụm cắn chết hắn.

Thư Dật bị Lục Nhất Hàng đè lại không ngừng giãy dụa.

Bàn tay vươn tới mở khóa kéo quần âu của Thư Dật ra, bên trong thực sự là quần lót màu đen.

Lục Nhất Hàng luồn tay vào một phen cầm lấy.

Ánh mắt Thư Dật đều ửng đỏ, lớn tiếng dữ tợn nói “Lục Nhất Hàng con mẹ nó cậu dám…”

Lúc sau thanh âm nhịn không được biến đổi.

Lục Nhất Hàng đương nhiên dám.

Ấu khuyển năm đó đã trưởng thành dã lang, lại không còn kiêng kị gì. Lục Nhất Hàng đè lên người Thư Dật, nhẹ nhàng hôn xuống bên tai Thư Dật… Nơi mẫn cảm nhất của y…

Thư Dật vài năm nay không thân thiết với ai, hiện tại trên người lại là Lục Nhất Hàng, mặc kệ y có khắc chế bản thân thế nào cũng không kìm lại được sự thành thực của thân thể. Phía dưới đã đứng lên, khí lực giãy dụa cũng giảm một nửa.

Lục Nhất Hàng cúi đầu khẽ hôn cần cổ Thư Dật, đột nhiên thấp giọng gọi “Ca…”

Nghe xưng hô vô cùng quen thuộc trước kia Thư Dật lập tức liền không còn sức đâu nữa. Ánh mắt y không nhịn được đỏ lên, nghẹn ngào “Lục Nhất Hàng cậu là vương bát đản…”

Động tác của Lục Nhất Hàng theo một tiếng “Ca” này liền trở nên ôn nhu, khí lực áp chế Thư Dật cũng bớt đi, không hề khiến cho y khó chịu, không hề khiến y đau, nhẹ nhàng hôn, tay phía dưới cũng rất nhẹ, thực ôn nhu an ủi khối thịt kia, như là giải thích cho sự thô bạo vừa rồi, thật nhẹ nhàng, làm cho Thư Dật thoải mái, khiến cho y nhỏ giọng ngâm nga.

Thư Dật nhắm chặt mắt suy nghĩ, cảm giác phía dưới là không thể lừa người. Thư Dật có chút thoát lực, tựa vào người Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng sủng ái ôm lấy Thư Dật, dưới tay ôn nhu lên xuống, thường thường lại hôn hôn lên tai cùng gáy y.

Không biết bao lâu sau, ngón tay Thư Dật bám trên bả vai Lục Nhất Hàng đột nhiên siết lại, lúc sau không chịu nổi liền phát ra vài tiếng rên rỉ. Thở dài…

Trên người Thư Dật hoàn toàn không còn chút sức nào, tựa trên tường nhẹ nhàng thở dốc. Lục Nhất Hàng rút khăn tay ra lau khô phía dưới cho Thư Dật, giúp y mặc lại quần. Nhẹ nhàng ôm Thư Dật vào lòng, sau một lúc lâu cất giọng khàn khàn “Ca… Chúng ta hòa hảo đi.”

Đọc truyện chữ Full