DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 34

Bác sĩ Mạch sau khi vào cửa, trên người mang theo hơi lạnh. Trong lòng không biết đang ôm cái gì. Mới vừa vào cửa liền kéo dây kéo áo da xuống, “Hỡi ôi bé con này cào tôi!”

Mễ Hi Huy đang nấu cơm, cầm muôi đi ra thì vừa thấy, thế nhưng từ trong lòng bác sĩ Mạch nhảy ra một con mèo nhỏ. Những lớp lông màu trắng mềm mại, nhún tới nhún lui trên mặt đất, hệt quả cầu đàn hồi.

“Thanh Hòa muốn dẫn Kỳ Vân đi nước ngoài du lịch — nghe nói là đi Đông Nam Á. Mèo con phải nhờ chúng ta chăm sóc.”

Mễ Hi Huy chú ý tới phía sau bác sĩ Mạch còn có một cái thùng giấy lớn, bác sĩ Mạch đá đá, “Đồ dùng của mèo con, mang theo đủ hết rồi.”

Út cưng lao ra từ trong phòng, “Miêu Miêu” Vừa thấy Út cưng, mèo con liền cọ qua cọ lại quanh đôi chân mũm mĩm của bé. Út cưng ôm lấy mèo con, dùng tay cọ cọ mặt nó, “Mèo cưng ơi, mày tới rồi ~”

Mễ Hi Huy nhíu mày nhìn Út cưng ôm mèo con cọ tới cọ lui, bất chợt vươn tay nắm mèo con đi vào buồng vệ sinh. Út cưng giật mình, bác sĩ Mạch đang thay quần áo, “Đừng có gấp, chú Út cưng tắm rửa cho mèo nhỏ mà.” một mặt lại nói vọng vào phía phòng vệ sinh, “Mèo này sạch sẽ lắm, cũng đã tiêm thuốc phòng dịch rồi. Nhớ xuống tay nhẹ thôi.”

Mèo con đấu nhau với Mễ Hi Huy, vươn móng vuốt muốn cào cậu. Mễ Hi Huy nắm nó tắm, mèo con meo meo meo meo kêu thảm thiết, Út cưng đứng ngay bên ngoài buồng vệ sinh cào cào cửa. Bác sĩ Mạch đến phòng bếp rửa tay, thuận tiện nhìn xem Mễ Hi Huy nấu gì trong nồi. Đậu hủ cải trắng, trắng noãn xanh biếc. Bác sĩ Mạch buông chiếc muôi xuống, thiếu chút nữa bị phỏng. Thế là đứng nơi nhà bếp mà thét to, “Đun thức ăn đến khi nào thì tắt lửa”

Trong phòng vệ sinh chỉ cách một bức tường tiếng mèo kêu lên không ngừng. Mễ Hi Huy ấn mèo con xuống nước, tắm rửa mà tựa như muốn giết luôn nó không bằng. Tứ chi ngắn ngủn của mèo nhỏ thật ra cũng rất có lực, vững vẫy đến mức nước tràn cả ra. Thanh âm bác sĩ Mạch xuyên qua bức tường truyền tới, Mễ Hi Huy cao giọng nói, “Sôi thì tắt lửa.”

Tắm xong, lông mèo nhỏ ướt đẫm, co lại còn tí xíu. Mễ Hi Huy xách nó ra, tìm chiếc khăn lau khô cho nó. Cầm máy sấy hong khô, lông lại xù ra, mèo con to trở lại, tròn tròn hẳn lên. Út cưng ôm mèo nhỏ, dẩu môi lên lầu. Mễ Hi Huy rửa sạch tay, lau sàn nhà buồng vệ sinh. Bác sĩ Mạch từ trong phòng bếp đi ra, cười bảo, “Đắc tội nhóc con kia rồi.”

Mễ Hi Huy đáp, “Chỉ sợ có rận hay gì đó.”

Bác sĩ Mạch cười nói, “Thanh Hòa rất yêu sạch sẽ, không có đâu.” sau đó chạy lên lầu, xem Út cưng ôm mèo con ngồi trên giường, nhẹ nhàng vỗ, rất có bộ dáng an ủi.

“Được rồi, chết đói đến nơi rồi đó, chúng ta ăn cơm đi. Đậu hủ cải trắng hôm nay ngon lắm, thích ăn canh này nhất mà.”

Buổi tối Mễ Hi Huy bận bịu nơi nhà bếp. Thời tiết lạnh, bột mì phải mất cả buổi chiều mới có thể làm tơi ra. Ban ngày cố ý đi siêu thị mua mứt anh đào và mứt sơn trà[1], buổi tối làm nhân bánh nướng. Bình thường Mễ Hi Huy dùng nồi áp suất nướng, lửa vừa đủ sẽ thì nhân bánh sẽ xốp giòn ngọt hệt bánh mì. Đoạn thời gian trước bác sĩ Mạch cố ý mang theo một phần cho bác sĩ Hứa, khoe rằng chính mình rất có lộc ăn. Bác sĩ Hứa yên lặng ăn xong bánh nướng, một cước đá tên kia ra khỏi phòng trực ban.

Làm ba phần nhân trước. Phòng bếp lạnh, Mễ Hi Huy đem tấm nhồi bột mì đặt nơi phòng khách. Bác sĩ Mạch chống cằm nhìn đăm đăm mấy chiếc chiếc bánh tròn tròn mập mập, càng nhìn càng yêu, thế là ngón tay rục rịch. Quả thật không thể ức chế. Vươn ngón tay chọt ra một cái lỗ, xúc cảm cũng không tệ lắm. Bác sĩ Mạch mút mút vào mứt hoa quả trên ngón tay, là vị sơn trà, vị chua chua kích thích vị giác, hơi nheo mắt lại.

Mễ Hi Huy làm xong ba phần bánh nơi gian bếp, đi đến phòng khách lấy ba phần nhân đã làm tốt. Vừa thấy lúc ba phần nhân bánh trước kia đều lỗ chỗ, nghiêm mặt như khúc gỗ nhìn bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch lập tức nói, “Út cưng làm đó!”

Mễ Hi Huy thở dài, “Sau bốn tuổi Út cưng đã không làm loại chuyện này nữa. Anh thật là.” Cậu lấy nhân bánh trở về, bác sĩ Mạch xoay lại thấy Út cưng ôm mèo con chu cái miệng nhỏ ra, “Mạch Mạch, Mạch Mạch thật đáng ghét ~”

Bác sĩ Hứa tới nhà Hình Long Nhược làm một bữa cơm. Chỉ đơn giản là cá cược thua, có chơi có chịu. Nhà Hình Long Nhược thật ngăn nắp, trống không, gần như không có đồ đạc gì. Trong tủ lạnh chỉ có một ít cá đao đông lạnh, rau dưa hoa quả đều không có. Hai người đội mưa chạy đi mua thức ăn, trở về trên người vừa ướt vừa lạnh. Trong nhà thiếu đồ dùng đến ngay cả hệ thống sưởi cũng chẳng có, gió lùa xung quanh. Làm một bữa cơm, làm chín là có thể ăn. Hình Long Nhược ăn đến vui vẻ, nhai nhai nuốt nuốt cải trắng chưa chín kỹ, rạo rạo vang.

Sau đó thỉnh thoảng có gặp nhau. Chẳng qua chỉ coi như bạn bè bình thường, có thêm một người bạn cũng chẳng phải chuyện không tốt. Xung quanh bác sĩ Hứa lập tức có thêm hơi thở của một người. Suốt ngày không biết bận bịu chuyện gì, lúc nào trên người cũng mang theo mùi bụi đất. Khác với bản thân mình cả ngày ở trong phòng, loại mùi này khiến bác sĩ Hứa thấy mới lạ, hương vị ấy luôn tốt hơn so với mùi thuốc khử trùng.

“Mới thấy đã giật mình.”

Không ít đồng sự đã hình dung Hình Long Nhược như thế với bác sĩ Hứa. Ai cũng luôn cảm thấy người này kỳ lạ, cứ bất chợt lại dọa người khác nhảy dựng, nhưng nhìn kỹ lại rồi thì nào có gì đáng sợ. Lại nghe nói người này trong cục cảnh sát có biệt danh ‘Thần ghét quỷ khí’, bác sĩ Hứa cẩn thận quan sát, chẳng phát hiện được gì đặc biệt. Ngoại trừ cười lên có hơi ngốc ngốc.

Vốn lần này nên là Hình Long Nhược mời bác sĩ Hứa uống trà — chơi đoán số thua. Không biết tại sao bác sĩ Hứa cứ luôn cảm thấy sau khi quen biết Hình Long Nhược rồi thì chỉ số thông minh của mình giảm hẳn. Đột nhiên không có tin tức gì. Nghĩ rằng có lẽ do vì luyến tiếc phải mất tiền, Hình Long Nhược liền như vậy bốc hơi khỏi nhân gian.

Vẫn là nhàn rỗi đến hiếm thấy.

Bác sĩ Hứa đổi áo, chậm rãi đi dạo trên đường. Hoàng hôn bốn phía hợp lại. Hai bên đường đều sáng lên. Đèn đường, các loại đèn hiệu nơi cửa hàng. Có trắng, có màu, có bụi phấn, lấp lấp lánh lánh. Hơi lạnh quất vào mặt, khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Hình Long Nhược là một hình cảnh.

Đột nhiên không có tin tức gì.

Nằm vùng sao Bắt bọn buôn ma túy Bắn nhau Nhớ tới dáng vẻ Hình Long Nhược lúc trước khi được cấp cứu, mất máu quá nhiều, cả người tái nhợt như tượng đá cẩm thạch được khắc ra.

… Chẳng lẽ nói, đã anh dũng hy sinh

Bác sĩ Hứa bị tưởng tượng của bản thân làm cho hoảng sợ. Trong tủ kính bày hàng kế bên bán một ít món ngọt, bác sĩ Hứa đang phân vân có nên vào mua một ít không, di động bất chợt vang.

“Bác sĩ Hứa sao Trời ạ tìm được bác sĩ rồi, viện trưởng kêu bác sĩ nhanh trở về kìa!”

Bác sĩ Hứa nhíu mày, “Tôi đang nghỉ mà.”

Bên kia vội la lên, “Viện trưởng nói bác sĩ phải về ngay. Có hai cảnh sát bị trong thương vừa được đưa tới, bác sĩ nhanh trở về đi!”

Bác sĩ Hứa cúp máy, ngoắc xe, chạy về phía bệnh viện.

Chẳng suy nghĩ được điều gì, cũng không thể nghĩ.

Tới cửa bệnh viện rồi, thanh toán tiền, chạy về phía phòng cấp cứu.

Không biết chuyện gì đã xảy ra. Bệnh viện bình thường không hỏi. Bác sĩ Hứa vạch đám đông nhìn xem, không phải người đó. Không phải Hình Long Nhược. Bác sĩ Hứa cảm thấy sức lực cuối cùng trên người mình cũng mất đi. Ôm đầu ngồi xổm dưới chân tường, khiến vị bác sĩ bên cạnh giật mình. Bác sĩ Hứa ngẩng đầu lên, cười nói, “Vừa mới chạy mau quá. Đau xốc hông.”

Đem hết toàn lực cứu giúp người bị thương. Lúc chuyên chú làm một việc gì đó, thời gian luôn quá rất mau. Quả thực trôi qua nhanh quá, nhanh đến chẳng thể nào hiểu nổi.

“Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phải quan sát thêm.” Bác sĩ Hứa xoa mũi, mắt mở không ra. Ngồi phịch trên ghế salon nơi phòng trực ban, tay và chân đều lười hoạt động. Đôi lúc có bác sĩ trực ca bước vào lấy thứ gì đó, gắng hết sức nhẹ nhàng, vẫn tạo ra những âm thanh khẽ khàng tuôn rơi. Bác sĩ Hứa nằm ngẩng mặt trên ghế salon, cơn buồn ngủ ập tới. Những bác sĩ cùng thời gian với bác sĩ Hứa đều có gia đình, chỉ có mình bác sĩ Hứa là ly hôn, nên viện trưởng lôi ra sai thì chẳng thẹn với lương tâm.

Căm giận cũng vô dụng. Dù sao cũng chẳng có nơi nào khác để đi.

Suy nghĩ dần mơ hồ. Cơ thể lơ mơ. Chỉ một chút nữa thôi lập tức sẽ ngủ – di động lại vang.

Di động thật sự là thứ gần với đồng hồ báo thức khiến người khác chán ghét nhất. Lúc nên kêu thì lại không kêu, lúc không nên kêu lại kêu bậy kêu bạ. Bác sĩ Hứa mơ mơ màng màng mở máy, đặt bên tai, hữu khí vô lực alo một tiếng.

Bên kia Hình Long Nhược thật cao hứng nói, “Sáng rồi, bác sĩ còn chưa rời giường sao. Tôi có nhiệm vụ phải đi, quên nói cho bác sĩ, chẳng qua không có vấn đề gì lớn, sẽ về liền…”

Hình Long Nhược còn chưa nói xong, bác sĩ Hứa đột nhiên rống lên một tiếng kinh thiên động địa, “Chày gỗ!”

Sau đó cúp điện thoại.

Hình Long Nhược bị rống đến choáng váng, anh chàng cảnh sát bên cạnh nhìn anh, anh nhức đầu, “Bác sĩ mắng tôi chày gỗ.” mặt khác lại nhìn di động cười, “Người miền nam này, còn biết chày gỗ nghĩa là gì[2].”

Bác sĩ Mạch tìm bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Tô Tâm Chiêu hỏi chuyện. Phát hiện đã là giai đoạn ba, hiện tại trị liệu căn bản không có hiệu quả gì nhiều. Ung thư cổ tử cung ở toàn bộ thế giới đều như nhau, không trị được. Tô Tâm Chiêu hiện gần như đang đợi chết.

“Bà ấy… Tài khoản chữa bệnh còn tiền không”

Bác sĩ phụ trách đáp, “Cũng không thiếu. Tôi thấy tâm tình bà ấy cũng khá tốt, bà nói chết như vậy so với việc chết già không có gì đặc biệt thì thú vị hơn.” Bác sĩ phụ trách khẽ nhún vai tỏ vẻ chẳng thể hiểu nổi, “Bà ấy thật đúng là người thú vị. Đoạn thời gian trước có không ít tạp chí đến phỏng vấn, lý do bà ấy đưa ra với mỗi tạp chí lại khác nhau.”

Bác sĩ Mạch nhẹ cười. Tô Tâm Chiêu trước mắt được xem như người nhà bác sĩ, hưởng thụ không ít ưu đãi. Viện trưởng viện hành chính đi tìm bác sĩ Mạch, hỏi phải làm sao. Bác sĩ Mạch chỉ nói, hãy nghe theo sắp xếp của bệnh viện.

“Còn có ai tới thăm nữa không”

“Không có. Lúc đầu còn có vài tạp chí xã, sau đó ngay cả phóng viên mấy tờ báo nhỏ cũng không đến.”

Bác sĩ Mạch cũng chưa vào thăm mẹ mình. Dù sao bà cũng không muốn gặp con trai.

Mỗi người đều có cách sống riêng của mình. Mỗi người đều đứng trên bục xướng lên vở diễn của chính mình. Rối loạn hết cả, vô cùng náo nhiệt. Không quan tâm được đến lời thoại, kịch bản của người khác, chỉ đứng nhìn mà thôi, chẳng làm được gì.

Cách một tấm thủy tinh, bác sĩ Mạch nhìn thoáng qua Tô Tâm Chiêu tiều tụy đến không thể nhận ra. Bà đang ngủ.

Mẹ à, vở diễn của mẹ kết thúc rồi. Tiếng trống nhạc sẽ chẳng vì mẹ mà tấu lên, phù phiếm cũng đã rời bỏ. Nên mẹ ơi, hãy tháo trang sức, và nghỉ ngơi nào.

___________________

[1] Sơn trà, dịch ra tên tiếng Việt là cây táo gai, quả nhỏ, có hình cầu, đường kính khoảng từ 0.8-1.4 centimet. Nhắc đến sơn trà khiến mình nhớ lại bộ phim gần đây của đạo diễn Trương Nghệ Mưu là ‘Sơn trà thụ chi luyến’ (hay được dịch ra tựa Việt là ‘Chuyện tình cây táo gai’)

[2] Chày gỗ ở đây ý chỉ ngu ngốc 😀

Đọc truyện chữ Full