DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Mễ Tiểu Mạch
Chương 17

Trên đường trở về, bác sĩ Mạch vẫn mỉm cười, mang theo vẻ thần bí. Mễ Hi Huy lặng lẽ không lên tiếng chỉ để ý lái xe, bác sĩ Mạch đột nhiên nói, “Có biết vì sao Thanh Hòa lớn như vậy còn bị cha mình đánh”

Mễ Hi Huy nhìn chăm chú vào tiền phương. Con đường nhỏ giữa sườn núi là một hình cung lớn. Không trung màu xám vẫn nặng nề, màu xanh rì của hàng hàng bụi bụi cây hai bên đường, màu trắng sữa và màu kem của những góc mái hiên, màu gỉ sét của con đường nhỏ mở ra một bức tranh đầy sắc thái, người ngồi trong xe theo bức tranh ấy mà vượt qua.

“Bởi vì Thanh Hòa thích đàn ông.” Bác sĩ Mạch cười đến gần như hung ác, “Cậu bé kia.”

Mễ Hi Huy khẽ nhướn mày. Bác sĩ Mạch hãy còn cười, “Để tôi xem hai người họ có thể chịu đựng nhau bao lâu. Một ngày nào đó phải tan thôi, dù có tương thân tương ái nhiều đến đâu thì đều là để chuẩn bị cho ngày xa cách.”

Mễ Hi Huy ừ một tiếng.

Bác sĩ Mạch chống tay lên cửa kính xe, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Rất nhanh liền ra khỏi khu núi, xe chạy về phía trung tâm thành phố. Thiên Tân có hai khu trung tâm, thành đông và thành tây. Thành đông bình thường là khu cư trú, hoàn cảnh khá tốt. Thành tây là khu buôn bán, có phần phồn hoa. Giữa hai thành phố là một ruộng lúa mì xuyên qua một đoạn quốc lộ rộng lớn, không người ở. Vào mùa đông trên đất ruộng phủ lên một tầng những chiếc bao, được phủ lên thành từng đoạn từng đoạn, phần lúa mì nào tốt thì được trùm vào một chiếc bao, phần nào hư thì trực tiếp lấy gạch đè lên. Những phần không bị bao trùm mà bay phấp phới trong gió, bác sĩ Mạch vẫn mãi không biết đó là dùng làm gì.

“Thời tiết phương bắc thật ác liệt. Vừa khô vừa lạnh.” Bác sĩ Mạch thì thào tự nói, “Tôi chán ghét thời tiết như vậy.”

Tới nhà bác sĩ Mạch rồi, bác sĩ Mạch mở cửa nhà để xe. Mễ Hi Huy tắt động cơ, rút chìa khóa, xuống xe đóng cửa. Bác sĩ Mạch sửng sốt, kẻ này cũng xuống xe “Này này, không lái xe vào gara sao”

Mễ Hi Huy dựa vào xe, nửa ngày, bất chợt nói, “Đến hạn trả phòng. Chủ nhà không tính toán cho thuê tiếp.”

Bác sĩ Mạch cũng không phải hoàn toàn ngốc, “Vậy thì sao.”

Mễ Hi Huy khoanh tay, tiếp tục dùng giọng ấm áp mà rằng, “Trong nhà bác sĩ đều là phòng trống.”

Bác sĩ Mạch cũng khoanh tay, “Đúng.”

Mễ Hi Huy tiếp tục, “Đối với bác sĩ mà nói, sau khi mua căn nhà này tiền bạc phỏng chừng cũng không dư dả.”

Bác sĩ Mạch đáp, “Đúng vậy.”

Mễ Hi Huy bảo, “Như vậy tôi muốn thuê phòng của bác sĩ.”

Bác sĩ Mạch rõ ràng, “Không được.”

Mễ Hi Huy nói tiếp, “Không chỉ nhận được mỗi tiền nhà. Còn có người làm việc nhà cho bác sĩ.”

Bác sĩ Mạch dừng một chút, “Không được.”

Mễ Hi Huy nhếch môi, “Có người am hiểu nấu ăn.”

Bác sĩ Mạch trầm mặc.

Mễ Hi Huy mím môi, khóe miệng dần dần nhếch lên cao, “Hơn nữa, còn có người lái xe.”

Bác sĩ Mạch ho khan.

Mễ Hi Huy cứ như vậy mà nhìn bác sĩ Mạch, ung dung bình tĩnh. Bác sĩ Mạch tiện tay phủi vết bẩn, “Đưa xe vào gara đi.”

Mễ Hi Huy nhướn mày, “Ừ”

Bác sĩ Mạch nói, “Thuê cậu thuê cậu. Được rồi chứ. Cậu phải làm việc nhà. Hơn nữa giúp tôi nấu cơm – lúc nào cũng ăn cơm ngoài rất dễ béo phì. Còn nữa phải lái xe.”

Mễ Hi Huy gật đầu, tỏ vẻ đã thỏa thuận xong. Cậu xoay người lên xe, đưa xe vào gara, không nghiêng không lệch vào ngay chính giữa. Bác sĩ Mạch đi theo vào, từ một hành lang ngầm phía bên có thể trực tiếp vào trước cửa nhà. Cánh cửa lên xuống gara dần khép lại, bác sĩ Mạch tìm chốt mở trên tường, thuận miệng bảo, “À đã quên nói, tôi vẫn cảm thấy hứng thú với phụ nữ ngực to mông bự, cậu tốt nhất đừng tìm tôi…” Thình lình cánh tay đau xót, cả người bị Mễ Hi Huy kéo xoay lại, cổ tay bị đè chặt lên tường.

“Làm gì vậy!” Bác sĩ Mạch vừa sợ vừa giận. Mễ Hi Huy đưa mặt gần đến, “Bác sĩ vừa nói gì”

Bác sĩ Mạch có phần kinh hãi, “Tôi là nói tôi không hứng thú với đàn ông…”

Gương mặt Mễ Hi Huy càng đưa tới gần hơn, cánh cửa chớp bên cạnh họ vẫn cứ đi xuống, ánh sáng từng tia từng tia bị chặn lại, vào lúc bóng tối hoàn toàn bước vào, bác sĩ Mạch thấy trong mắt Mễ Hi Huy lấp lánh tỏa sáng.

“Làm sao bác sĩ biết… Tôi không hứng thú với phụ nữ.” Mễ Hi Huy thấp giọng ghé vào lỗ tai bác sĩ Mạch hỏi. Bác sĩ Mạch giật mình, ý thức ra bản thân mình nói hớ.

“Tôi hình như chỉ nói về chủ đề đó với một người. Người đó là ai nhỉ… Ông chú Lolita” Giọng Mễ Hi Huy lại thấp xuống hơn, không hiểu sao trở nên thô ráp, rất chậm, rất… có tính uy hiếp.

Bác sĩ Mạch nuốt khan, đáp, “Được… được rồi, kỳ thật là lỗi của tôi, tôi không nên dối gạt cậu, chuyện đó… Tôi sớm biết người đó là cậu… Chẳng qua…”

Đôi môi Mễ Hi Huy tựa hồ lại gần tai bác sĩ Mạch hơn. Hơi nóng lướt qua phả lên tai bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cảm thấy con tim trong ***g ngực càng đập càng nhanh, quá nhanh, thậm chí còn cảm thấy nó vọt lên đến phổi, rất muốn ho khan.

“Bác sĩ làm tôi nhớ lại… Trước đây trên diễn đàn thấy một chủ đề… Nói là sau khi ly hôn với chồng thì cùng với luật sư tốt hơn… Cẩn thận nhớ lại thì văn phong từ ngữ kia dường như rất quen… Có tỷ lệ khá cao… Là bác sĩ sao…”

Trong bóng tối dày đặc, bác sĩ Mạch nhìn thấy phía trước mình có một hình dáng mơ hồ. So với màu đen thì càng đen hơn càng nguy hiểm hơn. Hình dáng kia ghé vào tai bác sĩ Mạch mà thở, hơn nữa còn nói chuyện.

Bác sĩ Mạch hít sâu, cười nói, “Trái đất nhỏ thật, internet cũng không lớn, không thể tránh được việc gặp người quen… Tôi giả phụ nữ chứ có lừa gạt tình cảm gì của cậu đâu mà cậu…”

Như vậy cái gọi là ‘Đàn ông bình thường’ mà giả phụ nữ đi câu đàn ông đầy ra đó thì là vì sao nhỉ.

Bác sĩ Mạch có hơi xấu hổ.

“Tiền thuê nhà đừng quá mắc.” Có lẽ do ảo giác, bác sĩ Mạch cảm thấy tựa hồ như Mễ Hi Huy khẽ cười, “Tôi muốn thuê trọn một năm.”

Thoạt đầu là do bị Mễ Hi Huy đè đến chết khiếp, bác sĩ Mạch thế nhưng gật đầu. Mễ Hi Huy bất ngờ buông bác sĩ Mạch ra. Luồng hơi nóng bỗng rời đi, trong phút chốc không khí dường như rơi rụng. Hơi lạnh làm bác sĩ Mạch tỉnh táo lại, thế là cười lạnh một tiếng, “Tôi không thuê cậu thì có sao nào”

Mễ Hi Huy đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nói, “Không sao cả. Chẳng qua chỉ là không ai giúp làm việc nhà vào cửa không có cơm nóng ăn xe mua ba mươi vạn còn phải chen chúc trong xe buýt.”

Bác sĩ Mạch cầu cho tên kia nghẹn đi. Mễ Hi Huy chạm vào công tắc, mở đèn, ngọn đèn màu da cam sáng lên, bác sĩ Mạch chớp mắt.

Mễ Hi Huy vẫn nghiêm mặt như khúc gỗ. Cậu đánh giá bác sĩ Mạch một lúc, “Hơn nữa, bác sĩ như thế nào mà nhận định rằng tôi sẽ quan tâm đến bác sĩ”

~*~

Út cưng chu đôi môi nhỏ, nhìn đồ ăn trên bàn. Hình Long Nhược đeo tạp dề bận bịu trong phòng bếp, bưng thức ăn ra thấy Út cưng ngừng ăn, cười hai tiếng, “Sao con không ăn đi”

Út cưng nhăn nhăn gương mặt nhỏ, “Không ngon như chú làm ~”

Hình Long Nhược véo mặt con trai, “Hừ nhóc con này, chú con năm đó là ba dạy nấu cơm mà! Mau ăn đi, nguội hết rồi.”

Út cưng non nớt phản đối, “Chú luôn đút con nha ~”

Hình Long Nhược cởi tạp dề ra, “Chú con chiều con quá mà. Lại đây, tự ăn nào. Ăn xong còn phải đến trường.”

Út cưng cầm đôi đũa nhỏ, cúi đầu không nói. Hình Long Nhược ngồi xổm xuống trước mặt con trai, “Con sao vậy”

Vành mắt Út cưng hoe đỏ, “Ba ơi ~ con nhớ chú ~” Càng nghĩ bé càng khổ sở, dùng bàn tay mũm mĩm mà quẹt quẹt mắt, trở nên ngượng ngùng.

Hình Long Nhược thở dài, ôm Út cưng vào lòng, “Út cưng không thích ba sao”

Út cưng lắc đầu, “Ba và chú con đều thích ~ chúng ta ở cùng nhau không được sao ~”

Hình Long Nhược cầm lấy đôi bờ vai nhỏ của Út cưng, “Con trai ngoan. Chú con có cuộc sống riêng của mình… Hai cha con chúng ta đã làm chú con lỡ hoài nhiều lắm…”

Út cưng chớp mắt. Trong mắt có nước, dính tại lông mi gây ngứa.

Hình Long Nhược ôm Út cưng cười bảo, “Út cưng là con trai ba. Chú cũng phải kết hôn sinh con của mình. Đến lúc đó Út cưng sẽ có một cậu em trai hoặc một cô em gái.”

Bàn tay nhỏ bé của Út cưng nắm lấy áo trên vai Hình Long Nhược, chu đôi môi nhỏ ra mà mơ hồ than thở một câu. Lúc đầu Hình Long Nhược không nghe rõ, sau đó mới hiểu, Út cưng là nói, không muốn có em trai hoặc em gái.

“Ranh con.” Hình Long Nhược nhẹ nhàng hôn khuôn mặt bầu bĩnh của con trai, “Nhanh ăn cơm đi. Đến trường muộn bây giờ.”

~*~

Những ngày gần đây bà Hình lại có phần nhàn rỗi. Bệnh tình ông Hình chuyển biến tốt đẹp, bà rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để lo liệu chuyện con trai thứ của mình. Mễ Hi Huy chuyển nhà, trong trăm việc bận còn phải vâng lời mẹ đi xem mắt. Loại sự tình này cậu đã như ngựa quen đường cũ, lần đầu tiên đi giống hệt như đi trên con đường đầy sương, đến lần thứ ba mươi thì chẳng còn gì nữa. Đa phần đều là cô gái tốt, ăn mặc khéo léo, nói chuyện khéo léo, cử chỉ khéo léo. Hai phe khách khách khí khí, sau khi giới thiệu xong thì ngồi xuống, ngồi thẳng ngay tại hai bên bàn, lễ phép đáp lễ phép, nói chuyện cũng chẳng thâm sâu. Xem mắt vốn là một loại hành vi lừa gạt, ở trước mặt người xa lạ dù thế nào đều phải giả vờ.

Cũng có vài người rất dùng sức đi giả vờ, Mễ Hi Huy nhìn đến mệt mỏi. Hôm nay đi xem mắt, đợi hơn nửa giờ đối phương mới đến. Cô gái ăn mặc rất mốt, rất đẹp. Nói chuyện cũng rất sành điệu, chen ngoại ngữ vào. Nói vài câu với Mễ Hi Huy thì lại xen vào vài từ l’amour, la peine, l’émotion, chen từ vào quá nhiều khiến Mễ Hi Huy căn bản không hiểu được cô nàng đang nói gì. Chỉ miễn cười. Nói đến những thứ thời thượng thịnh hành, cô nàng dịu dàng bảo, “Thế nên em mới chướng mắt ce modèle. Làm con gái thì phải classique. Mặc kệ thế nào cũng phải có mode của chính mình. Không có fashion icon rõ ràng, vậy là OK rồi.”

“… Ừm.” Mễ Hi Huy bưng cà phê lên, nhấp một hớp.

Xem mắt xong gọi điện về nhà. Bà Hình nghe máy. Giọng Mễ Hi Huy đều đều, “Cô gái này Hán ngữ không tốt lắm. Con lo lắng sau khi quen biết lâu sẽ gặp trở ngại”

Bà Hình kinh ngạc, “Làm sao lại thế, con bé không có bà con người nước ngoài lại càng không đi du học, Hán ngữ không tốt”

Mễ Hi Huy cúp điện thoại, không ngừng cố gắng chuyển nhà. Khi cậu rút khỏi phòng đang thuê chủ nhà vẫn còn tiếc hận, tìm được người khách trọ tốt như vậy thật không dễ. Mễ Hi Huy nói cho chủ nhà biết, bản thân thuê nhà chung với bạn, có phần tiện hơn. Bác sĩ Mạch hai ngày này vẫn không để ý đến cậu, Mễ Hi Huy cũng không vội vàng.

Tuy đói khát khiến cậu nôn nóng, đói khát đang kêu gào trong đầu cậu, nhưng không thể sốt ruột, loại sự tình này gấp không được. Nếu muốn ăn, tất nhiên phải ăn một lần và ăn được mãi. Chỉ có thể ăn một bữa, thế gọi là phế vật.

Cậu hiểu được phải nhẫn nại.

Đọc truyện chữ Full