DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 53-1



<tbody></tbody>

Ra khỏi nhà thầy Lý, bởi vì trong lòng có tâm sự, ta không bắt xe về ngay, định đi dạo lòng vòng một chút.
Mấy ngày ta ở nhà dưỡng bệnh, An An đã giúp ta mua một ‘khu nhà cao cấp’ cho hũ tro cốt. Ttheo lời An An, nơi đó phong thủy rất tốt, bảo đảm đời này có thể sống lâu trăm tuổi. Nghe vậy ta cảm thấy vui vẻ hẳn, mặc dù có bệnh trong người vẫn làm sai vặt cho An An một cách hăng say.
Nghĩ đến tình cảnh mình ôm hũ tro cốt thê thê thảm thảm ngày đó, ta lại thấy buồn, lòng vòng một hồi, bỗng nhớ tới ngày trước sau khi tan tầm thỉnh thoảng sẽ đi uống rượu với Triệu Minh Vũ xem như xả stress. Lúc này, ta đặc biệt muốn gặp Triệu Minh Vũ để hỏi một câu, tại sao lại không đóng phí thuê cho ta hại tro cốt của ta suýt bị bỏ đi. Có nỗi khổ riêng sao?
Suy nghĩ không bằng hành động, ta lập tức bắt  xe chạy thẳng tới chỗ hồi trước hay đi uống với Triệu Minh Vũ, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ly cocktail bạc hà. 
Có thể là do khuôn mặt mang đậm đặc trưng người nước ngoài của ta, vừa vào quán, đã có hai ba người quay đầu nhìn. Một thanh niên người nước ngoài cho rằng gặp được đồng hương, vui vẻ bưng ly rượu tới chỗ ta, chào ta bằng tiếng Anh. 
Lúc này mới bảy giờ, chưa phải thời điểm náo nhiệt nhất của quán này, phải tới sau chín giờ, trai xinh gái đẹp kết thành đoàn đi vào, khi đó mới có càng nhiều khách vào chơi. 
Quanh đây đều là cao ốc văn phòng, thành phần tri thức tan làm cũng thích tới chỗ này giải trí. Ta và Triệu Minh Vũ vào đây, phần lớn thời gian là tán gẫu, hoặc có khi các đồng nghiệp hợp nhau đi, bọn họ ca hát nhảy múa phát tiết, còn ta ngồi lo ăn.
“Cậu bé, cậu thành niên chưa? Bảo vệ cho cậu vào hay vậy?” Người nước ngoài kia đúng là không biết cách nói chuyện, vừa gặp mặt đã hỏi thẳng một câu như vậy. Ta cười với người đó, nâng ly chạm một cái.
Bình thường mấy quán bar thế này sẽ không bao giờ ngăn người đẹp dù là trai hay gái vào, vả lại giờ ta đã khá cao, vẻ ngây thơ ngày trước sớm tan thành mây khói, nói mười tám hay mười sáu gì người ta cũng tin, tùy ta muốn nói thế nào thôi.
“Anh vào được, thì tất nhiên tôi cũng vào được rồi!” Ta dùng tiếng Anh đáp lại.
Người kia nghe vậy, cười nói, “Nhìn trẻ cỡ em trai tôi, miệng lại rất khéo, là đang khen tôi cũng trẻ giống cậu sao? Cậu đi một mình hay chờ ai?”
“Đi với một đám người.”
Lần đầu tiên tới, ta cũng không mong gặp được Triệu Minh Vũ ngay, nhưng sau đó ta đi tiếp ba lượt nữa vẫn chưa chạm mặt, không biết Triệu Minh Vũ còn làm ở đây không?
Hôm nay ta lại tới, ngồi ở vị trí cũ, uống nước trái cây tám chuyện với người pha chế. din;lễn.đàn/"lê,qnluý,đôlnkn Ta đảo mắt qua, bỗng phát hiện một đám đồng nghiệp cũ kề vai sát cánh, cười cười nói nói đi vào, sau đó nhanh chóng ngồi vào hàng ghế dài quen thuộc, gọi nhân viên phục vụ. Cả đám người kêu nửa bàn bia, còn lại xanh xanh đỏ đỏ chiếm nửa bàn còn lại, trông có vẻ tâm tình không tệ. Ta tính ngày thử, hình như hôm nay là ngày phát lương, hèn chi bọn họ náo nhiệt như vậy. Ta bưng ly nước trái cây tới ngồi gần chỗ của họ, làm bộ nghiêm túc nghe ca sĩ đang trên đài hát.
“Trần Dương thăng chức, tiền lương cũng tăng, bữa này cậu nhất định phải chủ chi đó! Ha ha!”
Người tên Trần Dương lập tức xắn tay áo sơ mi, thoải mái nói, “Chủ chi thì chủ chi, chẳng lẽ một bàn rượu tôi còn mời không nổi? Hôm nay các cậu cứ uống cho đã đi! Bia!” Trần Dương vừa dứt lời, mấy còn người lại lập tức nâng bia lên, chạm cốc. 
Trần Dương cười ha ha nói, “Nói trước, bia thôi chứ rượu tây tôi mời không nổi, các cậu đừng có mơ! Phục vụ, cho hai dĩa trái cây và một dĩa đồ nhắm đi!”
“Vâng!” Cậu phục vụ cười ứng lời, rồi xoay người đi lấy đồ.
“Mấy cậu đúng là kiến thức hạn hẹp, mớ tiền lương của tôi thì được bao nhiêu? Còn không bằng số lẻ trong tài khoản của Triệu Minh Vũ nữa kìa!”
Một cô gái trong bọn hoài nghi hỏi lại, “Lần bị tai nạn xe đó Triệu Minh Vũ nằm viện lâu như vậy, điều kiện gia đình anh ta lại không khá lắm, làm gì còn tiền?”
Trần Dương chậc lưỡi một tiếng, sau đó lắc đầu thở dài, tỏ vẻ thần bí nói, “Các cậu không biết đâu, em gái Triệu Minh Vũ làm ở công ty bảo hiểm, lúc đầu để tăng thành tích cho em gái mình, cậu ta đã nhờ một số người quen trong công ty mua bảo hiểm giùm, tùy vào mức độ thân thiết, có người còn mua cả bảo hiểm nhân mạng nữa! Giang Ôn và Triệu Minh Vũ là anh em tốt, dĩ nhiên Giang Ôn đã mua loại mắc nhất, tất nhiên Triệu Minh Vũ cũng mua. Lần đó hai người gặp tai nạn, có cô em gái ở trong giúp sức, chắc chắn Triệu Minh Vũ đã nhận được không ít đâu! Khi đi trông người ta rất bình tĩnh chẳng có chút vẻ gì là bị bệnh viện lấy hết tiền đúng không?”
Có người nói tiếp, “Nghe bộ phận bên đó nói, trước khi từ chức Triệu Minh Vũ đã mua nhà, mua xe, coi bộ được bảo hiểm bồi thường không ít đâu!”
Trần Dương tiếp tục nói với vẻ hâm mộ, “Rất có thể là được trả trăm phần trăm, chẳng bù cho tôi, làm ở Phượng Châu vài chục năm rồi còn phải trả tiền thuê phòng hàng tháng… Cho nên tính ra mua một cái bảo hiểm cũng không tệ, tiền đóng bảo hiểm hàng tháng chỉ là số nhỏ, đến khi gặp chuyện thật, không có bảo hiểm, chỉ mỗi nằm viện không cũng có thể tốn hết tiền tiết kiệm rồi. Chắc có dịp tôi sẽ liên lạc với Triệu Minh Vũ hỏi thử em gái cậu ta còn bán bảo hiểm không phải mua ngay một cái bảo hiểm nhân mạng mới được, lo trước khỏi họa.”
“Vậy tiền bảo hiểm của Giang Ôn vào tay ai rồi?” Một giọng nói tò mò vang lên.
Mấy người lập tức thắc mắc rối rít, “Đúng ha, tiền bảo hiểm của Giang Ôn rốt cuộc đã vào tay ai?”
Có người mới vào công ty không lâu nên không biết chuyện của ta, nói với giọng đương nhiên, “Dĩ nhiên là vào tay người nhà của Giang Ôn chứ ai nữa!”
Trần Dương nghe vậy cười cười, dùng giọng điệu ‘cậu không hiểu đâu’, nói, “Cậu mới vào công ty nên không biết, cha Giang Ôn mất sớm, không lâu sau mẹ cậu ta cũng tái giá, đã không còn liên lạc gì nữa. Giang Ôn sống với ông nội bà nội, sau khi ông bà nội mất, xem như nhà họ Giang chỉ còn lại mình cậu ta. Cậu ta không còn vướng bận gì mới quyết định ở lại Phượng Châu lập nghiệp đó!”
Người nữ duy nhất trong bọn đoán, “Giang Ôn và Triệu Minh Vũ là bạn tốt thời  đại học, sau làm chung công ty, Giang Ôn một thân một mình ở Phượng Châu, hẳn là người được hưởng bảo hiểm thứ hai trừ Triệu Minh Vũ thì không còn ai khác.”
Một nam đồng nghiệp nói, “Trong vụ tai nạn của đó, tôi xem tin tức thấy nói trách nhiệm hoàn toàn thuộc về phía Giang Ôn, bên kia một chết một bị thương nặng, chắc phải bồi thường người ta không ít. Có thể sau khi bồi thường tiền của Giang Ôn cũng chẳng còn lại bao nhiêu!”
Trần Dương uống một hớp bia, tiếp lời, “Nhắc mới nói, chuyện này thật kỳ lạ, tôi nhớ rõ ràng ngày đó Giang Ôn chẳng uống một ngụm rượu nào, sao bỗng nhiên lại đâm xe người ta?”
“Trên đời có nhiều chuyện lạ lùng vậy đó, ai biết được! Người bị tung cũng là tai bay vạ gió đấy thôi!”
Tới đây, mấy người kia bắt đầu nói sang chuyện khác.
Rốt cuộc ta đã biết tại sao Triệu Minh Vũ không xuất hiện ở đây, thì ra là đã xin nghỉ việc.
Trong hợp đồng bảo hiểm của ta, người được hưởng bồi thường thứ hai đúng là Triệu Minh Vũ. dn;iễn.đàn/lêq,snl
úy.đôn Lúc ấy viết tên Triệu Minh Vũ cũng vì ta chẳng còn ai để viết. Ta và mẹ đã xa cách từ lâu, không biết tình hình đối phương thế nào, đúng ra là cũng chẳng muốn biết, hai bên không liên quan gì nhau, mạnh ai nấy sống.
Có lẽ tiền gởi ngân hàng và tiền bảo hiểm của ta đều đã được dùng để bồi thường cho tài xế của An An hết rồi, nên Triệu Minh Vũ mới không còn tiền đóng phí nghĩa trang. Tiền của ta bị cầm đi bồi thường, tiền của Triệu Minh Vũ thì luôn luôn thiếu, dĩ nhiên không có dư để đóng. Triệu Minh Vũ còn một em gái nhỏ, sức khỏe cha mẹ lại không tốt, cậu ta và em gái lớn phải ở Phượng Châu chăm chỉ phấn đấu nuôi người nhà, hẳn là cũng không sung sướng gì.

Đọc truyện chữ Full