DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
Chương 6: Trứng gà ngốc

Edit+Beta: Minh Miu

Hai ngày trước cũng không có gì để chăm sóc. Chăm sóc người bệnh, không ngoài bốn chữ giúp đỡ ăn uống, nhưng, cậu em trai trồng rau này một ngày hai mươi bốn giờ bên trong có mười tám giờ đang truyền dịch, căn bản cũng không ăn uống được cái gì, lại bởi vì cắm ống dẫn nước tiểu, hơn nữa cũng không ăn được đồ gì, tương ứng cùng với việc không ra được cái gì, Điền Đại Tráng có thể cũng chỉ là chờ truyền hết chai nước biển thì gọi hộ lí đến để đổi chai khác, còn có khi cậu thanh tỉnh cùng cậu trò chuyện, Điền Đại Tráng buồn chán đã đọc xong quyển sách[ Gặp Cố Sự ] sau không thể nhịn được nữa đứng dậy, nói: “Tôi về nhà một chuyến, vài ngày chưa cho gà ăn rồi, đừng đói đến nổi không biết đẻ trứng.”

Điền Đại Tráng trong nhà nuôi hai mươi ba con gà, vốn dĩ lúc mẹ anh vẫn còn sống cố ý nuôi gà đẻ trứng, mỗi ngày chưng cho mẹ một chén trứng canh gà. Về sau, mẹ anh mất, ngược lại là cũng không có giết, dù sao thì mỗi ngày ném vài nắm cám, chỉ là nuôi nấng không có tốt như nhà khác, đẻ trứng cũng nhỏ.

Em trai trồng rau khuôn mặt tuấn tú trắng nõn biểu lộ ra biểu cảm áy náy, nói: “Thực xin lỗi, chậm trễ anh nhiều thời gian rồi.”

Em trai trồng rau rốt cuộc cũng là tuổi trẻ thân thể tốt, nhớ rõ lúc cậu mới tỉnh hơi thở mong manh, nói một câu đều tốn nhiều sức, hiện tại nuôi hai ngày, cho dù vẫn là nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, sắc mặt vẫn tốt hơn nhiều, không giống ngày đó giống như bôi phấn, không cần trang điểm có thể giả quỷ. Hơn nữa, nói chuyện cũng không thành vấn đề nữa, mỗi ngày đều cùng Điền Đại Tráng trò chuyện trong chốc lát, hai người sắp quen thuộc hơn nhiều.

Chỉ là, có một chút làm cho Điền Đại Tráng đặc biệt lo lắng, hai ngày trôi qua, người anh em bị chấn động não này nên tốt hơn nhiều, như thế nào vẫn là không nghĩ ra bản thân mình tên họ là gì, còn có tình huống trong nhà.

Hôm qua mới nộp thêm 2000 ngàn tiền nằm viện phí Điền Đại Tráng vuốt túi áo chưa đủ một vạn, thực sự có chút nóng nảy, nghĩ thầm, tuy thái độ em trai trồng rau tốt, không có lừa gạt chính mình, nhưng là tình hình bây giờ, cũng cùng lừa bịp không có khác nhau, ông trời ơi, vẫn là mau chóng để cho đầu em trai trồng rau khôi phục bình thường đi, mau tranh thủ thời gian để cho người nhà của cậu đón cậu trở về nhà, lão tử sắp không đủ sức nữa rồi.

Em trai trồng rau tựa hồ nhìn ra tâm tư Điền Đại tráng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia quẫn bách xấu hổ, nói: “ Anh yên tâm, tôi...” Yên tâm cái gì, yên tâm tôi nhất định sẽ đem tiền anh trả hộ trả lại anh? Yên tâm tôi nhất định không thiệt thòi anh? Nhưng là cậu hiện tại trên người không có đồng nào, lại nằm trên giường bệnh ngay cả xoay người cũng không thể, còn hết lần này tới lần khác đầu óc hồ đồ, ngay cả họ gì nhà chỗ nào cũng không biết, như thế nào mở miệng nói ra những lời nói suông vô dụng kia?

Điền Đại Tráng thấy cậu như vậy trong nội tâm không đành, người ra đã gãy năm sáu đoạn xương sườn, khó khăn mới nhặt về một cái mạng, không an ủi người ta dưỡng thương cho tốt, ngược lại làm cho người ta trong lòng ngột ngạt áy náy chứ? Chính là đòi nợ cũng đợi người khỏe một chút rồi hẵng nói.Chẳng qua, con người Điền Đại Tráng sẽ không nói lời an ủi, trực tiếp nói thẳng: “Tôi không có gì lo lắng, tiền à, là giấy, dùng hết lại nghĩ biện pháp kiếm thì được rồi. Bất quá, dân quê chúng ta trong nhà đều không có nhiều tiền để giành, bảo tôi đi mượn tôi là không có biện pháp mượn được, dù sao, tất cả tiền trên tay của tôi đều đem chữa thương cho cậu, nếu tiền hết sạch, thương thế của cậu còn chưa khỏe, trong nhà cậu lại không có người đến đón lấy tiền đâu mà chữa trị, tôi đây muốn nhúng tay vào cũng không được nữa.”

Em trai trồng rau nghe những lời nói thẳng này nói thật cũng có chút bực mình, lại không lời nào để nói, đành phải trầm mặc không nói.

Điền Đại Tráng thấy cậu không có đáp lại, liền rầu rĩ quay lại nói một tiếng: “ Tôi đây trước trở về một chuyến, cho gà ăn rồi trở về. Cậu muốn ăn gì, lúc quay trở lại tôi mang cho cậu.”

Em trai trồng rau mặc dù không ngăn cản Điền Đại Tráng về nhà cho gà ăn, nhưng, sau đó bác sĩ đẩy của vào không khỏi phân bua nói: “ Người nhà, lúc này phải ở chỗ này không được đi. Lập tức phải dỡ bỏ đường ống nước tiểu cho người bị thương, còn phải đổi thuốc, nghỉ một lát còn phải đi kiểm tra não bộ, cậu không ở chỗ này trông coi còn đi đâu?”

Với tư cách là người nhà duy nhất cũng là đối tượng giúp giao nộp phí Điền Đại Tráng xác thực không đi được, đành phải tiếp tục nấp ở một bên, xem bác sĩ làm việc.

Với tư cách là người bệnh, đối với bác sĩ phản đối là không có, tuy trong nội tâm em trai trồng rau là chán ghét, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bác sĩ làm việc, cởi quần ra, lộ ra một đôi chân vừa trắng vừa dài.

Vốn Điền Đại Tráng không nghĩ muốn xem trộm người ta, nhưng, đột nhiên nhìn thấy một cái đùi tuyết trắng như vậy, tinh thần vẫn có chút dao động, anh em trồng rau này, tôi trồng lương thực, như thế nào mặt trời phơi nắng giống như cháy một tầng da, người ta chính là trắng như đậu hủ, lớn lên còn không có bao nhiêu cọng lông, mãnh liệt nhìn, giống như nàng dâu nhỏ.

Tưởng tưởng cái này liền hỏng mất, Điền Đại Tráng tròng mắt nhịn không được theo bàn tay bác sĩ đại ca tháo đường ống nước tiểu hướng lên trên nhìn, toát ra ý niệm hèn mọn bỉ ổi, người này bộ dạng lớn lên đẹp mắt, không biết lão nhị phía dưới lớn lên là tình huống như thế nào?

Cẩn thận nhìn rõ cái này, Điền Đại Tráng lập tức không phúc hậu cười 'ha ha ha' ra tiếng.

Không trách Điền Đại Tráng hold không dừng, anh còn là lần đầu tiên nhìn thấy vì làm giải phẫu cạo sạch lông chỗ đó, hơn nữa, anh em trồng rau làm giải phẫu trước tình cảnh cạo lông anh không thấy cũng không có người nói cho anh biết, lúc này đột nhiên nhìn thấy bắp đùi trắng nõn phía dưới gia hỏa không có bụi cỏ yểm hộ không có chỗ ẩn thân, Điền Đại Tráng giống như bị điểm trúng huyệt cười. Cười đến nổi khiến cho em trai trồng rau xấu hổ, tiếc là cánh tay không nhích được không làm được gì, bằng không thì nhất định lấy móng vuốt che đi hạ bộ ngăn cản xấu hổ.

Loại bệnh viện thị trấn này bởi vì bệnh nhân không nhiều bác sĩ nhàn hạ nhiều, khó tránh khỏi thời điểm tán gẫu nhiều chuyện, vị bác sĩ đại ca này cũng là thích chọc ghẹo, thấy Điền Đại Tráng cười thành như vậy, người bệnh chỉ là thẹn thùng nhắm nghiền hai mắt, lại không nói gì, liền cũng thừa cơ thú vị trêu chọc, trước đối với Điền Đại Tráng nói: “ Cái này đã chọc cậu cười thành như vậy đây là cái loại đức hạnh gì hả? Chúng tôi làm bác sĩ một ngày gặp bao nhiêu cái trứng gà ngốc như vậy, cái đó còn có thể chọc cười chết?”Trứng gà ngốc? Ngọa tào! Vị bác sĩ đại ca miêu tả cũng quá giống như thật rồi. Điền Đại Tráng càng nhếch miệng cười to.

Bác sĩ cũng nổi lên tính trẻ con, nhìn thoáng qua tiểu huynh đệ của em trai trồng rau, buồn cười nói: “ Cạo sạch lông, ngược lại là thấy rõ, nhìn lão nhị của anh em này màu sắc không tệ, không có dùng qua, không giống có chút sẫm màu, tối đen tối đen.”

Anh em trồng rau bỗng nhiên liền trở mặt, mở to mắt, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bác sĩ, ánh mắt sắc bén giống như roi, khí thế khinh người nói: “ Tôi muốn khiếu nại ông.”

Bác sĩ lại càng hoảng sợ hơn, vội nói: “ Tôi... tôi... tôi không làm gì, là người nhà của cậu cười trước, tôi bất quá chỉ là buộc miệng...”

Khuôn mặt tuấn tú của em trai trồng rau cứng ngắc, mặt không biểu tình, thanh âm lạnh như băng giống như là từ trong hầm băng phát ra: “Anh ta cười được ông thì không. Ông thân là bác sĩ, lợi dụng công tác thuận tiện rình mò bệnh nhân, còn bản thân ngông cuồng đối với người bệnh phát biểu bình luận không thích hợp, vũ nhục người bệnh, rời bỏ y đức.”

Điền Đại Tráng cũng sợ ngây người, cho tới nay, người em trai trồng rau này sắc mặt tốt dễ thương lượng, cho nên, Điền Đại Tráng vẫn cho là cậu tuy tướng mạo có chút kiêu ngạo, kì thực là người có tính tình ôn hòa, không nghĩ tới vừa rồi nắm lấy điểm quan trọng giáo huấn bác sĩ người ta mặt mũi như tro tàn giống như con cháu nhận lỗi cả buổi, làm cho Điền Đại Tráng cả buổi đều không rời đi được.

Hơn nữa, còn một điểm làm cho Điền Đại Tráng ngạc nhiên, lúc em trai trồng rau mắng bác sĩ từng chữ từng chữ âm vang hữu lực, lời lẽ chính nghĩa, khi đó, cậu hạ thân trần truồng, 'ngốc trứng gà' màu hồng nhạt vừa đáng yêu vừa buồn cười còn lộ ra ở bên ngoài, giống như cánh chú chim non cánh cụt vỗ cánh.

Điền Đại Tráng đi ra cửa đi tiểu, đúng lúc gặp bác sĩ trước mặt, vẻ mặt ủ rũ nói: “ Người anh em của cậu làm nghề gì? Như thế nào miệng lợi hại như vậy, nói chuyện cùng đánh súng máy giống nhau, má ơi, tôi bất quá chỉ nhìn cậu cười, nghĩ đến trêu chọc một chút, nào biết được cậu ta nghiêm túc như thế. Đều là nam nhân, lão nhị ai không có, nói một chút làm sao, còn nữa, cậu ta nghĩ muốn nhìn, tôi cũng có thể cởi quần cho cậu ta nhìn, cần gì phải nghiêm túc như thế, còn nói tôi không có y đức...”

Điền Đại Tráng đành phải trấn an vị bác sĩ đại ca xui xẻo này một lát, nói: “ Người bệnh à, nằm ở trên giường không nhúc nhích được, tâm tình đương nhiên không được tốt. Được rồi, đừng cùng với cậu ta so đo, tôi thay cậu ta nói lời xin lỗi.”

Bác sĩ rất không vui nói: “ Vừa rồi tôi đem chuyện này nói trong văn phòng, tất cả các y tá đại tỷ, là nữ, là khác phái thay thuốc cho cậu ta, anh em cậu không được trách cứ chúng tôi quấy rối tình dục? Cái này còn làm việc như thế nào? Nếu không, tôi đem băng gạc rượu còn có bản cố định đều cho cậu, cậu làm cho cậu ta là được rồi, dù sao cậu ta chỉ tín nhiệm cậu, sẽ không trách cứ cậu.”

Điền Đại Tráng khuyên can an ủi mãi vị bác sĩ đại ca đang phiền muộn này, thuyết phục hắn một lát vẫn là sắp xếp y tá đi thay thuốc cho anh em trồng rau.

Trong nội tâm bác sĩ vẫn không thoải mái, vẫn còn truy xét vấn đề: “ Người anh em kia đến cùng đang làm gì? Là tiểu lãnh đạo gì ở chỗ nào? Thoạt nhìn rất có quan uy.” Bác sĩ tuy nghe Điền Đại Tráng giới thiệu một ít tình huống của bệnh nhân, chẳng qua, trong bệnh viện người bệnh nhiều, ở đâu có thể đều nhớ rõ mỗi người như thế? Thường thường là lúc ấy nghe xong đã biết, quay đầu lại đã quên.

Điền Đại Tráng mỉm cười nói: “ Cậu ta nha, cùng tôi không khác nhau lắm, trồng rau.”

Bác sĩ hoài nghi nói: “ Không thể? Khí thế kia, chỗ nào giống trồng rau, ngược lại ngang ngược giống phú nhị đại, quan nhị đại.”

Điền Đại Tráng lắc đầu, nói: “Tôi không biết. Chính cậu ta nói cậu ta là trồng rau.”

Bác sĩ trừng to mắt, nói: “ Là tổng giám đốc. Ai nha, cậu cái người này, ngay cả tổng giám đốc có nghĩa gì đều không hiểu, còn mở miệng một tiếng trồng rau, cho rằng người ta giống cậu là nông dân.”

Đọc truyện chữ Full