Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Graylain
—————————————–
Dưới trướng hồng sa, một mảnh phong cảnh kiều diễm vô hạn. Hai thân thể dây dưa, lưu luyến triền miên làm say lòng người, phô bày hết thảy trong đêm tối.
Vành tai tóc mai chạm nhau, gắn bó không rời, da thịt thân cận, chân kề chân, má kề má, tay kề tay. Hơi thở nóng bỏng, nồng đậm yêu đương, lời nói thủ thỉ quất quít.
Nam nhân da thịt màu đồng đang run rẩy, muốn né tránh, lại bị cuống lấy tiếp tục điên long đảo phượng.
Nam nhân dung nhan mỹ mạo tựa hoa đào mới nở đầu xuân, dịu dàng trấn an hắn, âu yếm hắn, hôn nhẹ hắn, rồi lại cắn mút, xuyên qua hắn.
“Đau quá…. ngươi nhẹ chút…. Phượng hồ ly….”
“…….”
“Ngươi làm gì! Không cần sờ chỗ đó…. Uy…. mau bỏ cái móng hồ ly của ngươi ra….”
“…….”
“Đau! Không phải nói ngươi làm nhẹ chút sao…..”
Ôn nhu dùng môi chặn lại tiếng than đau của hẳn, người kia thâm tình nói.
“Nhẫn nại chút, rất nhanh sẽ tốt thôi, Na Lặc của ta….”
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Phượng Thiên Tường cũng gắt gao ôm chặt Na Hào Lặc không chịu buông, bên môi gợi lên lún đồng tiền mê người.
“Đắc ý cái gì, có gì đáng cười chứ, không phải…” Na Hào Lặc bị ánh mắt Phượng Thiên Tường nhìn đến không được tự nhiên, không phục mà than thở một câu, “Không phải mai lên đường sao, còn ở đó…”
“Bởi vì thích ngươi, thích đến tột đỉnh, cho nên mới muốn làm loại sự tình này….” Phượng Thiên Tường đáp rõ ràng rành mạch, “Hoặc là nói, bởi vì yêu ngươi nên mới muốn ôm ngươi.” Đôi tay ngọc thon dài trắng nõn cũng không nhàn rỗi, vuốt dọc theo đường cong cường tráng của thân thể, châm ngòi thổi lửa.
“Vậy lần sau đến lượt ta ở trên.” Cũng phải làm cho ngươi nếm thử mùi vị đau đớn này chứ!
“Được.” Phượng Thiên Tường ngay cả thời gian do dự cũng không cần, đáp ngay tức khắc.
Phượng hồ ly này tốt bụng vậy sao? Không phải lại đang tính kế gì nữa chứ? Na Hào Lặc hoài nghi nhìn hắn.
“Nếu thật tâm thích một người, cần gì phải tính toán chuyện ai trên ai dưới.” Phượng Thiên Tường hiểu rõ, thân thiết thâm tình mà nhìn hắn, “Có thể cùng người mình thương cá nước thân mật đã là một trong những chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Phượng Thiên Tường nói thẳng ra ái ngữ, khiến cho Na Hào Lặc xấu hổ đỏ mặt không thôi. Quên đi, ở phía dưới cũng được, chẳng phải chuyện lớn lao gì. Cắn răng một cái, Na Hào Lặc trong đầu đưa ra một quyết định trọng đại, liền tự tay tháo xuống dây chuyền răng thú vẫn luôn đeo đưa cho Phượng Thiên Tường.
“Này cho ngươi.”
Phượng Thiên Tường trịnh trọng tiếp nhận, trân ái nâng niu trong lòng bàn tay, lại cẩn thận hỏi han.
“Na Lặc, ngươi thật sự muốn cho ta? Không hối hận sao?”
Na Hào Lặc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Nếu Hán nhân ngươi khinh thường mấy thứ đồ ‘man di’ của ta thì cứ nói thẳng.”
Phượng Thiên Tường mỉm cười đem dây chuyền răng thú đeo vào cổ mình.
“Na Lặc, ngươi đem lễ vật trân quý như vậy cho ta, ta cao hứng còn không kịp, sao lại ghét bỏ chứ. Hơn nữa…….”
Na Hào Lặc không được tự nhiên mà đem đầu từ trong lòng ngực Phượng Thiên Tường chuyển sang chỗ khác.
“Ngươi biết là được rồi, không cần nói ra.” Mới nói xong đã bị người bên cạnh mạnh mẽ kéo lại.
“Nhưng là ta muốn nghe ngươi nói.” Đôi con ngươi hoa đào cuồng quyến lộ vẻ khẩn cầu, đừng nói Na Hào Lặc, bất cứ ai đều cảm thấy được, lúc này mà cự tuyệt được Phượng Thiên Tường là chuyện còn khó hơn lên trời.
“Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, ta nói sao được?”
Oán giận một câu, Na Hào Lặc đã thấy Phượng Thiên Tường rất hợp tác mà đem đầu vùi vào hỏm vai hắn, thản nhiên nói.
“Kỳ thực ra rất muốn nhìn biểu tình của ngươi khi nói mấy lời này.”
“Nam nhân Đảng Hạng sẽ nhổ một cái răng của con mồi hung mãnh nhất mình săn được, hổ, báo, gấu này nọ… rồi xỏ qua vào làm mặt dây chuyền đeo. Đến khi gặp được người hắn muốn chung sống cả đời, sẽ tháo xuống tặng cho người kia, ý nói… ý nói ‘ta vĩnh viễn là con mồi của ngươi’, vậy đó.” Thật vất vả nói xong, hai gò má của Na Hào Lặc nóng đến sắp nổi lửa.
Phượng Thiên Tường cảm thấy mỹ mãn đem môi mình in trên da thịt người bên cạnh, nhẹ nhàng hôn, không điên cuồng mà chất chứa thâm tình, đó là phương thức biểu hiện tình yêu say đắm của con người từ trước đến nay lúc nào cũng bình tĩnh giảo hoạt này.
Tầm mắt gắt gao phủ lấy người bị mình đặt dưới thân, đôi con ngươi hoa đào của Phượng Thiên Tường chớp chớp, tình nồng ý đậm, hạnh phúc mà cười, cúi xuống thì thầm bên tai Na Hào Lặc —-
“Ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi ngươi. Na-Lặc-của-ta.”
Hoàn.
<Tiếp ở trên> (bạn Mặc Nhiên rảnh rỗi sinh nông nỗi nên viết thêm vào)
“Na Lặc à, chúng ta là mối đầu tiên mà Mặc Nhiên và Gray tác hợp được đó.” Phượng Thiên Tường chớp chớp mắt. “Bên Cự môn tinh quân Thiên Tuyền và tiểu hầu gia Hoài Cảnh chậm hơn chúng ta rồi.”
“Ồ vậy à.” Na Hào Lặc có điều suy nghĩ, “Nhưng hai người họ chuyển nghề mai mối hồi nào vậy?”
“Mặc kệ họ là gì, nói chung từ nay sẽ không ai phiền đến chúng ta nữa.” Cười gian xảo.
“Ừ thì đúng, nhưng… nhưng ngươi đừng có cười kiểu đó được không.” Nổi da gà. Hồ ly này lại đang tính kế gì đây?
Tiến sát lại, “Không còn ai nhìn trộm, vậy cũng không cần phải tiết chế nữa, Na Lặc của ta, đêm chỉ mới bắt đầu thôi, hờ hờ~”
Có ai đó cười hề hề như tên trộm.
Có ai đó lùi về sau muốn trốn, nhưng sau lưng lại là vách tường.
Và thế là.
Đóng cửa tắt đèn~
Bạn Mặc Nhiên xách dép chạy.
Cám ơn mọi người đã theo dõi chuyện tình của Thiên Tường hồ ly tướng quân và Na Lặc tộc trưởng thẳng tính.
Cùng đón xem lang yêu Ly Khế làm thế nào nung chảy hoàn toàn tảng băng thiên quân Thiên Tuyền,và những thử thách nào đang chờ đón tiểu hầu gia Ninh Hoài Cảnh cùng Từ gia tiểu công tử Từ Khách Thu nhé~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phượng Tướng Quân Truyền
Chương 13: Vĩ thanh
Chương 13: Vĩ thanh