DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!
Chương 8

Chính là, sự thật luôn tàn khốc.

“Linh linh… Linh linh…”

Là ai sớm như vậy đã tới quấy rầy cậu ngủ! Đáng giận, đáng lẽ hôm nay có thể không cần rời giường từ sáng sớm nha. Cậu bực bội gãi gãi đầu, tránh những chướng ngại vật trên sàn, đi ra mở cửa, nhưng hai giây sau, cậu “BA~” một tiếng đóng cửa lại.

Dụi dụi mắt, dùng sức vỗ vỗ mặt, sau khi xác định bản thân hoàn toàn tỉnh táo, cậu mới lại đem cửa mở ra.

“Sếp… Anh sao lại xuất hiện ở đây?”

Nhìn người đàn ông đứng trước cửa nhà cậu, Bạch Hạo Lãng cào cào mái tóc rối bời, kinh ngạc hỏi.

“Đến đốc thúc cậu a”

Cái gì?

Trừng lớn hai mắt, phản ứng xong cậu liền gào lên “Sếp, anh tha tôi đi!”

“Nhanh, rửa mặt nhanh lên một chút, tôi mua bữa sáng cho cậu rồi” Giơ giơ túi thức ăn trên tay, sếp thập phần hăng hái nói “Ăn xong, chúng ta cùng cố gắng”.

Ách… Sếp, anh là đã sớm tính trước đúng không? Cậu lại cũng không thể phản đối!

Nhìn sếp vì không có chỗ ngồi đành bất đắc dĩ đứng dựa vào tường mà tao nhã ăn uống, cậu phát hiện ngày nghỉ lại ngâm nước nóng rồi, nhưng thành ra như vậy cũng rất không tồi.

Ít nhất, có sếp giúp mình cùng tổng vệ sinh nha. Hơn nữa ngươi hẳn chưa từng nghe qua, có sếp nào lại sáng sớm tới nhà nhân viên làm cu li a? Cho nên, hắc hắc, cậu lời rồi.

Xắn tay áo, cậu và sếp quyết định phân công hợp tác, cậu phụ trách đem tất cả rác rưởi nhặt lên bỏ vào túi rác, dù sao cũng không thể thật sự bảo sếp đến nhặt ve chai nha, cho nên sếp thì thay cậu đem quần áo vứt lung tung trên mặt đất, trên salon hoặc trong góc phòng nhặt lên bỏ vào giỏ, đợi đem đi giặt.

Không nghĩ tới việc đơn giản như thế mất tới hơn hai tiếng mới hoàn thành…Được rồi, cậu thừa nhận đây là bởi vì phòng cậu bẩn không tưởng được.

Vặn vặn eo, nhìn phòng ở nhất thời trở nên rộng rãi không ít, cậu lập tức cảm thấy thỏa mãn, mà tính lười biếng cũng nổi lên.

Kỳ thực, như vậy cũng đủ rồi đi? Dù sao, nơi này rất nhanh sẽ lại bị rác rưởi lấp đầy, dọn dẹp vất vả cũng chả có ích gì.

Vừa nghĩ vậy, cậu lập tức dừng tất cả hoạt động, chậm rãi đi tới salon, chuẩn bị đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Chỉ là, hành động bị nhìn thấu, một túi lại một túi rác bị nhét vào tay, hiển nhiên sếp là muốn cậu đem chúng mang ra chỗ thu rác gần đây vứt đi.

Còn chưa kịp oán giận, người cũng đã bị đẩy ra ngoài cửa, cho nên cậu dù bất mãn cũng chỉ có thể phồng má, thở phì phì, mà khi hai tay trống trơn trở về, một giây sau, tay lập tức lại bị nhét vào cây chổi, ý tứ cũng rất rõ ràng.

Được, cậu nhẫn!

Thế là, cậu nhận mệnh đem tất cả bụi đất, rác nhỏ quét hết bỏ thùng rác, rồi lại tự giác đi lau cửa sổ.

Còn sếp nha, hắn… Hắn cư nhiên ngồi trên salon!

“Sếp, anh lười biếng!” Cậu hô to gọi nhỏ vùng lên, lập tức vội vàng ném khăn lau sang một bên.

Giơ lên quyển sách trên tay, sếp giải thích “Tôi đang dọn dẹp những cái hòm đựng đồ kia, không phải lười biếng”. Vừa nói, tay sếp như cũ không ngừng lật sách “Bất quá, không nghĩ tới cậu thế nhưng sưu tầm thật nhiều truyện cổ tích…Rất ngây thơ nha”.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của sếp, cậu đột nhiên cảm thấy điệu bộ đối phương cười thực chướng mắt, thế là lập tức đoạt lấy quyển sách, giận dỗi mà lầm bầm “Đó là mẹ tôi cố ý gửi tới… Nói cái gì mà tôi trước khi ngủ không đọc qua, nhất định sẽ ngủ không được. Hừ, căn bản là nói hươu nói vượn, tôi mới không phải tiểu hài tử!”

Ô, nguyên lai là chuyện ôm cây đợi thỏ mà…cậu thích nhất đây mà.

“Ân, hoàn toàn không phải tiểu hài tử… Là tiểu bạch thỏ”.

“Cái gì?” Cậu không nghe rõ liền nhìn sếp nghi hoặc.

“Ách, không có gì” Thản nhiên lắc đầu, sếp đem sách trên tay cậu đoạt lại, rồi mới đứng lên tiếp tục dọn dẹp.

Trải qua cả buổi sáng, phòng ở cuối cùng trở lại hình dạng ban đầu, chỉ còn vài thứ linh tinh cần dọn đi, cùng với phòng ngủ của cậu còn cần sửa sang lại.

Kỳ thật, cậu muốn nói như vậy là đủ rồi, mà cậu cũng thực sự hướng sếp phản ánh.

Kết quả, sếp không nói hai lời liền mở cửa phòng ngủ, sau khi nhìn cảnh tượng bên trong, chỉ vứt lại một câu “Cậu cho rằng được rồi?”. Nhìn nhìn, hắn liền kéo cậu đi tới nhà hàng gần đó lấp bao tử, bởi vì chỉ lo dọn dẹp mà tới khi trong bụng kêu ọt ọt ọt ọt như diễn tấu, mới phát hiện ra hóa ra đã sớm qua giờ dùng cơm.

Này rõ ràng lỗi của sếp, cho nên cậu không chút khách khí để hắn mời cơm, cũng không thèm nghĩ là ai vất vả làm lao công miễn phí thanh lí phòng ở cho cậu như thế.

Nếu có bị chất vấn, cậu nhất định sẽ mang vẻ mặt ủy khuất chớp chớp con mắt “Cũng không phải tôi bắt hắn làm vậy…”

Đương nhiên, sếp thật sự cũng không oán không giận mà làm lao công cho cậu, cũng là cam tâm tình nguyện mời cậu ăn cơm.

Sau khi ăn uống no đủ, đương nhiên lại là thời gian làm việc.

Bất quá, việc kế tiếp cũng rất nhẹ nhàng, phòng ở sau khi tốt nghiệp của cậu vốn không lớn, mà phòng ngủ chiếm không gian có hạn, cho nên, chỉ sau một tiếng, trên cơ bản phòng ốc của cậu đã phi thường sạch sẽ, chỉ còn chờ máy giặt cố gắng hoàn thành sứ mạng.

“Hô, cuối cùng đại công cáo thành!”

Cậu hưng phấn mà vung vẩy nắm đấm, tuy rằng có thể duy trì sạch sẽ như vậy được bao lâu, thực là một ẩn số chưa biết.

Nhìn sếp bởi vì đã mệt muốn chết mà ngồi trên salon không biết là nhắm mắt nghỉ ngơi hay đã ngủ, một trận ấm áp lặng lẽ tỏa ra.

Cậu không khỏi cảm thán: ngày nghỉ như vậy, cảm giác không ngờ rất là tốt.

Nhớ tới lời sếp phân phó, cậu nhẹ tay cầm lấy âu phục bên cạnh lén lút ly khai, tiến về hiệu giặt gần đây, bởi vì âu phục không thể tự giặt nha.

Trên đường trở về, cậu từ siêu thị mua chút đồ ăn, cũng đến hàng phim thuê một bộ cậu đã thấy từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội ra rạp xem, sau đó mới vô cùng cao hứng về nhà.

Đột nhiên, cậu nhớ tới một vấn đề, sếp liệu có rời đi rồi không? Dù sao cậu cũng không có mời sếp ở lại cùng ăn cơm.

Đọc truyện chữ Full