Mặc Trần nhàm chán nằm dài trên bàn.
“Ta là lại đây tìm ngươi hỏi chuyện, không phải tìm ngươi lại đây uống trà!” Thần Khê tức giận nói.
“Có cái gì hảo hỏi, Bắc Thần Mộ Dạ kia cũng không phải đồ đần, cho dù độc chết Thái tử gia, cũng sẽ không dùng phương pháp ngu xuẩn như vậy đi!”
“Ta biết là bọn hắn không làm, đại khái ta hỏi là ai làm, ngươi trong tổ chức tình báo tìm ngươi là hợp lý, đừng nói ngươi không không biết đi!”
“Thật có lỗi, thiếu gia, ta hiện tại là thị vệ bên người ngài, hiện tại lão đại Ánh Dương là Sở tiên sinh.”
“Ngươi……” Thần Khê chán nản.
“Tốt, ngươi đã nói ngươi là thị vệ bên người ta, ta đây ngày hôm qua khi đi dinh thự ngươi ở đâu?”
“Ta có chuyện gấp.”
“Xin hỏi Mặc Đại thị vệ có chuyện gì gấp?”
“Bí mật.”
Thần Khê hít sâu một hơi, ở trong lòng an ủi chính mình ngàn vạn lần không cần cùng người như thế chấp nhặt, vì thế lại khôi phục vẻ mặt thần thái ôn hoà.
Ăn lót dạ xong rồi, uống một ngụm trà, Mặc Trần lúc này mới chậm rì rì bắt đầu nói chuyện.
“Căn cứ ý tưởng người bình thường, đầu tiên Bắc Thần Mộ Dạ sẽ không xuẩn như vậy, trắng trợn như vậy đầu độc Đông Hải Thái tử, tái tưởng tượng hơi chút, lần này đến kinh thành trong đội nhân mã trừ bỏ Bắc Thần Mộ Dạ còn có một đội là Bắc đường Nhị hoàng tử Bắc Thần Ngọc Lưu Ly ( QT nó nói thế), cho nên có lối suy nghĩ bình thường sẽ lo lắng, người lớn nhất bị hiềm nghi chính là Bắc Thần Ngọc Lưu Ly. Bắc Thần Mộ Dạ ở địa bàn này mà làm Thái tử Đông Hải trúng độc, Bắc Thần Mộ Dạ nhất định sẽ không làm, nếu làm hắn sẽ mất đi sự ủng hộ của Đông Hải, như vậy cơ hội hoàng huynh hắn Bắc Thần Lưu Quang lên làm thái tử sẽ gia tăng.”
“Ngươi là nói là Bắc Thần Ngọc Lưu Ly hạ độc?”
“Không nhất định, ta chỉ là nói ý tưởng người bình thường, từ vài sự kiện có thể suy đoán ra, phỏng chừng Bắc Thần Ngọc Lưu Ly kia không xuẩn như vậy, nếu đúng như suy đoán thì hắn giúp ca ca hắn cướp lấy ngôi vị hoàng đế, cho nên, hẳn là một người khác.”
“Lại có một người khác?”
Mặc Trần gật đầu,“Hiện tại đúng là thời kì mẫn cảm, tùy tiện nói ra vài cớ sự đều có thể làm cho thiên hạ long trời lỡ đất, cho nên người của mọi tầng lớp đều phải cẩn trọng.”
“Ca ta chẳng phải rất nguy hiểm?”
“Thân là người hoàng gia nào có không nguy hiểm?”
“Vậy ngươi mấy ngày nay đều tra việc này?”
“Đúng vậy, hoàn hảo cái tên Vân Thanh Minh kia cũng đến đây, bằng không ta mệt chết đi được, Sở tiên sinh không biết sao lại đột nhiên biến mất thế này.”
“Cái gì?” Thần Khê kêu to,“Ngươi nói lão sư ta không thấy!”
“Đúng vậy, Sở tiên sinh nói với ta hắn phải rời khỏi đây vài ngày, muốn ta thay chưởng quản Ánh Dương.”
“Không thể nào!” Thần Khê thở dài một tiếng,“Như thế nào mọi mấu chốt phá sự đều có a!”
“Cho nên, thiếu gia ngươi nên mau lớn lên đi!”
Nghe được trong lời nói Mặc Trần, Thần Khê nhìn Mặc Trần đối diện hắn nháy mắt, nguyên lai trong mắt hắn ta vẫn là nhi đồng, hắn rõ ràng ba mươi tuổi a, vì cái gì vẫn là tiểu hài tử mười ba tuổi, cho dù giả dạng thành thục cũng vẫn là tiểu hài tử không lớn a!
Có lẽ hắn thực nên trưởng thành một chút, một đời này, hắn không cần người bảo hộ, hắn còn muốn mình có khả năng, bảo hộ chính mình và bảo hộ người, bởi vì hắn sớm không phải là tên bệnh nhược Liên Khê, hắn hiện tại là Đông Phương Thần Khê, là một con người hoàn toàn mới, như vậy mới có thể nắm chắc sinh mệnh trong lòng bàn tay, hắn cũng mong mình có thể theo đuổi lý tưởng nào đó, mọi thứ hết thảy lần nữa bắt đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sớm Tối Say Cùng Rượu Với Thơ
Chương 21: Ánh dương cung
Chương 21: Ánh dương cung