DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự
Chương 32

63.

Quả nhiên Yunho đã đoán đúng, trong số những người bị trừng phạt trong phi vụ lần này khi đi đến trạm dừng chân phía bắc đã xãy ra sự cố ngoài ý muốn, chấp sự Dong Wook của Kyung Ho đã bỏ trốn. Bởi vì triều đình đang có một cuộc thay đổi nhân sự toàn diện nên không đủ người, thế là Hoàng thượng đành phải gọi Yunho trở về, bảo anh phụ trách chuyện truy bắt Dong Wook.

Ngẫm lại lúc trước khi tòa tuyên án, Dong Wook cũng không có biểu hiện gì mờ ám, sau khi Kyung Ho nhận tội, đám tay chân của hắn cũng lần lượt nhận tội theo, Dong Wook lúc đó rất bình tĩnh tiếp nhận thẩm vấn và phán quyết cuối cùng, cũng không chống cự hay kháng án, giờ đột nhiên bỏ trốn làm người ta khó mà ngờ được.

“Thật không biết tên khốn này muốn làm cái trò quỷ gì nữa, lúc ở trong tù chẳng có chút động tĩnh, mọi người đều nghĩ thái độ nhận tội của hắn rất tốt. Lúc trước trong thời gian thẩm tra mới phát hiện thần kinh hắn có chút vấn đề, đừng nói là bệnh cũ tái phát nha.” Changmin buồn bực cầm sấp tài liệu trên tay, vốn cũng được chấp thuận một kỳ nghỉ dài như Yunho giờ cũng bị gọi trở lại, thật sự rất khó chịu, khó khăn lắm người ta mới đặt được một bữa ăn ngon tại Hawai, giờ thì xong cả rồi! Còn gì đáng căm phẫn hơn chăng!

“Thần kinh có vấn đề không phải đã sớm điều trị ổn rồi sao, bằng không sao có thể vào học viện chấp sự được, yêu cầu nhập học nơi đó rất nghiêm khắc mà.” Yunho vẫn đang chăm chú nhìn tư liệu trong tay, xem ra phải gặp Kyung Ho hỏi lại xem sao, hẳn là phải mất một khoảng thời gian không gặp Jaejoong nữa rồi.

“Em sắp xếp một chút đi, chúng ta sẽ đi đến trạm dừng chân phía bắc để hỏi Kyung Ho, anh gọi điện thoại cho Jaejoong chút.” Yunho buông tài liệu xoa xoa thái dương, thật khiến người ta phiền không chịu nỗi.

“Jaejoong hyung sắp sinh rồi phải không, thật là, khó có được kỳ nghỉ. Tên Dong Wook đáng chết này, em mà tìm được hắn sẽ chém thành tám mảnh!” Shim Changmin tức giận dằn mạnh tư liệu xuống bàn, cảm thán Yoochun hyung và Junsu hyung chạy nhanh thật, mới đó đã cách nửa vòng trái đất, sao có thể triệu hồi về nên tránh được trận này. Nhưng Changmin đã không biết, kỳ thật Yoochun hiện giờ đang ở nam bán cầu cũng không sống tốt hơn là bao, vừa đến nơi đã nhận được nhiệm vụ Hoàng thượng gửi tới, vừa nghỉ phép vừa làm nhiệm vụ, với lại nhiệm vụ này có dễ dàng gì đâu.

“Ừ, cho nên chúng ta phải kết thúc sớm vụ này thôi.” Yunho không nhiều lời, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Nói đại khái với Jaejoong tạm thời anh chưa thể trở lại nhưng vì không muốn Jaejoong lo lắng nên Yunho không nói chi tiết nhiệm vụ của mình, chỉ nói cậu yên tâm chờ anh trở về. Nghĩ đến độ an toàn của khu biệt thự Jung Hoon khá cao, lần trước lúc chuyện tình cảm hai người trở nên ầm ĩ giới truyền thông lợi hại như vậy vẫn không tìm được tung tích của Jaejoong, cậu ở đó hẳn là an toàn.

Jaejoong cảm thấy có chút mất mác nhưng cũng không nhiều lời, còn dặn dò Yunho phải biết chăm sóc bản thân, không cần lo cho cậu. Nghĩ đến người yêu có địa vị đặc thù, tình huống như thế này chắc còn xãy ra nhiều lắm.

Yunho và Changmin tập trung hết tinh thần vào việc truy bắt Dong Wook. Họ nhanh chóng tìm được Kyung Ho, tuy nhiên Kyung Ho cũng không biết việc thần kinh Dong Wook có vấn đề, mà đội quân đang canh giữ Kyung Ho chính là do ba của hắn phái đến nên hắn nào dám có hành động xằng bậy, cam nhận hết những nhiệm vụ mà quân đội giao cho, xem ra việc Dong Wook bỏ chạy không liên quan đến hắn rồi. Sau khi điều tra hết các mối quan hệ, các nhân viên điều tra vẫn không cho ra được kết quả rõ ràng, bối cảnh của Dong Wook khá sạch sẽ, hắn là cô nhi, cũng chẳng có bạn bè thân thiết, trong khoảng thời gian biến mất cũng chẳng thông qua bất kỳ phương tiện nào để chuyển đòi hỏi đến Hoàng gia hay quân đội, chẳng có chút dấu vết bại lộ, cho nên việc điều tra chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nửa tháng đã trôi qua nhưng chẳng có chút tin tức nào, những phi vụ truy bắt lạ lùng nhưng thế này trước nay rất hiếm, làm cho Yunho có đôi khi suy nghĩ lẽ nào người này đột nhiên bốc hơi.

Đang lúc Yunho và Changmin dồn hết sức vào việc truy kích thì nhận được điện thoại của Jung Hoon báo Jaejoong và Jaejae mất tích. Như thường lệ, Jaejoong sau khi dùng bữa tối sẽ dẫn Jaejae đi tản bộ ở sân sau, Sara cũng cùng đi, nhưng vì trong nhà cần phải mua thêm đồ dùng hàng ngày nên cô đã bảo Jaejoong và Jaejae tản bộ trước, còn cô chạy đến siêu thị bên trong khu biệt thự mua chút đồ dùng. Vậy mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, khi Sara từ siêu thị trở về sân sau thì đã không thấy Jaejoong và Jaejae đâu, chỉ thấy món đồ chơi Jaejae hay cầm theo rơi dưới đất tại nơi họ hay tản bộ.

Một linh cảm cực xấu lập tức hiện ra trong suy nghĩ của Yunho, anh lập tức đem cảnh vệ phong tỏa khu vực sân sau khi biệt thự của Jung Hoon, anh cùng Changmin vội vàng chạy tới.

Lúc hai người tới đã thấy Hoàng hậu đang ngồi tại sofa trong nhà Jung Hoon, Hyun Joong và một trợ lý đang xem lại những thước phim ghi lại từ camera an ninh. Tuy khu biệt thự này ở không ít người nhưng nhà nào cũng thuộc dạng đóng cửa ít giao tiếp, dù sao đều là những nhân vật nổi tiếng và giàu có nên chẳng ai muốn người khác biết nơi mình cư ngụ, vì vậy rất ít người có suy nghĩ sau bữa cơm thì sẽ ra ngoài tản bộ, cho nên khu sân sau thường rất vắng người. Bên cạnh sân sau là một khu rừng nên thảm thực vật có độ cao nhất định, cũng không thiếu bụi cây rậm rạp, nếu muốn giấu một người cũng sẽ không dễ dàng tìm ra.

Sau khi đem những đoạn băng ghi hình từ lúc Jaejoong rời nhà cho đến khi biến mất đều xem kỹ một lượt nhưng vẫn không phát hiện được manh mối, chỉ tìm được một đoạn băng ghi lại cảnh một chiếc xe việt dã đậu tại phía sau hòn non bộ gần khu vực sân sau đã bị che mất biển số xe, một người đàn ông mặc trang phục đen từ trên xe bước xuống, dáng người và chiều cao khá trùng khớp với Dong Wook, người đàn ông mang kính râm và khẩu trang, thấy không rõ diện mạo, sau khi xuống xe nhìn một vòng, đi vào khu vực sân sau. Tiếp đến thì đoạn băng kết thúc, hẳn là camera đã bị hủy, cửa sau thông với hòn non bộ trên cơ bản không có ai đi, hơn nữa biển số xe đã bị người ta cố tình che lại, dù hình ảnh trong camera không quá rõ ràng nhưng ít nhất có thể xác minh 90% người đó chính là Dong Wook. Nhưng hắn bắt cóc Jaejoong và Jaejae để làm gì kia chứ?

Yunho điên tiết đánh một cú vào tường, cứ nghĩ đến những điều mà Jaejoong và Jaejae đang phải chịu đựng khiến anh không cách nào bình tĩnh được, nếu chẳng may…..Yunho nhắm mắt, cố trấn tĩnh bản thân, hiện tại tìm được Jaejoong và Jaejae mới là chuyện quan trọng nhất. Sau khi bình tĩnh, Yunho lập tức phái người đi điều tra hành tung của chiếc xe việt dã kia. Nếu Dong Wook dùng họ làm con tin thì điều kiện trao đổi sẽ được đưa đến nhanh thôi.

64.

Jaejoong dần tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong lúc mơ màng cậu còn nhớ rõ mình đang tản bộ, rồi đột nhiên có một người từ phía sau xông đến bịt mũi, miệng, cảm giác một mùi hôi gay gắt xộc vào mũi thì không còn ý thức nữa, trước khi ngất còn thấy hình ảnh Jaejae ôm chân cậu gào lên “baba”. Đúng rồi, Jaejae! Jaejooong lập tức bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên giường, muốn ngồi dậy thì phát hiện hai tay bị trói, đã hiện ra vết bầm, cả hai chân cũng bị xích vào thành giường, độ dài dây xích đủ để cậu có thể nằm, cho nên mục đích trói chỉ là muốn hạn chế hoạt động của cậu thôi. Jaejoong nhìn bốn phía, phát hiện đây là một căn phòng được trang trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường cùng 1 bộ bàn ghế, phòng thật sạch sẽ.

“Jaejae! Jaejae!” Phát hiện ra Jaejae không có bên cạnh, Jaejoong hốt hoảng kêu to.

“Em tỉnh rồi.” Jaejoong gọi cả buổi, Dong Wook mới đẩy của bước vào, trên tay còn dẫn theo bé Jaejae đang bị dây trói chặt, trên miệng còn dán băng keo đề phòng bé bất chợt kêu cứu, quần áo bé con thật bẩn, nước mắt lem luốt cả khuôn mặt, vừa nhìn thấy Jaejoong đã kịch liệt giãy giụa.

“Dong Wook! Anh muốn gì, mau buông con tôi ra!” Nhìn thấy Jaejae bị đối xử tàn nhẫn như vậy, Jaejoong sợ đến mức chết điếng, lập tức giãy giụa muốn nhào xuống, chỉ tiếc dây xích không đủ dài để có làm điều đó.

“Yên tâm đi, nó không sao, chỉ là tên nhóc này ồn quá, vừa rồi còn định trốn nữa chứ, may mà anh phát hiện nên mới trói lại.” Dong Wook đem Jaejae thả lên giường “Chỉ cần hai người ngoan ngoãn, anh sẽ không tổn thương ai hết.”

“Jaejae, con có sao không? Bị đau ở đâu?” Jaejoong lập tức ôm Jaejae vào lòng, đau xót gỡ băng dán trên miệng con, giúp bé cởi trói, Dong Wook đứng bên cạnh cũng không ngăn cản.

“Baba, huhuhu…người xấu này đánh mông con, người xấu còn không cho con ở chung với baba, còn trói Jaejae  nữa.” Lần đầu tiên trong đời trải qua chuyện như vậy, bé Jaejae sợ lắm, ôm chặt lấy Jaejoong khóc mãi không ngừng.

“Cục cưng của baba, đừng sợ, baba sẽ bảo vệ con. Mình là con trai mà, không thể dễ dàng rơi nước mắt được.” Jaejoong dịu dàng an ủi bé.

“Dong Wook, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Anh chẳng muốn gì hết, chỉ muốn mang em đi thôi.”

“Mang tôi đi?” Jaejoong tự nhiên ngẩn ra, nhìn biểu cảm quái dị của Dong Wook không hiểu lời kia có ý gì.

“Jaejoong, em còn giận anh sao? Giận anh giúp Kyung Ho làm bậy sao?” Dong Wook ngồi xuống mép giường, Jaejoong theo bản năng ôm lấy Jaejae dịch về phía cuối giường, Dong Wook thấy Jaejoong đối với hắn cực kỳ phòng bị thì cười khổ một tiếng, phân trần “Jaejoong à, mới đầu anh chỉ định trao đổi Kyung Ho mà thôi, hắn nói chỉ cần hắn leo lên ngôi vị hoàng đế thì sẽ lập tức giao em cho anh, chính là không nghĩ tới….nhưng thôi, giờ mọi chuyện đã không quan trọng nữa. Jaejoong, anh sẽ dẫn em rời khỏi đây, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết bắt đầu cuộc sống mới.” Dong Wook dừng một chút, chỉ về phía Jaejae “Có điều đứa nhỏ này không thể giữ lại, đây là con của em và Yunho đúng không? Nhìn bộ dáng hiện giờ của em đi, sao phải vì Yunho làm chuyện như vậy? Còn cái bụng hiện tại của em nữa, thật không ngờ em có thể mang thai đấy, nhưng tất cả không quan trọng nữa, rất nhanh thôi thứ nghiệt chủng của Yunho sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Biểu cảm của Dong Wook thật ôn hòa nhưng lời nói ra lại cực kỳ tàn độc, khiến Jaejoong chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu! Anh không được phép đụng đến con tôi, nếu không tôi có chết cũng không tha cho anh đâu!” Jaejoong lạnh lùng nói, cậu phát hiện Dong Wook có phần nhún nhường với cậu, xem ra có thể nghe lời cậu nói.

“Jaejoong, chẳng lẽ em thật không biết sao?” Ánh mắt Dong Wook đột nhiên trở nên sắc bén, giọng điệu cũng bắt đầu tức giận, Jaejoong hoảng sợ lui về phía sau thêm chút nữa. Dong Wook lập tức hạ giọng, đưa tay xoa má Jaejoong, cậu theo bản năng hất mặt qua một bên tránh đi “Anh yêu em cỡ nào, sao em lại không biết. Jaejoong, tuy rằng em từ chối anh nhưng anh biết đó là do lúc ở học viện yêu cầu không được yêu mà thôi. Jaejoong à, thật ra em cũng có tình cảm với anh, phải không. Anh sẽ đối với em thật tốt, chỉ cần em rời khỏi Yunho, anh sẽ giúp em an bài tốt hai đứa nhỏ này, sẽ giúp nó chết một cách bình an, không chút đau đớn. Sau đó chúng ta sẽ có những đứa con khác, so với những đứa trẻ này đáng yêu gấp bội phần, cũng thông minh hơn rất nhiều.”

Jaejoong thật không ngờ Dong Wook vẫn còn nuôi ý đồ với cậu, ôm chặt Jaejae vào lòng “Dong Wook, anh điên rồi! Anh sớm đã bị hoàng gia bắt giam trong tù quân đội,  anh có thể dẫn tôi đi sao! Tôi không hề thích anh! Trước đây chưa từng, hiện tại và tương lai cũng sẽ không. Anh thả tôi đi, tôi sẽ giúp anh xin giảm án trước tòa.”

“Không, Jaejoong. Em yêu anh! Chỉ là em không phát hiện ra đó thôi! Em yêu anh, còn làm cơm trưa cho anh mà! Không ai yêu anh hết, chỉ có em là yêu anh thôi! Anh biết em yêu anh! Em là của anh!” Dong Wook đột nhiên đứng phắt dậy, hung tợn hét vào mặt Jaejoong, biểu cảm vặn vẹo thật dữ dằn, giống như tinh thần có chút vấn đề. Jaejoong hoảng sợ, che lỗ tai của Jaejae lại, úp mặt con vào lòng cậu.

“Xin lỗi, Jaejoong, anh có chút kích động chứ không cố ý dọa em đâu. Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không tổn thương em.” Quả nhiên Dong Wook vừa thấy Jaejoong hoảng sợ, thái độ liền dịu lại “Nên ăn chút điểm tâm đi, anh đi lấy thức ăn cho em. Đừng nghĩ đến chuyện trốn, còn mày nữa, hãy tận hưởng những ngày cuối ở bên Jaejoong đi.” Dong Wook chỉ vào mặt Jaejae, ánh mắt lạnh xuống.

“Baba….làm sao giờ? Chúng ta sẽ chết sao?” Dong Wook vừa rời đi, giọng nói nức nở của Jaejae truyền ra từ lòng Jaejoong.

“Jaejae ngoan, đừng sợ, baba sẽ bảo vệ con, Yunho baba rất nhanh sẽ tìm được chúng ta. Jaejae phải dũng cảm lên, làm gương cho các em, biết không? Đừng cãi lời người xấu, phải ngoan, baba bảo con làm gì thì con làm cái đó, được không?” Nhẹ nhàng vỗ lưng con trấn an, bởi vì vừa rồi quá kích động nên giờ cảm giác bụng hơi nhói đau, phỏng chừng động thai khí rồi.

“Baba, sao vậy? Người xấu cũng đánh baba sao? Jaejae giúp baba thổi thổi.” Phát hiện jaejoong không ổn, bé Jaejae lập tức khẩn trương nhìn cậu.

“Baba không sao, chỉ là các em hơi quậy. Jaejae đừng lo, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn, người xấu sẽ không đánh chúng ta, chúng ta chờ Yunho baba đến cứu, được không?”

“Dạ, các em ngoan đi, đừng làm baba đau, Yunho baba rất nhanh sẽ cứu được chúng ta.” bé Jaejae nhẹ nhàng vuốt bụng Jaejoong, bé đã nín khóc, bé muốn trở thành tấm gương tốt cho các em.

Đọc truyện chữ Full