37.
Jaejoong mang bữa ăn vào phòng cho Yunho, bởi vì tay trái của anh bó thạch cao nên Jaejoong không thể làm gì khác hơn là đút anh ăn, trong lòng cậu có tâm sự không biết làm sao để đối mặt với anh, toàn bộ quá trình ăn cơm hai người chẳng ai nói với nhau một câu, Yunho cảm thấy kỳ lạ nhưng thấy Jaejoong quá lo âu nên cũng không dám trêu chọc.
“Jaejoong, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì hả?” Yunho quan tâm hỏi.
“Không sao, điện hạ dùng bữa đi, chút nữa thần mang nước trà cho ngài.” Jaejoong cố gắng bình thản nói.
Nếu tâm trạng Jaejoong không tốt không muốn nói nhiều, Yunho cũng thức thời im lặng, an tĩnh hưởng thụ Jaejoong đút cơm, bầu không khí có chút kỳ quái.
Sau khi giúp Yunho dùng cơm xong, Jaejoong trở về phòng thì thấy Jaejae đang ngồi trên bàn chuẩn bị ăn cơm, cậu liền cùng bé ăn. Tuy Jaejae ăn ngon ơi là ngon nhưng thức ăn vào miệng Jaejoong thì chẳng có vị gì, nhìn con mình vừa ngoan lại vừa dễ thương, Jaejoong hoang mang vô cùng. Cậu tuyệt đối không thể để bé chịu bất cứ tổn thương nào, lúc nào cậu cũng mong con mình bình an lớn lên, nhớ tới mấy ngày trước Jaejae hỏi Yunho có đồng ý làm baba của nhóc không, lòng Jaejoong lại càng thêm sầu. Dù Jaejae rất nghe lời, đã không nhắc chuyện đó nữa nhưng cậu biết trong lòng bé chắc đang buồn, nhóc con ngoan lắm, chuyện gì cũng nghĩ cho cậu, Jaejoong xoay qua, bế Jaejae ôm vào lòng, áp mặt lên má bé, bỗng dưng cậu muốn khóc.
“Baba, baba làm sao vậy?” Jaejae lập tức nhận ra baba hôm nay khác khác, bàn tay bé nhỏ xoa xoa má Jaejoong, lo lắng hỏi.
“Baba không sao, chỉ làm muốn ôm cục cưng của baba một chút thôi.” Jaejoong nhéo yêu má Jaejae, cười một cái.
“Baba, có phải bị đau không, Jaejae nghe mấy chú nói hôm nay baba bị té từ trên cao xuống, baba đau lắm phải không? Baba mau đi nằm nghỉ đi.”
“Baba không sao, cục cưng đừng lo.” Jaejoong cụng trán với bé Jaejae cười nói.
“Có phải chú Yunho đã bảo vệ baba không? Con nghe chú Hyun Joong nói lúc ngã xuống, chú Yunho đã ôm baba cho nên baba không bị thương, chú Yunho mới bị thương, phải không?”
“………..” Không biết phải trả lời Jaejae thế nào, Jaejoong có chút quẫn bách.
“Baba ~ baba ~” Thấy Jaejoong im lặng, bé Jaejae lắc lắc cánh tay cậu.
“Ừ, phải rồi, chú Yunho vì bảo vệ cho baba nên mới bị thương. Chú Yunho rất dũng cảm.”
“Baba, Jaejae muốn đi thăm chú Yunho, có được không?”
“Được, baba dẫn con đi.”
Jaejoong sau khi gọt một ít trái cây thì mang trái cây và dẫn Jaejae đến phòng Yunho.
“Chú Yunho, Jaejae tới thăm chú nè!” Vừa vào phòng bé Jaejae đã chạy nhanh đến giường Yunho, cọ cọ hai cái liền leo lên giường.
Yunho đang ngồi trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy Jaejae, mặt mày lập tức rạng rỡ, dùng cánh tay không bị thương xoa đầu bé, mái tóc mềm của bé khiến anh cảm thấy thật bình yên: “Cảm ơn Jaejae nha, bảo bối ngoan của chú.”
“Chú Yunho đau lắm sao?” Jaejae ngoan ngoãn ngồi một bên, vuốt vuốt cánh tay bó thạch cao của Yunho, còn thổi thổi cho anh, cặp chân mày nhỏ cứ nhíu xoắn lại.
“Chú Yunho không có đau một chút nào hết, thật đó, Jaejae đừng lo nha.”
“Chú Yunho, Jaejae cho chú viên kẹo nè, ăn kẹo sẽ hết đau đó, Jaejae mỗi lần bị té baba cũng cho ăn kẹo, chút xíu là hết đau luôn.” Bé Jaejae xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, trên đó có ba viên kẹo ô mai mà bé thích nhất. Yunho bật cười, lấy một viên, xé bao bỏ vào miệng.
“Cám ơn chú Yunho vì đã bảo vệ baba.” Bé Jaejae nắm tay Yunho, nhìn anh một cách chân thành.
Yunho cười cười ôm Jaejae vào lòng, có một cảm giác thỏa mãn tự nhiên lan tỏa. Jaejoong ngồi một bên, nhìn hai cha con họ mà lòng ngỗn ngang.
“Điện hạ, ăn chút trái cây đi.”
“Chú Yunho, để Jaejae đút cho!” Bé Jaejae nhanh chóng dùng hành động để cảm ơn Yunho vì đã bảo vệ cho baba bé.
“Được.” Bé Jaejae cẩn thận lựa một trái dâu tây đút vào miệng Yunho, anh vui vẻ nhận lấy.
“Baba cũng ăn nha~” Đút cho Yunho xong, Jaejae lại vui vẻ xoay qua đút cho Jaejoong đang ngồi cạnh giường.
“Jaejae tự ăn đi.” Jaejoong cười nói.
Nhìn Jaejae và Jaejoong đùa giỡn bên cạnh mình, Yunho tự nhiên cảm thấy hạnh phúc, một loại cảm giác mà trước giờ anh chưa từng có, khiến anh muốn cảm giác ấm áp này cứ ở bên mình mãi không bao giờ xa rời.
Có bé Jaejae làm cầu nối, không khí thoáng chốc trở nên vui vẻ vô cùng, một nhà ba người cứ người này đút người kia, chớp mắt dĩa trái cây đã được tiêu diệt sạch, tuy rằng Yunho và Jaejae không hề biết mối quan hệ giữa hai người nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nụ cười hạnh phúc trên gương mặt họ, Jaejoong thấy vậy cũng cười thật vui, rồi sau đó lại chợt thấy đau lòng, thấy bất an, thấy áy náy.
“Jaejae à, con về phòng chơi nhé. Chú Yunho bị thương, baba phải giúp chú Yunho tắm, một lát về baba sẽ kể truyện cổ tích cho con nha.”
“Jaejae cũng giúp chú Yunho tắm nữa!” Bây giờ Yunho chính là thần tượng trong lòng bé, bé Jaejae chẳng muốn rời xa chú Yunho một chút nào.
“Jaejae còn nhỏ vậy sao giúp chú Yunho tắm được, ngoan nghe lời baba nhé?” Jaejoong kiên nhẫn giải thích với Jaejae.
“Chú Yunho, Jaejae giúp chú Yunho tắm nha, Jaejae mạnh lắm, thiệt đó, Jaejae giúp chú Yunho có được không?” Jaejae quay qua nhìn Yunho, trông chờ cứu viện.
“Chú Yunho biết là Jaejae mạnh lắm nhưng Jaejae còn nhỏ quá, đợi lớn chút nữa rồi giúp chú, ha?”
“Nhưng ~ Jaejae muốn chơi với chú Yunho thêm chút nữa ” Bé Jaejae ỉu xìu nhìn mà tội.
“Đợi chú Yunho tắm xong sẽ lại chơi với Jaejae nhé? Bây giờ Jaejae tự chơi một chút được không?”
“Được ~ Jaejae sẽ ngoan ngoãn chờ baba tắm cho chú Yunho ha!” Jaejae nghe Yunho hứa như vậy thì hớn hở tuột xuống giường, nắm tay Jaejoong về phòng trước.
Yunho cứ nhìn theo bóng lưng hai người mà cười suốt.
38.
Sau khi mang bé Jaejae về phòng, Jaejoong trở lại phòng ngủ của Yunho, xả đầy bồn nước ấm, chuẩn bị giúp Yunho tắm rửa. Jaejoong tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng nhịp tim cứ đập loạn cả lên, cậu và Yunho rõ ràng là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới nhưng bởi vì sự cố gần gũi thể xác lần đó, tuy rằng sau đó Jaejoong đã cố giữ khoảng cách nhưng mối quan hệ giữa hai người không cách nào khống chế được càng lúc càng gần, Yunho thỉnh thoảng cố ý thân mật cậu không thể vờ như không biết, nhưng cũng không dám vọng tưởng Yunho làm vậy rốt cuộc có ý gì, hơn nữa lại còn biết mối quan hệ ruột thịt của Yunho và Jaejae nên càng không biết phải làm sao để đối mặt với anh.
Yunho ngồi trên giường, nhìn Jaejoong bận rộn trong phòng tắm, nghĩ đến chuyện sắp xãy ra cũng không cách nào trấn định được, từ sau việc kia, cứ mỗi lần Yunho tắm anh lại nhớ đến tình cảnh đêm đó, cho nên hiện tại mỗi lần tắm Yunho phải mất cả nửa tiếng, đó là một vấn đề nghiêm trọng, Yunho rất lo lắng Jaejoong giúp anh tắm nhất định sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn….
“Điện hạ, điện hạ.” Yunho còn đang ngẩn ngơ, thấy Jaejoong đang bận rộn trong nhà tắm hiện đã đứng trước mặt anh cầm màng bọc thức ăn.
“A, làm sao vậy?”
“Trước tiên thần sẽ dùng màng bọc thức ăn bọc tay trái của điện hạ lại để trách thấm nước vào tay.”
“À, được.”
Jaejoong cẩn thận dùng màng bọc thức ăn quấn tay trái của Yunho, vừa để anh không bị đau lại đảm bảo không cho nước thấm vào. Hai người đều có tâm sự nên không ai mở miệng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.
Sau khi đã bọc tay xong, hai người một trước một sau vào phòng tắm, lúc giúp Yunho cởi áo Jaejoong cố gắng làm cho mình ra vẻ tự nhiên, đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu chạm vào thân thể anh khiến anh nhịn không được rùng mình, không phải vì ngón tay Jaejoong quá lạnh mà vì một cảm xúc kỳ quái đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng anh, cởi áo xong Jaejoong định giúp Yunho cởi quần đã bị anh vội vã ngăn lại.
“Jae, Jaejoong để tôi làm là được rồi.” Yunho có chút xấu hổ, hai mươi mấy năm nay đều là mình tự tắm rửa, dù cả hai đều là đàn ông đi chăng nữa cũng không tránh khỏi….
“Vậy thần ra ngoài, điện hạ cần gì thì gọi thần.” Jaejoong nhìn thấy biểu cảm của Yunho liền vội lui ra, đóng cửa lại, đứng ở cửa chờ để Yunho có gọi thì cậu nghe được. Jaejoong tựa vào cửa, cảm nhận nhịp tim đập lung tung của mình, dù chỉ trong chớp mắt nhưng cậu vẫn nhận ra biến đổi trên cơ thể Yunho làm cậu không cách nào xua được ký ức về cái đêm hoang đường kia.
Yunho cởi quần xuống, đối mặt với “người anh em” đang ngẩng cao đầu của mình có chút oán giận, tại sao không biết xấu hổ gì hết vậy! Ráng nhịn chút thôi là được Jaejoong hầu hạ tắm rửa rồi! Thiệt tình! Nhìn nước đã được xả đầy bồn tắm, nếu mình bây giờ bước vào bồn là ướt chắc rồi, nhìn lại người anh em vẫn hừng hực tinh thần, nghĩ muốn đưa tay an ủi một chút nhưng lại sực nhớ Jaejoong còn đang đứng ngoài cửa, thế là cắn răng mở vòi sen, để nước lạnh xối vào thân.
Ngoài cửa, Jaejoong nghe tiếng nước từ vòi sen chảy ra, nghĩ Yunho chắc không thể tự tắm được rồi nên do dự mãi cuối cùng đưa tay gõ cửa: “Điện hạ, cần thần giúp không?”
“Không, không cần, chút là ổn rồi.” Tiếng Yunho lẫn vào tiếng nước, mặc dù có chút mơ hồ nhưng Jaejoong vẫn cảm giác được tiếng thở dồn dập của anh, đừng nói là….trong đầu Jaejoong lại nhớ đến chuyện đêm đó, nháy mắt đỏ mặt.
Người trong cửa người ngoài cửa, Jung Yunho Kim Jaejoong, cảm giác khác lạ càng lúc càng rõ ràng.
Khoảng mười mấy phút sau, tiếng nước trong phòng chợt tắt, Jaejoong nghe thấy bên trong có tiếng động nho nhỏ, hẳn là Yunho đang lau mình, quả nhiên một phút sau, cửa phòng tắm mở ra, thân dưới của Yunho quấn hờ chiếc khăn tắm, hai đầu khăn còn bị anh túm ở tay, đúng là chỉ có một tay không cách nào quấn khăn được, Yunho quẫn bách nhìn Jaejoong: “à….khăn tắm…tôi không quấn được.”
Jaejoong mỉm cười đi vòng ra phía sau Yunho, choàng qua hông anh, đem khăn tắm quấn lại thật kỹ, mùi hương của Yunho sau khi tắm khiến Jaejoong bị chấn động mạnh mà cơ thể của anh cũng vì động tác của cậu mà lại trở nên nóng hừng hực, thời gian không thể kéo dài Jaejoong nhanh chóng hoàn thành động tác, cách ly cơ thể cả hai ra.
Sau đó lại cẩn thận mở màng bọc trên tay Yunho, giúp Yunho nằm lên giường, sau đó quay đi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, chúc Yunho ngủ ngon rồi vội vã quay về phòng mình, bé Jaejae đang chơi đồ chơi trên thảm thấy baba về liền nhào lại đòi baba dẫn đi tìm chú Yunho chơi.
“Chú Yunho bị thương rồi, cần phải nghỉ ngơi sớm, Jaejae là bé ngoan đúng không, vậy thì không được quấy rầy chú Yunho nghỉ ngơi.”
“Vậy Jaejae chờ chú Yunho khỏe lại qua chơi.”
“Được, Jaejae của baba là ngoan nhất.”
“Baba, cùng tắm đi.”
“Được!” Jaejoong bế bổng bé Jaejae lên, sau đó hai cha con hihi haha cùng nhau vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa thơm tho sạch sẽ, hai cha con cùng lên giường, bé Jaejae vẫn như mọi ngày lăn vào lòng Jaejoong làm ổ rồi bắt đầu tiến hành cuộc trò chuyện trong đêm của hai cha con.
“Baba, chú Yunho thiệt không thể làm baba của Jaejae sao?” Bé Jaejae đã suy nghĩ thiệt là lâu mới can đảm hỏi baba lần nữa, hôm nay là chú Yunho bảo vệ baba, Jaejae cảm thấy biết ơn vô cùng, hơn nữa cũng thích chú Yunho gấp bội lần lúc trước.
“Jaejae rất thích chú Yunho sao?” Chẳng lẽ đây chính là linh cảm cha con sao, Hyun Joong, Changmin, Yoochun, Junsu ai cũng đều thương Jaejae nhưng thằng bé không hề muốn ai làm baba cả, chỉ đối với Yunho là cố chấp đòi bằng được.
“Dạ, Jaejae thích chú Yunho lắm, chú Yunho bảo vệ baba và Jaejae!”
“Baba tự bảo vệ mình được, còn nữa sau này Jaejae lớn sẽ bảo vệ baba!”
“Nhưng mà Jaejae lâu lắm mới lớn!”
“Jaejae mỗi ngày cố gắng ăn nhiều một chút sẽ lớn nhanh thôi!”
“Thật sao? Vậy mỗi ngày baba phải nấu nhiều món ngon cho Jaejae nha!”
“Ừ, baba mỗi ngày sẽ nấu thật nhiều món ngon cho con.” Không biết trả lời với bé về chuyện Yunho sẽ làm baba như thế nào, Jaejoong đành phải đi đường vòng, chuyển sang chuyện khác, hai cha con nói chuyện một lúc thì bé Jaejae cũng ngủ luôn nhưng Jaejoong kể từ lúc nhận được kết quả DNA thì cậu biết cậu chẳng thể nào yên giấc được nữa.
Mà ở phòng sát vách, Yunho cũng giống Jaejoong, không cách nào chợp mắt dù chỉ một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự
Chương 19
Chương 19