DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự
Chương 17

33.

Bởi vì chuyện trúng Mandala, Yunho cho Jaejoong nghỉ ngơi vài ngày để cơ thể bình phục, mặt trời đã lên cao mà Jaejoong vẫn nằm lỳ trên giường, thân thể khó chịu cũng khiến hành động trì trệ, cho nên Jaejoong rất vui vẻ đón nhận đợt nghỉ phép này, coi như bảo dưỡng thân thể đi.

Bé Jaejae cảm thấy thật kỳ lạ, bình thường baba đều gọi mình dậy từ rất sớm, sao hôm nay trời đã sáng bửng rồi mà baba vẫn còn nằm trên giường với mình? Jaejae ngồi dậy, trong đầu ngập tràn nghi vấn. Lúc này Yunho bưng điểm tâm tới, đẩy cửa phòng ra, Jaejae liền vui vẻ gọi chú Yunho. Thấy Jaejoong còn chưa tỉnh, Yunho liền đưa tay lên môi “suỵt” một tiếng, ý bảo Jaejae đừng đánh thức baba.

Yunho để bữa sáng của Jaejoong lên bàn, đưa tay bế Jaejae nhấc bổng qua người Jaejoong, rồi thả bé xuống, giúp bé mặc quần áo, sau đó nhỏ giọng nói: “Chú dẫn Jaejae đi ăn sáng nhé, baba còn mệt để baba nghỉ ngơi nha.”

“Dạ.” Bé Jaejae ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cổ Yunho để anh bế bé, hai người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chú Yunho, có phải chú để baba làm nhiều việc quá không?” Bé Jaejae vừa ăn bánh gato vừa ngẩng đầu hỏi Yunho.

“Hả?” Yunho thắc mắc sao Jaejae lại hỏi như thế.

“Baba nói, chú là ông chủ của baba. Baba mệt là tại chú để baba làm việc nhiều quá phải không? Chú Yunho có thể bớt việc cho baba không? Jaejae không muốn baba cực khổ đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng.

“Chú Yunho sai rồi, sau này chú sẽ bớt việc cho baba cháu nhé, để baba nghỉ ngơi thật nhiều, rồi chơi cùng Jaejae nữa, chịu không?” Yunho xoa đầu Jaejae cam kết với bé.

“Chú Yunho là tốt nhất!” Jaejae hôn chụt một cái lên má Yunho, kem trên bánh cũng ịn hết lên má anh. Yunho cũng chẳng thèm để ý, đưa tay chùi kem, sau đó nhéo nhéo mũi Jaejae.

Bé Jaejae nhìn chằm chằm Yunho, thầm nghĩ nếu chú Yunho làm baba mình thì tốt quá nhưng baba đã nói không được rồi, ôi chao, bé Jaejae mới mấy tuổi đầu đã có phiền não.

Jaejae ăn sáng xong, cuối tuần cũng chẳng có chuyện gì làm, lúc Jaejae nghe nói mấy bà dì bên chỗ bà nội vẫn còn chưa đi thì dụ kiểu gì cũng không chịu đi qua điện Hoàng hậu, Yunho liền nói với mẫu hậu hôm nay để Jaejae ở bên điện Thái tử đi, anh sẽ trông chừng bé.

Yunho đường đường là đàn ông hai mươi mấy tuổi, chưa từng làm cha, lại trông chừng Jaejae, bản thân anh cũng thấy chuyện này thật quái dị, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của bé Jaejae thì không cách nào từ chối được. Yunho bế Jaejae vào phòng ngủ của mình, lấy ra những món đồ chơi mà khi còn nhỏ anh vẫn hay chơi, dù đã mười mấy hai chục năm trước nhưng dù sao cũng là đồ chơi của Thái tử cho nên vẫn còn mới lắm. Bé Jaejae thích cực kỳ luôn, sờ sờ món này, nghịch nghịch món kia, yêu thích chẳng nỡ rời tay. Thùng bảo bối của Yunho trước đây rất nhanh đã bị bé Jaejae làm trống rỗng, trên sàn bày đủ món đồ chơi, cũng may phòng Thái tử khá rộng cho nên nhìn cũng không bề bộn lắm.

Yunho thấy bé Jaejae tự ngồi chơi đồ chơi rất ngoan, trong đầu liền nghĩ nếu mình có một đứa con như vậy cũng có gì không tốt, nhìn Jaejae xem cứ như phiên bản thu nhỏ của Jaejoong vậy, làm anh lại nhớ đến cậu, không biết giờ cậu ấy thế nào. Tối hôm đó bản thân không biết tiết chế, nhưng dù sao cũng tại thuốc khống chế mà, thân là đàn ông, năng lực tự chủ của nửa người dưới sao có thể mạnh mẽ như vậy được.

Ở cạnh Jaejoong, vấn đề này mình thật sự suy nghĩ  nghiêm túc trong hai ngày nay, tuy rằng không biết bản thân có phải đã động lòng với Jaejoong chưa nhưng không thể phủ nhận một điều, cảm giác mình đối với Jaejoong khác với những người chung quanh, không phải là tình bạn như đối với Yoochun và changmin. Đó là yêu sao? Chẳng lẽ làm chuyện đó liền sinh tình cảm? Có thể tiến tới chăng? Haha, đùa sao, tuy rằng mẫu hậu luôn miệng nói mình thích đàn ông cũng không sao, nhưng mà thuốc để con trai mang thai cảm giác hơn phân nửa là nói đùa rồi, nếu thật có loại thuốc này, sao không nghe các nhà khoa học chứng thực. Nhưng chuyện nam nhân sinh con thật ra trong thư viện hoàng gia có một quyển sách ghi lại, có một tộc người tên là Linh Sát tồn tại từ thời cổ xưa, tộc người đó chỉ có đàn ông, cho nên chuyện sinh con cũng do đàn ông đảm trách. Nhưng tất cả những thông tin về tộc người này cho đến hiện tại đều trở thành truyền thuyết, nếu không đã sớm bị bắt làm nghiên cứu mất rồi. Mình là Thái tử, nhiệm vụ nối dõi là chuyện đương nhiên phải làm, nếu không các cựu thần hoàng thất sẽ làm ầm lên mất, trừ phi mình không làm Hoàng đế thì chuyện mình có cưới đàn ông cũng chẳng ai quan tâm….

Jaejoong lúc tỉnh giấc đã gần đến bữa trưa, phát hiện bé Jaejae không có trên giường, xem chừng là dậy rồi chạy đi chơi, nhưng sao không gọi mình dậy giúp bé đánh răng rửa mặt nhỉ? Trên bàn có bữa sáng, sữa đã nguội, chắc là Jisung hay Ưnchi mang đến đây mà. Jaejoong đứng dậy mặc quần áo, trên người đã bớt đau nhức, xem ra thuốc Yunho đưa mình ngâm nước tắm đã phát huy hiệu quả, tối mai ngâm lần nữa chắc sẽ hết.

Jaejoong nghĩ nên gọi điện thoại cho Hyun Joong hỏi thăm tình hình bé Jaejae, lại nghe nói bé Jaejae hôm nay vẫn đang ở điện Thái tử. Jaejoong đi ra đại sảnh của điện Thái tử nhưng không thấy Jaejae đâu, có chút lo lắng, bắt lấy vài người trong điện hỏi thăm ai cũng nói không biết, mà Jisung và Ưn Chi cũng không biết đi nơi nào, Jaejoong liền gọi điện thoại cho Jisung, lại nghe báo là bé Jaejae đang ở cùng Yunho. Tâm trạng Jaejoong cứ là lạ, chẳng biết tả làm sao, tóm lại là rối lắm. Nếu là lúc trước, Yunho và Jaejae vui vẻ như vậy cậu thật sự rất vui nhưng hiện tại mối quan hệ của Yunho và Jaejae lại khiến cậu có chút do dự, ngược lại không muốn hai người quá thân thiết, đắn đo một lúc cậu gọi điện thoại cho Yunho, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

“Thái tử điện hạ, là thần.”

“Jaejoong à, có chuyện gì?” Jaejoong phát hiện sau đêm đó Yunho đã đổi xưng hô với cậu, trực tiếp gọi tên luôn.

“Vừa rồi nghe Jisung nói Jaejae đang ở chỗ ngài, nên thần…”

“Ừ, hôm nay là cuối tuần, tôi cũng không bận gì, Jaejae không muốn qua chỗ mẫu hậu, cho nên tôi liền mang thằng bé đi chơi một chút. Bọn tôi đang ở phòng tôi nè, cậu dậy rồi thì qua đây đi.”

“Vâng, cám ơn điện hạ.

34.

Lúc Jaejoong đi vào phòng ngủ của Yunho thì phát hiện ra hai người họ đang cuộn lại một cục cười giỡn ầm ĩ, chẳng có chút dáng vẻ Thái tử ngày thường chút nào, không khỏi nổi ba vạch hắc tuyến trên trán.

Bé Jaejae vừa thấy baba thì vui vẻ chạy ào đến, Jaejoong cười bắt lấy bé ôm lên, Yunho thấy thân thể Jaejoong đã khá hơn nhiều trong lòng cũng yên tâm không ít.

“Jaejoong, bữa sáng tôi để trong phòng cậu, cậu đã ăn chưa?”

“A? Còn, còn chưa có ăn.” Không ngờ bữa sáng lại do đích thân Yunho mang đến, Jaejoong ngạc nhiên quá chừng.

“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta cùng đến nhà ăn đi.” Nhìn đồng hồ, Yunho đi về phía Jaejoong, thực tự nhiên ôm lấy bé Jaejae thẳng tiến nhà ăn, bé Jaejae dựa vào ngực Yunho ngoắc ngoắc Jaejoong: “Baba, baba mau lên ~”

Jaejoong hay tay còn duy trì tư thế bế Jaejae mà ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì vậy? Đây là hành động mà Thái tử nên đối xử với chấp sự và con trai chấp sự đây sao? Vì cái gì lại thuận tay như vậy? Jaejoong thực buồn bực nhưng dù có bực cỡ nào cũng phải thất thễu theo Yunho đi đến nhà ăn.

Yunho và Jaejoong trong lúc cả hai cùng không biết đã có một loại tình cảm nảy sinh với tốc độ thần tốc….

Bởi vì là chấp sự của Yunho nên Jaejoong thực dễ dàng lấy được tóc của Yunho, sự kiện Mandala đã qua ba ngày, Jaejoong liền lấy tóc của Yunho và Jaejae gửi cho Jung Hoon nhờ anh ấy đi kiểm tra kết quả DNA giúp, đương nhiên Jaejoong luôn che giấu thân phận của Yunho cho nên nhất định không nói, chỉ nói có một sợi là của Jaejae còn lại thì Jung Hoon ép cỡ nào cũng ngậm miệng. Jung Hoon cảm thấy rất kỳ quái nhưng anh cũng không nhiều lời thêm nữa, giúp Jaejoong mang hai sợi tóc đi xét nghiệm.

Trải qua hai, ba ngày nghỉ dưỡng, thân thể Jaejoong đã ổn, cũng quay lại làm việc. Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện đêm đó, xem như chưa từng có chuyện gì xãy ra, Yunho không yêu cầu Jaejoong phụ trách thêm phần chuẩn bị công việc cho anh nên công tác của Jaejoong nhẹ hơn rất nhiều. Trong lòng đang lo lắng một điều, thêm nữa thái độ Yunho đột nhiên thay đổi, Jaejoong cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, vô tri vô giác khoảnh khắc Yunho và Jaejoong ở chung trở nên thân mật hơn rất nhiều, thân thiết như lúc cậu ở cạnh Changmin hay Yoochun vậy.

Kết quả DNA phải sau một tuần mới biết, còn chuyện người của tộc Linh Sát mang thai thì phải sau hai tháng mới biết, mọi chuyện đều khiến cho Jaejoong bất an không thôi.

Vốn tưởng rằng rảnh rỗi rồi mình sẽ suy nghĩ một lý do để xin nghỉ phép nhưng ngày rảnh rỗi còn chưa đến hai ngày. Vì sắp đến cuộc sát hạch tư cách người kế vị, Yunho bắt đầu tiến hành cưỡi ngựa, bắn cung cùng rèn luyện thân thể. Nhưng nói gì thì nói huấn luyện thì chỉ có Yunho tham gia thôi, liên quan gì đến Jaejoong, mới đầu theo lịch là Changmin sẽ đi cùng Yunho nhưng chẳng biết vì sao Yunho cứ khăng khăng đòi Jaejoong hộ tống, hộ tống còn chưa tính, còn muốn Jaejoong tập luyện cùng anh, Jaejoong không muốn nhưng Yunho mượn uy Thái tử uy hiếp người ta.

Jaejoong trong lòng muốn chém Yunho ra thành nhiều mảnh nhỏ, hơn nữa còn nghĩ lẽ nào cảm giác người này thích cậu là nhầm? Jaejoong là chấp sự cao cấp nhưng lại là chấp sự chuyên về đời sống, đối với bắn súng, cưỡi ngựa hay các hình thức luyện tập dành riêng cho chấp sự vệ sĩ cậu hoàn toàn không biết, thế mà Yunho dùng chiêu vừa đấm vừa xoa luôn kéo Jaejoong đi.

Ngày đầu tiên theo Yunho học cưỡi ngựa về, hai cái đùi Jaejoong mỏi rã rời như sắp rụng.

Ngày thứ hai học bắn súng, sau khi về Jaejoong bị ù tai cả một đêm.

Ngày thứ ba sau khi theo Yunho từ phòng tập thể thao về, thân thể Jaejoong đau ê ẩm.

Jaejoong sau khi tắm xong thì nằm ỳ trên giường, động cũng không muốn động, bé Jaejae trèo lên giường muốn đấm vai cho Jaejoong.

“Baba, baba, chú Yunho nói baba đã lâu không có vận động, cho nên thân thể mới đau nhức, để Jaejae xoa cho baba nha, baba sẽ khỏe ngay thôi.”

“Jaejae thực ngoan, Jaejae chính là bảo bối của baba.” Jaejoong chôn mặt trong gối bật cười, mặc dù bàn tay nhỏ xíu của Jaejae làm gì có tí lực nào nhưng Jaejoong cảm thấy thật thỏa mãn.

Giữa lúc hai cha con đang trò chuyện rôm rả, Yunho cầm một chai dầu xoa bóp gõ cửa.

“Chú Yunho ~” Bé Jaejae ngọt ngào gọi một tiếng, động tác trên tay vẫn không ngừng.

“Jaejae ngoan quá, biết xoa vai cho baba nữa à?”

“Dạ!” Bé Jaejae cúi đầu, tập trung cho công việc của mình.

“Điện hạ, đã trễ thế này, ngài còn không nghỉ ngơi đi, đến đây làm gì, ngài định xoa vai cho thần chắc?” Jaejoong liếc xéo Yunho một cái, sau đó lại úp mặt vô gối, hôm nay cậu bị Yunho quăng ngã cả chục lần, xương cốt đều muốn nát rồi, vị Thái tử này còn dẻo miệng nói đây là dạy miễn phí cho cậu, loại dạy học kiểu này cậu không thèm đâu, trước khi học được đã gãy xương mất rồi.

“Tôi tới là để đưa dầu xoa bóp cho cậu, là loại dầu xoa bóp chuyên trị đau nhức của Thụy Điển đấy, sau khi bôi lên xoa một chút là hết đau ngay.” Yunho không thèm để ý giọng nói mỉa mai của Jaejoong.

“Vậy cám ơn điện hạ nhiều nha, thần vui dữ lắm luôn á.”  Đánh người ta một cái rồi chìa một viên kẹo cho người ta hả, tính tình Yunho lúc sau này quả nhiên là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Được rồi, không phải đã nói gọi tôi là Yunho sao. Không phải cậu cũng gọi Changmin và Yoochun bằng tên còn gì. Tôi làm vậy cũng vì tốt cho cậu thôi, học thêm chút kỹ thuật phòng thân sau này gặp sắc lang mới có thể đối phó chứ.” Chỉ mới có mấy ngày mà Yunho đã đạt tới trình độ ở trước mặt Jaejoong nói nhảm, thành công chọc điên Jaejoong, cũng khiến cậu không quá cung kính cùng thận trọng như trước!

“Thần là đàn ông, cám ơn điện hạ đã quan tâm, thần xin nhận, giờ thì mời điện hạ về cho.” Jaejoong đoạt lấy chai dầu trong tay Yunho, cũng không thèm ngẩng đầu lên đã tiễn khách.

“Nhưng mà cậu đâu có bôi được, để tôi giúp cậu bôi. Đến, Jaejae, giúp chú Yunho bôi dầu cho baba nào.” Nói xong liền giật lại chai dầu, thản nhiên xốc áo ngủ của Jaejoong lên, vẻ mặt cười thật vô hại “Là vị ô mai cậu thích nhé.”

“Jung Yunho! Nè! Không cần! A! Tên khốn này! A! Tự tôi làm được rồi!” Jaejoong cũng không thể để ý thân phận được nữa, xoay người phản kháng, nhưng làm sao có thể chống lại khí lực của Yunho, bàn tay xoa đầy dầu xoa bóp chà lên cái lưng bóng loáng của Jaejoong, cảm xúc tốt như vậy, Yunho liếm môi trong vô thức, Jaejoong vì đau mà nhịn không được kêu một tiếng.

“Baba, baba ráng chịu một chút đi, chú Yunho nói sẽ khỏe nhanh thôi mà.” Bé Jaejae nắm tay Jaejoong an ủi.

Khốn kiếp, ngay cả bảo bối của mình cũng bị mua chuộc, đáng giận! Jaejoong hai mắt đẫm lệ.

“Trên lưng sao mà cậu xoa được, rất nhanh sẽ hết đau thôi, đừng lộn xộn.” Yunho xoa bóp không nặng không nhẹ, tiếng kêu đau của Jaejoong cũng dần dần chuyển thành thanh âm thoải mái.

Mấy ngày nay, Jaejoong không phát hiện, cảm xúc đối với Yunho ngày càng phong phú, không thể khống chế.

Mấy ngày nay, Yunho cũng không phát hiện thái độ mình đối với Jaejoong càng lúc càng ôn nhu, càng lúc càng cưng chiều.

Đọc truyện chữ Full