9.
Rốt cuộc, sắp đến giờ chuẩn bị bữa chiều, Jaejoong lắc lắc đầu, ngẩng lên từ đống văn kiện. Đem chồng văn kiện sắp xếp gọn gàng, cung kính đi đến bên cạnh Yunho.
“Thái tử điện hạ, Jaejoong đi chuẩn bị bữa tối. Điện hạ buổi tối muốn ăn món gì?”
“Cậu muốn làm gì cũng được, Changmin lát nữa sẽ về tới, buổi tối chuẩn bị nhiều thêm hai phần ăn nhé.”
“Vâng, thưa điện hạ. Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương gửi lời nhắn tối nay sẽ dùng cơm cùng ngài ở điện Thái tử.”
“Được, tôi biết rồi, cậu mau đi chuẩn bị.” Nghe tin phụ hoàng cùng mẫu hậu muốn đến dùng cơm cùng mình, Yunho nhất thời thở dài, mới thoát được một bữa cơm không nghe cằn nhằn, buổi tối lại bắt đầu saoT^T
Jaejoong trong đầu suy nghĩ thực đơn, đi đến nhà bếp đã thấy Hyun Joong đứng ở cửa chờ cậu.
“Bữa tối tôi cùng cậu chuẩn bị, cùng đến kho hàng lựa chọn nguyên liệu đi, hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đến dùng bữa, không thể qua loa được.”
“Thật tốt quá, Hyun Joong hyung. Hôm nay Thái tử điện hạ nói thư ký Shim sẽ trở về, cùng dùng cơm luôn.”
“Phải không? Vậy thì phải chuẩn bị nhiều một chút, Changmin thiếu gia ăn giỏi lắm, ít nhất phải chuẩn bị nhiều thêm hai phần đó.”
“Không phải đâu, lợi hại như vậy sao.”
“Đúng vậy, trước giờ Changmin thiếu gia nổi tiếng là đứa trẻ ăn khỏe mà, Hoàng hậu nương nương rất thích điều đó. Lần này thiếu gia đi Đức nửa tháng, trở về chắc Hoàng hậu nương nương mừng lắm đây. Changmin thiếu gia là con nuôi của Hoàng hậu nương nương mà.”
“A? Nương nương có bao nhiêu người con nuôi vậy?”
“Hôm nay vừa mới nhận cậu nữa thì tổng cộng là ba người, người còn lại chính là Yoochun thiếu gia. A, đúng rồi, sau này cũng phải gọi cậu là thiếu gia chứ.”
“Hyung, anh vẫn gọi em là Jaejoong đi.”
“Được rồi được rồi! Không đùa cậu. Nương nương thật sự rất thích trẻ con. Thái tử điện hạ lúc còn nhỏ tính cách có phần lãnh đạm, không thích chơi đùa cùng Hoàng hậu nương nương. Mẹ của Yoochun thiếu gia và mẹ của Changmin thiếu gia là bạn thân của Hoàng hậu nương nương, thường mang hai người đến hoàng cung chơi, nương nương rất thích tính cách hoạt bát của hai vị thiếu gia ấy, cho nên liền nhận làm con nuôi.”
“Vậy…”
“Chuyện trưa nay cậu cũng đừng quá áp lực, Hoàng hậu nương nương là người tốt, cha tôi là chấp sự của nương nương từ rất lâu rồi, năm năm trước ông ấy về hưu, liền để tôi tiếp tục công việc đó. Hôm nay nương nương tự tay dỗ Jaejae ngủ, còn chơi với bé cả buổi chiều, Jaejae thật sự quá đáng yêu, cũng rất thông minh, hai người chơi với nhau thật vui vẻ.”
“Thật vậy sao? Tốt quá, nhưng lại khiến nương nương phải vất vả, Jaejae thật sự rất nghịch đó.”
“Nương nương thích những đứa nhỏ hoạt bát, cho nên luôn oán giận tại sao tính cách Thái tử điện hạ lại lạnh lùng như vậy, chẳng giống con bà chút nào, haha.”
“Đúng vậy mà, nương nương tốt như vậy, cũng không giống ai kia…” Jaejoong nhỏ giọng lầm bầm, không ngờ Hyun Joong nghe được “Sao vậy, Thái tử điện hạ bắt nạt cậu sao?”
“Không, không có.”
“Thái tử điện hạ là người tốt, ở chung lâu ngày cậu sẽ rõ, từ từ sẽ quen thôi.”
“Vâng, cám ơn hyung.”
“Phía trước chính là kho nguyên liệu, cậu đã nghĩ ra thực đơn chưa?”
“Ừm, điện hạ dạ dày không tốt, em định tối nay sẽ nấu cháo dinh dưỡng, cùng vài món ăn có lợi cho tiêu hóa, nhưng khẩu vị của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương em không biết, còn có Shim thư ký.”
“Hoàng thượng và nương nương để hyung lo, về phần Changmin thiếu gia thì cậu không cần phải lo, cậu làm món gì cậu ấy cũng ăn được, cứ làm vài món sở trường của cậu là được rồi.”
“Vậy em yên tâm.”
Cùng Hyun Joong lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó hai người vừa trò chuyện vừa nấu, thời gian trôi qua thật mau. Thật ra cũng vì người trong cung dễ ở chung, chỉ có mỗi vị Thái tử kia tính tình chẳng giống ai, mà tại sao mình lại làm chấp sự đúng cho người đó chứ! Nội tâm Jaejoong không ngừng gào thét.
10.
Đến giờ dùng bữa tối, Hoàng hậu ôm Jaejae ngồi trước bàn ăn, cùng Hoàng đế đùa giỡn. Nhìn thấy Jaejoong, Jaejae ngọt ngào gọi một tiếng baba, đưa tay đòi cậu ôm.
“Nương nương, con xin phép dẫn Jaejae đi trước, tránh ảnh hưởng đến Hoàng thượng và nương nương dùng cơm.”
“Không sao, Jaejae ngoan lắm, cứ để Hoàng hậu ôm đi. Con gọi Yunho đến ăn cơm, mang thức ăn lên đi.” Hoàng hậu chưa mở lời, Hoàng thượng đã nói.
“Vâng, Hoàng thượng.” Hoàng thượng đã lên tiếng, Jaejoong đành phải cung kính theo lệnh, mang món ăn dọn lên.
“Oa, cha nuôi mẹ nuôi, hai người biết hôm nay con về nên dọn tiệc mừng con sao! Chèn ơi, mùi đồ ăn thơm quá đi!” Vừa nhìn thấy một bàn đầy món ăn ngon, rực rỡ đủ màu, Changmin nước miếng chảy ròng “Nửa tháng này con không được ăn món ăn quê nhà! Thật là nhớ chết đi!”
“Đáng tiếc con vừa về, Yoochun lại ra nước ngoài, bằng không có thể sum họp rồi.” Hoàng thượng lúc này cũng như những người cha bình thường, vẻ mặt đều là từ ái.
“Đúng vậy, có điều không chỉ mừng con trở về mà còn mừng ta có thêm một đứa con nuôi và một đứa cháu nuôi nhé.”
“Mẫu hậu người lại nhận loạn con nuôi và cháu nuôi nữa hả? Con nuôi còn chưa đủ nhiều sao? Phụ hoàng, sao người không quản mẫu hậu!” Yunho đi vào nhà ăn đã nghe Hoàng hậu nhận thêm con nuôi, nhịn không được cằn nhằn.
“Mẫu hậu thích là được rồi, đều là ngươi tình ta nguyện có gì không tốt, Jaejae cũng rất đáng yêu, khiến mẫu hậu của con thật vui vẻ.”
“Yunho hyung chẳng qua sợ địa vị đứa con ruột của anh ấy bị lung lay mà thôi, haha. Chúc mừng mẹ nuôi! Không biết con nuôi của mẹ là anh hay em của con vậy?”
“Là anh của con, là chấp sự mới của Yunho, Kim Jaejoong. Bảo bối này chính là cháu ta, con của Jaejoong, tên là Kim YunJae.” Hoàng hậu nương nương đắc ý dạt dào nói.
Yunho và Changmin lúc nghe được tên của bé Jaejae thì thiếu điều muốn phun cả nước trà ra bàn.
“Sao tên của đứa nhỏ lại giống tên của Yunho hyung và Jaejoong hyung ghép lại quá vậy, haha.”
“Shim Changmin! Không được nói bậy, đứa nhỏ kia không liên quan gì đến anh hết! Mẫu hậu, người cũng thật là. Cứ nhận hết người này đến người khác, cũng không xem người ta có nguyện ý không.” Yunho bĩu môi, tỏ thái độ với Hoàng hậu.
“Đương nhiên là nguyện ý, ta không có ép Jaejoong à nha! Nhóc thối, ghen tỵ sao?” Hoàng hậu cười thật gian “ai bảo con không biết điều, chẳng biết lấy lòng ta gì hết.”
Yunho không nói gì trở mặt khinh thường, người là Hoàng hậu, người ta dám nói không muốn sao?
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ, thư ký Shim, thức ăn đã được dọn xong. Có thể bắt đầu dùng cơm được rồi.” Yunho còn chưa kịp phản bác, Jaejoong đã dọn xong thức ăn, mời mọi người dùng bữa.
“Hyun Joong hyung, anh lại làm ra món mới sao? Món này siêu ngon á!”
“Hôm nay, tất cả món ăn đều là Jaejoong làm, tôi chỉ phụ giúp thôi, tay nghề nấu ăn của Jaejoong cao hơn tôi nhiều lắm, Changmin thiếu gia có lộc ăn rồi.”
“Phải không? Thật hay quá. Vị này là Jaejoong hyung phải không? Cám ơn anh! Em nhất định phải ăn hết các món để thưởng thức tài nghệ của anh! Oa, hương vị thật ngon, cha nuôi mẹ nuôi, ăn món này đi! So với lẩu chua trước đây con từng ăn ngon hơn nhiều lắm.” Changmin lúc làm việc điềm tĩnh, chững chạc cùng lúc ăn khác nhau nhiều lắm.
“Changmin thiếu gia thích là tốt rồi.” Jaejoong thấy tay nghề của mình được khen thì cũng vui.
“Cũng bình thường thôi mà.” Yunho biểu cảm thản nhiên nhưng lời nói chính là phá đám.
“Làm ơn đi, Yunho hyung, anh đừng có sỉ nhục vị giác chuyên gia thẩm định món ăn ngon của em. Jaejoong hyung cứ gọi em là Changmin được rồi, em quyết định sau này sẽ ăn cơm ở đây! Jaejoong hyung hãy làm cho em nhiều món ngon nhé!”
“Hừ, tay nghề Jaejoong tốt như vậy, con còn kén cá chọn canh, Jaejoong à, con đừng để ý đến nó.” Hoàng hậu cũng là lời lẽ chính đáng.
“Quả thật không tồi.” Ngay cả Hoàng thượng cũng khen. Một bàn đều đứng về phía Jaejoong, Yunho đành phải hậm hực ngậm miệng.
“Bánh bánh, bánh bánh…” Cục cưng cũng không hiểu người lớn đang nói chuyện gì, chỉ nhìn chằm chằm một bàn thức ăn vừa đẹp lại vừa thơm, nhìn thấy bánh kem khoái khẩu của mình lập tức cầm muỗng lên.
“Jaejae của chúng ta thích ăn bánh trứng sao, đến bà nội lấy cho con.”
“Hoàng hậu nương nương, Jaejae để con chăm, người mau dùng cơm đi. Jaejae lúc ăn cơm nghịch lắm.” Jaejoong đi đến bên Hoàng hậu bế lấy Jaejae.
“Được rồi, Jaejoong, Hyung Joong, hai người cũng ngồi xuống ăn đi. Đã lâu rồi không được dùng cơm chung với mọi người thế này. Thật sự rất náo nhiệt.” Hoàng hậu đã nói, Jaejoong và Hyun Joong sao có thể từ chối, đành mang chén đến ngồi vào bàn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự
Chương 5
Chương 5