Woah, rốt cuộc đã quay về sau bao nhiêu năm! Seoul ahhhhhhhhhh!” Thiếu niên ở trước sân bay nhìn lên bầu trời đêm Seoul, nụ cười nhẹ nhưng khiến bao người mê say “Xe của Jung Hoon hyung đậu ở đâu nhỉ…uhm… hình như là quẹo trái…chiếc xe hơi màu đen…..A! Tìm thấy rồi!Sao lại đậu ở góc này cơ chứ, thật là, nếu không phải mình đây tinh mắt, có mà người thường thì tìm tới khuya nhé!” Jaejoong kéo theo vali chạy vội về phía chiếc xe, mở cửa xe ngồi vào trong. Còn chưa ngồi vững thì đã bị một lực mạnh đè xuống, không kịp la môi đã bị chặn, một mùi hương nam tính mãnh liệt xông thẳng vào mũi cùng với tiếng thở dốc dồn dập…..Hạ thân chợt thấy lạnh, cơ hồ trong nháy mắt người thanh niên đang đè trên người cậu đã thô lỗ xé cả quần lẫn quần lót của cậu, vật nhỏ bị người đàn ông kia nắm lấy, Jaejoong sợ hãi sống chết giãy giụa nhưng dù làm sao cũng bị đôi tay hữu lực kia giam cầm, muốn trốn cũng không được. Người đàn ông ấy hôn cậu, nụ hôn sâu quấn quýt giữa môi và lưỡi, Jaejoong mở to hai mắt nhưng giữa bóng đêm trong chiếc xe không một ánh đèn thì có thể thấy được gì chứ.
“Ô…..A!” Khoảnh khắc nam nhân kia mạnh mẽ tiến vào, hậu huyệt của Jaejoong như muốn xé rách. Cơn đau kịch liệt khiến cậu không thể kiềm chế mà hét lên, nước mắt cũng không ngừng trào ra nhưng trong xe tối thế này, ai có thể cứu cậu đây, kẻ kia tựa hồ cũng không phát hiện cậu đang đau đớn thế nào, chỉ biết trải nụ hôn khắp cơ thể Jaejoong, phát tiết dục vọng bản thân. Không biết qua bao nhiêu lâu, người kia rốt cuộc dừng lại, buông Jaejoong ra, ngã qua một bên, hình như là mê man rồi. Jaejoong đau đến nghẹn thở, toàn thân đau đớn nhưng không dám nhúc nhích cũng không dám hét to, sợ người kia tỉnh lại sẽ tiếp tục cưỡng bức cậu. Một lát sau, thấy người đàn ông đó không còn động tĩnh gì, Jaejoong mới gom chút sức tàn mặc quần áo vào chạy khỏi chiếc xe màu đen có màn che quỷ dị này. Mười năm chưa từng về Seoul, ngay giờ phút đầu tiên đặt chân về nước đã bị một người đàn ông xa lạ cường bạo, mà bản thân mình cũng là nam! Tất cả như một cơn ác mộng kinh hoàng, chỉ có đau đớn trên người nhắc nhở, đây không phải là mộng.
2.
“Jaejae! Không rửa tay thì không được ăn cơm! Nếu con mà không rửa tay thì lát nữa sẽ không có bánh pudding trái cây ăn đâu nhé!” Nghe thấy hương đồ ăn quyến rũ, bé Jaejae mới 2 tuổi đã chạy ào lại bàn định bóc đồ ăn, may là Jaejoong nhanh tay lẹ mắt đem Kim YunJae từ trên bàn cơm thả xuống. Kim YunJae là con của Jaejoong, bộ dáng giống cậu như hai giọt nước cho nên liền đặt tên ở nhà là Jaejae. Còn tên YunJae đại ý mang nghĩa trường tồn (đây là tác giả viết nha hehe)
“Jaejae sẽ ngoan ngoãn đi rửa tay mà, baba đừng có không cho Jaejae ăn bánh pudding nha.” Vừa mới nghe không có bánh ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Jaejae nhăn lại, vội đi lấy lòng.
“Tay có bẩn một chút cũng sẽ không bệnh được đâu, Jaejoong à em cũng đừng nghiêm khắc quá. Jaejae của chúng ta từ nhỏ đã là một nhóc con thích ăn vặt, cẩn thận biến thành heo con nha.” Kim Jung Hoon từ xa đi tới, dùng ngón tay nhéo nhéo chóp mũi bé Jaejae, trêu bé.
“Đồ ăn baba làm thơm thơm! Ăn ngon! Jaejae thích! Jaejae không phải heo nhỏ!” Bé Jaejae ngoan ngoãn đưa hai tay vào vòi nước, vừa ngẩng đầu trả lời Jung Hoon, bộ dáng đáng yêu tới mức ai thấy cũng muốn hôn một cái.
“Hyung cho là Jaejae giống hyung sao! Còn nhỏ như vậy mà sinh bệnh cũng chẳng phải chuyện đùa đâu! Cái gì cũng phải chú ý mới được!” Đợi bé Jaejae rửa tay xong, Jaejoong liền bế bé thả vào ghế ăn.
“Phải phải phải, Jaejoong càng ngày càng ra dáng bà mẹ đảm đang. Jaejae à, con không được bệnh để mami lo lắng đâu nha.” Jung Hoon khẩy khẩy đôi đũa trêu chọc.
“Hyung! Đừng nói linh tinh trước mặt đứa nhỏ chứ! Đúng rồi hyung, em đã đem bằng chấp sự của mình đăng ký việc làm ở học viện chấp sự, chắc vài ngày nữa sẽ được sắp xếp việc, đến lúc đó nhờ anh trông chừng Jaejae giúp em.”
“Nhanh như vậy, Jaejae mới 2 tuổi, em không cần phải đi làm gấp vậy đâu. Như bây giờ cũng đâu có gì bất tiện.”
“Hai năm nay cha con em đã làm phiền anh nhiều, bọn em cũng không thể mãi dựa vào anh như thế, em phải mau chóng đi làm để kiếm tiền trả cho anh, hơn nữa…”
“Cậu mà còn nói tiền bạc là anh giận thật đó, anh chính là cậu của Jaejae, cho cháu mình chút tiền xài có nghĩa lý gì chứ. Em kiên trì đi làm thì anh ủng hộ em, dù sao cũng không lãng phí cố gắng trong hai năm nay của em để đạt được cái bằng chấp sự kia. Anh sẽ chăm sóc cho Jaejae, nhưng em cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, có gì thì thương lượng với anh, có biết không?”
“Vâng! Cám ơn hyung, yên tâm đi!”
“Jaejae à, lúc ba đi làm con ở nhà phải ngoan, nghe lời cậu Jung Hoon có biết không, như vậy baba mới kiếm thật nhiều tiền dẫn Jaejae đi ăn ngon được.” Jaejoong nhẹ nhàng lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng bé Jaejae, xoa xoa đầu bé.
“Đi làm là cái gì? Tại sao baba phải đi làm?”
“Đi làm chính là baba đi đến nhà người khác, làm quản gia giúp người ta trông coi mọi chuyện, sau đó người ta sẽ trả tiền cho baba. Như vậy thì baba đã có tiền dẫn Jaejae đi mua đồ ăn ngon rồi. Nhưng lúc baba đi làm thì không thể ở nhà chơi với Jaejae được, cho nên Jaejae phải ngoan, phải nghe lời bác quản gia và cậu Jung Hoon, nếu không baba sẽ không mua thức ăn vặt cho con đâu, biết chưa?”
“Vậy baba đi làm kiếm tiền mua đồ ăn cho Jaejae đi, Jaejae sẽ nghe lời bác quản gia và cậu Jung Hoon mà! Jaejae ngoan lắm đó!” Bé Jaejae ưỡn ngực vỗ vỗ cam đoan, bộ dáng chọc cho Jaejoong và Jung Hoon bật cười.
“Con đó, chỉ biết có ăn thôi!” Jaejoong cưng chìu nhéo nhéo cái mũi của bé.
“Jaejae phải ăn nhiều mới mau lớn bảo vệ baba được chứ!” Bé Jaejae khoa tay múa chân giải thích, lời nói cùng hành động của bé khiến Jaejoong cảm động.
“Được, vậy baba đút Jaejae ăn nhiều một chút, Jaejae phải mau lớn nha, sau này baba phải trông cậy vào Jaejae rồi!”
“Ưm.” Jaejae ngoan ngoãn nuốt xuống muỗng cơm Jaejoong đút, sau đó cầm muỗng múc một miếng đưa đến miệng cậu “Baba cũng ăn một miếng!”
“Jaejae thật sự rất ngoan, cũng không uổng công em đã rất vất vả mới sinh được nhóc. Đúng là một tiểu phúc tinh mà!” Nhìn thấy hai cha con Jaejoong thân thiết với nhau, Jung Hoon cũng cảm thấy ấm lòng.
Mặc dù đứa nhỏ này là ngoài ý muốn mà có nhưng chuyện quá khứ Jaejoong đã không còn muốn truy cứu nữa, hiện tại cậu và Jaejae sống thật vui vẻ là tốt rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[DBSK Fanfic] – Vương Phi Của Ta Là Chấp Sự
Chương 1
Chương 1