DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Diêm Nam Tình Sự
Chương 58

Ba người đi là ba phương hướng.

Linh Lung luôn luôn tại bên ngoài chờ Ninh Băng, cho nên cũng không cần người hộ tống, hai người tự hành quay về Lan Tâm Uyển. Ninh Băng là một tên mù đường, ở hoàng cung lâu như vậy vẫn là không biết đường, không có người dẫn hắn đi, không lạc đường mới là lạ.

“Linh Lung, hai ngày nay, ngươi có gặp Ảnh cùng Kinh Lan không?” Ninh Băng đột nhiên nhớ tới hai người vừa hồi cung liền biến mất.

“Không phát hiện.” Linh Lung lắc đầu, công tử nhà nàng vừa nói như vậy nàng cũng mới nhớ tới, đúng là chưa thấy qua hai người kia.

“Công tử, ngài tìm ta?” Ảnh đột nhiên lên tiếng.

“Má ơi, Ảnh cái tên này a, ngươi định hù chết ta sao, sao tự nhiên ở đâu lại xuất hiện đột ngột vậy.” Ninh Băng vỗ vộ ngực bị Ảnh doạ lui hai bước.

“Ngài quên? Tại đây trong cung, ta là ảnh vệ của ngài, ngài bình thường không nhìn thấy ta, nhưng chỉ cần ngài có sự, ta nhất định sẽ xuất hiện.” Ảnh trả lời thật bình tĩnh.

“Kia cũng không cần khoa trương như vậy chứ, đây là công phu gì a, xuất quỷ nhập thần.” Ninh Băng có chút tò mò.

“Kỳ thật không có gì, đây chỉ là công phu cơ bản của ảnh vệ thôi.”

“Nga.”

“Công tử, ngài còn chưa nói muốn gặp ta có chuyện gì?” Ảnh tiếp tục hỏi.

“Chỉ là muốn nhìn một chút Chíp Bông cùng Đô Đô thôi, ngươi không mang ta đi, ta cũng tìm không thấy a, đúng rồi, có thể mang Linh Lung theo không?” Hai  tiểu tử kia thật sự là rất đáng yêu, muốn cho Linh Lung cũng trông thấy.

“Có thể, vương thượng sớm dặn dò qua, Linh Lung có thể đi.” Đáy lòng Ảnh thầm bội phục chủ nhân thần cơ diệu toán.

“Ai? Sao hắn lại biết ta muốn mang Linh Lung cùng đi a?” Ninh Băng buồn bực.

“Vương thượng nói, có chuyện vui ngươi sẽ không quên Linh Lung.” Vương thượng thật đúng là hiểu biết công tử a.

“Hắc hắc, vẫn là hiểu biết ta, thế, chúng ta đi thôi.” Ninh Băng có chút khẩn trương.

“Công tử, các ngươi đang nói cái gì? Chíp Bông Đô Đô là cái gì?” Linh Lung không hiểu ra sao.

“Không nói với ngươi đâu, chờ một lát thấy sẽ biết.” Ninh Băng nheo mắt, hướng Linh Lung cười thần bí, đi theo Ảnh.

“Cái gì vậy a, còn giữ bí mật?” Linh Lung nhỏ giọng nói thầm cũng chạy nhanh đuổi kịp hai người phía trước.

“Các vật nhỏ, ta tới rồi đây.” Ninh Băng đầu tiên lớn tiếng kêu gọi hai tiểu tử hắn mong nhớ ngày đêm.

“Các ngươi tới rồi?” Chíp Bông Đô Đô không xuất hiện, thế nhưng Kinh Lan lại cười ha ha xuất hiện.

“Kinh Lan, thì ra ngươi ở trong này a.” Thấy Kinh Lan, Ninh Băng thật ra không ngoài ý muốn, sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách bám dai như đỉa của Kinh Lan, nhất định là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào cùng Ảnh ở chung.

“Đúng vậy, ta không ở nơi này còn có thể ở chỗ nào, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tuỳ cẩu thôi.” Nói xong còn rất thâm ý nhìn ai kia liếc mắt một cái.

“Câm miệng.” Ảnh vốn không có từ mới mẻ.

“Ai ai? Kinh Lan ngươi rốt cục được nguyện ý rồi à?” Ninh Băng trợn to mắt, Ảnh không đuổi Kinh Lan đi, ngữ khí cũng không phải mạnh mẽ cứng rắn lắm, thú vị a.

“Ai nha, chỉ là chưa nói trắng ra thôi, người ta cũng không phải không biết xấu hổ.” Kinh Lan bày ra tư thái thẹn thùng, trên mặt nở rộ tươi cười nhưng mà tuyệt không thẹn thùng, còn có chút khoa trương.

“Khụ khụ, chả thấy chỗ nào ngượng ngùng cả.” Ninh Băng khinh bỉ gã.

“Tiểu Băng Băng, thật sự là không có mắt a.” Kinh Lan vỗ bả vai Ninh Băng một chút, hình tượng cứ như tú bà vậy.

“Được rồi được rồi, ta nhận thua a, ngươi vẫn là bình thường một chút đi, Ảnh, ngươi liền thật sự đồng ý? Không hề lo lắng sao? Ta thật sự là bội phục dũng khí của ngươi a.” Ninh Băng nổi da gà đầy người.

“Ngươi có ý gì, đừng có mà ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta a, đời này, ta chỉ là người của Ảnh thôi.” Không đợi Ảnh nói chuyện, Kinh Lan liền nóng nảy, vừa nói vừa bám dính vào người Ảnh, cứ như một hầu tử.

“Đi xuống.” Ảnh chỉ nói hai chữ này.

Khuôn mặt không biểu tình của Ảnh nháy mắt liền đỏ, thật sự là kỳ quan, Ninh Băng nhìn chằm chằm, chỉ có thể lắc đầu than thở vỏ quýt dày có móng tay nhọn a, thế giới này, rất thần kỳ.

“Công tử, ngươi nói muốn gặp không phải Kinh Lan công tử đi, ngươi đổi tên rồi sao?” Linh Lung lúc này ra tiếng, nàng còn tưởng Chíp Bông Đô Đô là cái gì mới lạ chứ.

“Nga, chính là, ta nói, Chíp Bông cùng Đô Đô đâu?” Ninh Băng không hứng thú cùng hai người này nói chuyện nữa, tâm tư lại thả lại đến trên người hai tiểu tử kia.

“Là thứ gì vậy?” Kinh Lan không biết Ninh Băng là đang nói đến hai tiểu Báo tử kia.

“Chính là hai tiểu Báo tử kia a.” Ninh Băng lo lắng trả lời.

“Nga nga, đây là tên mà ngươi đặt cho chúng nó sao?” Kinh Lan kinh ngạc, đặt cho Báo tử cái tên đáng yêu như vậy, này thích hợp sao, gã cảm thấy tư duy của Ninh Băng cũng là kỳ lạ.

“Đúng vậy, dễ nghe đi.” Ninh Băng rất đắc ý.

“Dễ nghe, thật sự rất dễ nghe, ta nói, ngươi là suy nghĩ như thế nào, động vật hung mãnh đến thế, ngươi lại đặt tên như vậy.” Kinh Lan tỏ vẻ không hiểu, thật sự là muốn biết phương thức suy nghĩ của Ninh Băng.

“Hung mãnh? Hai tiểu tử kia đáng yêu như vậy ngươi nói bọn chúng hung mãnh?” Ninh Băng dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Kinh Lan.

“Hai chúng nó đáng yêu?” Kinh Lan mở to hai mắt, gã cùng Ninh Băng nói là không phải cùng loại Báo tử a.

“Ảnh, ngươi còn có hai con báo khác sao? Đáng yêu?” Kinh Lan ngược lại hỏi Ảnh.

“Không có.” Ảnh trả lời vẫn rất ngắn gọn.

“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, Ảnh, mang hai tiểu tử kia đến a.” Ninh Băng chờ có điểm không kiên nhẫn.

“Vâng.” Ảnh xoay người bước đi.

Chỉ chốc lát sau Ảnh đã trở lại, phía sau đi theo hai con vật thoạt nhìn thật sự không thể nào đáng yêu nổi, ít nhất người thường thấy báo sẽ sợ hãi đi.

“Ha ha, các vật nhỏ, có nhớ ta hay không a, mau tới ôm một cái.” Ninh Băng thấy Chíp Bông cùng Đô Đô hưng phấn kêu to, hai tiểu tử này tuy rằng đã không còn bộ dáng như lần đầu tiên hắn thấy bọn chúng, nhưng trong mắt hắn vẫn là đáng yêu như vậy.

Chíp Bông Đô Đô nhìn thấy Ninh Băng cũng có vẻ rất hưng phấn, lập tức lao đến trước mặt Ninh Băng, ở trên người hắn cọ đến cọ đi, Ninh Băng cười ngửa tới ngửa lui.

“Linh Lung, ngươi xem, Chíp Bông cùng Đô Đô đáng yêu lắm đúng không, ngươi cũng đến sờ sờ bọn chúng đi.” Ninh Băng không quên tiếp đón Linh Lung.

“Oa, thật khá a, công tử, ta có thể sờ bọn chúng?” Linh Lung cũng là ánh mắt toả sáng, nàng rất thích các con vật lông mềm mại thế này.

“Đương nhiên, Chíp Bông Đô Đô, đây là Linh Lung tỷ tỷ, mau tiếp đón đi.” Ninh Băng làm giống như Báo tử có thể nghe hiểu tiếng người.

“Đến, làm cho tỷ tỷ sờ sờ.” Linh Lung hưng phấn tiến lên vuốt ve bộ lông bóng loáng của Chíp Bông Đô Đô, xúc cảm thật tốt.

Chíp Bông Đô Đô đối Linh Lung cũng thật hữu hảo, cũng cọ cọ vào đùi Linh Lung.

Hai người hai báo cứ như vậy lăn làm một đoàn.

“Đi, chúng ta đi bên ngoài chạy chạy.” Ninh Băng ra lệnh một tiếng, mặt khác một người cùng hai báo liền chạy theo ra bên ngoài.

“Thật sự là vật họp theo loài, ngươi nói nha đầu Linh Lung kia cũng là, như thế nào cũng không sợ hãi a, ta nhìn hai con kia là ta liền run run.” Kinh Lan không biết vào thời điểm nào túm lấy góc áo Ảnh núp ở phía sau, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, Chíp Bông Đô Đô đều đi rồi, gã vẫn không dám từ phía sau Ảnh đi ra.

“Đều đi rồi.” Ảnh nói chuyện vẫn là không nhiều lắm, đem Kinh Lan từ phía sau túm đi ra.

“Ta biết, nhưng vẫn là có điểm lo lắng a, lúc này nếu đột nhiên chạy trở về, ta không bị hù chết mới là lạ.” Kinh Lan lòng còn sợ hãi nhìn nhìn bên ngoài, hoàn hảo, không bóng dáng.

“Có ta ở đây.” Ảnh chỉ nói mấy chữ.

“Chỉ biết ngươi tốt nhất, thân một chút.” Kinh Lan khó khi nào nghe thấy Ảnh nói những lới làm cho gã cảm động như vậy, gã có điểm thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà vừa mừng vừa lo).

Ảnh không nói chuyện, cũng không trốn, mặc cho Kinh Lan hôn vào hai má một chút, Kinh Lan rất đắc ý, mặt Ảnh có chút hồng, vẫn là không thích ứng thân mật như vậy đi.

Trong phòng vợ chồng son liếc mắt đưa tình, ngọt ngào mật mật.

Ngoài phòng hai người hai báo đang lăn lộn trên cỏ, tiếng cười chấn thiên động địa, cường lực mà thanh âm của Ninh Băng cùng Linh Lung xuyên thấu không phải bình thường.

Chỉ có thể nói, thời tiết tốt lắm, cuộc sống thật đẹp……

Đọc truyện chữ Full