Trương Khải Huy thảnh thơi ngồi ở sô pha hút thuốc. “Anh vào bằng cách nào?”. Tôi cởi áo khoát
Hắn quơ quơ chùm chìa khóa gì đó, quăng lên bàn trà, sau đó dập thuốc vào gạt tàn. Ngả người vào sô pha, tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi
– “Anh tới làm gì?”. Tôi đóng sầm cửa, một cước đá văng bàn trà, đến trước mặt hắn nắm lấy cổ áo kéo hắn đứng lên. “Anh có thể để tôi sống một ngày an bình không? Có tin tôi sẽ báo công an khu vực không? Anh đồ hỗn đản này….”. Hắn đột nhiên kéo mạnh lấy thắt lưng tôi, tôi đang đứng trước sô pha nên mất trọng tâm bổ nhào vào người hắn. Hắn cũng chống đỡ không được đặt mông an vị trên sô pha, tôi thuận thế vùng ra, mau mắn phản ứng kịp thời chống một tay nên không trở ngại gì, chỉ là tay hơi ê ẩm một chút. Hắn lại bỏ đá xuống giếng kéo tôi vào lồng ngực, tôi quằn quại, hai người cùng nhau lăn ra trên sàn nhà lạnh băng
– “Mẹ nó!”. Tôi bực bội đứng dậy lại bị hắn kéo trở về, hắn đang hôn lên mặt tôi, một cái xoay người đã đặt tôi nằm dưới. Bộ dáng từ trên cao nhìn xuống của người này làm tôi rất không thoải mái, hơn nữa sàn nhà lạnh băng làm xương sống tôi ê buốt. Ai dè lão huynh ở trên chỉ lo động dục, nặng nề hôn tôi, hôn đến tôi cũng muốn tắt thở. Tôi thử đẩy ngọn núi này ra nhưng không làm được gì, cảm giác tôi bây giờ không khác Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn là bao, chỉ khác nhau duy nhất là tôi nằm ngửa. Trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng sàn nhà lạnh băng vẫn xuyên qua áo truyền vào khắp người tôi, thực hối hận trước không thêm ít tiền trải thảm hoặc ốp sàn gỗ cho ấm
Đến khi tôi chịu không được nữa, gian nan hổn hển nói: “Muốn làm gì thì đi lên giường! Mẹ nó, lạnh chết em”. Hắn cười đứng lên, cũng nhân tiện kéo tôi dậy. Chúng tôi vào phòng ngủ, hắn cởi quần áo ngồi trên giường, thân tựa vào đầu giường thú vị nhìn tôi. Tôi nhìn thấy hành động này của hắn, cau mày
– “Lại đây!”. Hắn vươn tay phải, động tác ‘quyến rũ’ này lập tức làm tôi phản ứng- rốt cuộc vì động tác ấy mà núi băng ngàn năm lở tuyết. Tôi cởi áo lông ném mạnh xuống đất, dữ tợn nghiêm mặt nói: “Anh con mẹ nó có ý gì? Khinh tôi là gì chứ? Nam kĩ hay là nhân tình giấu mặt? Muốn đến thì đến, đi thì đi! Khô mát lại trở về bên cạnh vợ, cùng nữ nhân thân thiết! Tôi con mẹ nó cũng không phải trạm xăng dầu của anh!”
Hắn không nghĩ núi lửa sẽ bùng nổ, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng vọt xuống giường tóm lấy tôi. “Anh nói cho em biết, hiện tại luyến tiếc anh sao? A? Ai là người trước kia luôn rụt rè vậy? Không phải mọi việc đều theo ý em sao, bây giờ còn ăn dấm chua cái gì? Anh đến Bắc Kinh cũng không phải để nhìn em như thế này. Em muốn bức điên anh mới thoải mái, phải không?”
– “Đúng thì thế nào?”. Phổi tôi đã sớm vỡ tung. “Anh rốt cuộc có yêu em sao?”. Nhìn hắn như gà chọi tôi lại tức giận thâm ba phần
– “Những lời này hẳn là anh hỏi em mới phải”. Hắn đến gần, hơi thở nóng ấm trên mặt tôi
– “Yêu! Em nói cho anh em yêu!”. Tôi nóng nảy. “Yêu có năng lực thế nào! Anh có thể li hôn mà lần nữa chọn em sao? Hừ! Không có khả năng! Em trả lời giúp anh– không có khả năng”. Tôi rít gào, hoàn toàn rất mất lịch sự
Hắn sửng sốt, tôi cũng choáng váng— ai mà nghĩ tôi lại nói ra chuyện ma quỷ này! Đây cũng không phải phong cách của Vương Hân tôi! Quả thực giống như oán phụ. Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi, lời nói ra rồi cũng như bát nước hắt đi không hốt lại được, kế tiếp là ngồi im chờ chết
Hắn chậm rãi buông tôi, xoay người đi đến giường, tìm thuốc lá trong áo, hút vài điếu liên tục, sau đó chậm rãi nhìn tôi. Đạm cười lắc đầu. “Vì cái gì đến bây giờ mới nói?”. Tôi nhắm hai mắt lại—-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vĩnh Hằng - Rosespy
Chương 50
Chương 50