DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Biệt Đình
Chương 27: Bệnh thứ 27

Chủ nhiệm đen mặt nhìn hai người đứng trước mặt, “Tôi mới đi có mấy ngày, mấy người đã nghịch thiên rồi?”

Mặt Tiền Hàng còn đen hơn chủ nhiệm, trầm mặc không nói. Ánh mắt Nguyễn Văn Hách đảo loạn xạ, sau đó giơ tay sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của Tiền Hàng, Tiền Hàng một phen đánh rơi ra lườm cậu chàng mấy cái.

“Tôi sai rồi chủ nhiệm.” Tiền Hàng nhận lỗi với lãnh đạo.

“Cậu sai cái gì?”

“Chính là sai thôi.” Sớm muộn gì cũng sẽ cạo sạch lông toàn thân Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng âm thầm phát thệ.

Hôm qua, Nguyễn Văn Hách trong cơn tò mò đã dùng tông đơ điện cạo một con đường vượt rừng trên đầu Tiền Hàng, đến khi anh phát hiện thì đã muộn. Tiền Hàng vốn muốn đánh đòn Nguyễn Văn Hách một trận, nhưng lại bị người chung quanh ngăn cản, tóc đã thành thế này, không còn cách nào khác đành phải cạo sạch toàn bộ.

Dù chủ nhiệm không hiểu Tiền Hàng đang xin cái lỗi gì, nhưng xem ra Tiền Hàng sẽ không phát hỏa lại lần nữa, nhưng vẫn là nhịn không được khuyên nhủ mấy câu, “Cậu ta là bệnh nhân, ngẫu nhiên sẽ làm ra những hành động khác hẳn người thường, những người chúng ta cũng chỉ có thể khoan dung hơn thôi. Nhớ khi xưa lúc tôi mới đến làm cũng không quen được, còn bị bệnh nhân phun nước miếng… Những chuyện đó đều là quá khứ, kỳ thực cậu cạo đầu nhìn cũng rất đẹp, nhìn thêm thành thục lanh lợi.”

Phải đó, mặc thêm cái cà sa là có thể làm hòa thượng, ngay cả đèn cũng có thể tắt bớt một ngọn*, trong lòng Tiền Hàng tràn đầy oán hận.

[ý nói đầu bóng tỏa sáng luôn, khỏi bật nhiều đèn =))]

“Bác sĩ Tiền à, cậu hẳn là vẫn chữa trị cho Nguyễn Văn Hách phải không?”

Lời nói của chủ nhiệm lộ sự cẩn thận, rất nhiều bác sĩ chịu không nổi bệnh nhân thế này sẽ chạy mất, có điều trong lời nói này còn có một tầng ý nghĩa khác.

“Trị, đương nhiên sẽ trị, sao tôi có thể bỏ trị liệu cho cậu ấy chứ.” Tiền Hàng xem như đã hiểu rõ, Nguyễn Văn Hách dù có trị hết cũng là một người bệnh thần kinh.

“Vậy thì tốt, các cậu không có chuyện gì nữa chứ?”

“Không có, chúng tôi về đây.”

Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách ra ngoài, cậu nhóc hoàn toàn không có ý thức phạm lỗi, vừa ra cửa đã lại vươn tay sờ đầu trọc của Tiền Hàng, bị anh bắt lại.

“Nhóc điên, chúng ta phải tìm một nơi nghiêm túc nói chuyện.”

Tiền Hàng cười âm hiểm với Nguyễn Văn Hách, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng cười ra, Nguyễn Văn Hách thấy anh có bộ dáng như vậy thì đẩy tay anh ra muốn chạy, anh lại lôi Nguyễn Văn Hách chạy ra khỏi lầu làm việc.

“Cứu ~~~ ô!”

Từ phía sau không la ra được vì bị Tiền Hàng che lại, chủ nhiệm lại mở cửa nhìn ra ngoài.

“Ai nói có rượu đó, rượu đâu?”*

[cứu /jiù/ phát âm giống rượu (tửu) là /jiǔ/]

Trên hành lang không có ai, chủ nhiệm rủa một câu thần kinh rồi đóng cửa trở vào.

Nguyễn Văn Hách bị tha đi cũng chỉ kêu được một tiếng như vậy, sau đó thì như bạch tuột quấn trên người Tiền Hàng la hét đi đâu chơi đó. Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách đến phòng giải trí hôm trước, chỗ này yên tĩnh không có ai, lại không có camera quan sát, thích hợp cho anh dùng tư hình.

“Đường lang mi còn chưa trả lời ta kìa.” Nguyễn Văn Hách chẳng mảy may phát hiện đại nạn cận kề, đột nhiên bưng đầu Tiền Hàng há mồm cắn xuống.

“Nguyễn Văn Hách thằng điên này!” May mà miệng Nguyễn Văn Hách không to, bằng không không nuốt sạch anh xuống là không được, nhưng cảm giác răng cắn trên đầu rất kỳ, nước miếng lạnh làm chỗ bị cắn mát me mẻ.

Nguyễn Văn Hách bị Tiền Hàng kéo xuống cũng không giận, chảnh chọe nói: “Đường lang mi cám ơn ta đi, không có ta, mi phải tốn biết bao nhiêu tiền cho dầu gội đầu nha.”

“Vậy tôi đúng là phải cảm ơn cậu.” Tiền Hàng dùng tay áo blouse chùi đỉnh đầu, sao mà chùi thế nào cũng cảm thấy nước miếng chùi không hết vậy.

“Đừng khách khí, lần sau mang ta ra ngoài chơi nhiều chút là được thôi.”

Nguyễn Văn Hách đẹp thế này, chống eo ngửa đầu liếc Tiền Hàng, trong mắt đều là ý tứ mau tiếp tục cám ơn ta.

Tiền Hàng cười ha một tiếng, tháo mắt kiếng xuống bỏ vào trong túi áo blouse. Nguyễn Văn Hách nhất thời cảnh giác, bởi vì trước đây cũng có lần Tiền Hàng đột nhiên gỡ mắt kính xuống. Quả nhiên, Nguyễn Văn Hách mới đề phòng, Tiền Hàng đã kéo cậu ra phía sau phòng. Nguyễn Văn Hách hiển nhiên sẽ phản khán, liều mạng cạy tay Tiền Hàng ra. Đã sớm có chuẩn bị, Tiền Hàng móc từ trong túi ra một đoạn dây thừng, vừa lúc Nguyễn Văn Hách đưa tay qua đẩy anh, anh liền quấn dây thừng lên cổ tay cậu, xuất phát từ bản năng Nguyễn Văn Hách lấy tay kia đẩy, bị anh nắm dây thừng thuận thế một vòng quấn chặt. Nguyễn Văn Hách hoảng hốt, tay bị vướng thì bắt đầu dùng chân đá, Tiền Hàng vừa trói tay cậu, vừa đẩy cậu lên tường, thân chen vào giữa hai chân cậu khiến cậu không đá trúng mình được.

“Tụi mình tới chơi một trò kích tình dữ dội đi.” Lúc này Tiền Hàng đã trói xong hai tay Nguyễn Văn Hách, mò gì đó trong túi của mình.

“Trò chơi? Chơi vui không, chơi cái gì?” Nguyễn Văn Hách thoáng cái quên mất tình huống đang bị trói, hưng trí bừng hừng hỏi xem là trò gì, chả trách Tiền Hàng lại trói cậu, đây căn bản chính là cách chơi trò chơi mới.

Tiền Hàng lộ ra nụ cười như thiên sứ, Nguyễn Văn Hách thấy vậy càng thêm chờ mong, có điều khi cậu trông thấy Tiền Hàng lấy ra cái dao cạo râu thì ngẩn ra. Nguyễn Văn Hách đang muốn hỏi Tiền Hàng lấy dao cạo râu làm gì, một tay khác của Tiền Hàng đã vươn về phía quần cậu, nắm lấy mép quần tuột xuống một phát, lộ ra cái quần giữ ấm bên trong. Nguyễn Văn Hách bị dọa cả kinh, mắt đầy hoảng sợ nhìn cái tay đang tuột quần mình, cái tay kia lại kéo quần giữ ấm xuống luôn, lộ ra quần lót bên trong.

[quần giữ ấm: nó dài và ôm như quần legging vậy á]

“Hôm nay màu trắng à.” Tiền Hàng hệt như tên biến thái mà nhìn quần lót của Nguyễn Văn Hách, màu trắng thường xuyên thấu, cho nên anh có thể trông thấy màu đen lộ ra từ bên trong.

Nguyễn Văn Hách hoàn hồn lại, dùng sức đẩy tay Tiền Hàng, “Đường lang cái này chơi không vui, lạnh.”

“Cậu nói xem cậu cho tôi món đại lễ thế này, thế nào tôi cũng phải hồi báo, đúng không?”

Tiền Hàng rờ cái đầu bóng lưỡng của mình, Nguyễn Văn Hách vô thức giơ tay rờ theo, bị anh một phát đẩy ra.

“Cho nên đây là hồi báo.”

Nói rồi, quần lót Nguyễn Văn Hách bị Tiền Hàng kéo xuống, cậu hú lên một tiếng, Tiền Hàng kịp che miệng cậu lại, cho dù chỗ này không có ai, nhưng lỡ như cậu nhóc la to quá cũng sẽ dẫn người tới.

Miệng Nguyễn Văn Hách bị che lại, cậu bắt đầu dùng tay và thân thể đẩy Tiền Hàng. Tiền Hàng bị cậu đẩy tách ra mấy bước, cậu không thèm để ý tới quần mà chạy về phòng bệnh, chạy được hai bước thì té sấp, quần mắc trên đùi căn bản không thể chạy được. Tiền Hàng đuổi theo, lật cậu lại ngồi lên người cậu, dao cạo râu trên tay chìa về phía dưới.

“Đừng lộn xộn, tay nghề của tôi không tốt như Hoắc Nghiên, lỡ cạo đứt đệ đệ của cậu, tôi cũng không trị được.” Vừa nói, Tiền Hàng búng lên huynh đệ của Nguyễn Văn Hách một cái, cậu chàng lập tức không dám lộn xộn nữa.

“Ngoan quá, lần sau còn dám chơi tông đơ điện nữa không?”

Dao cạo râu đặt cạnh lông đen, Nguyễn Văn Hách sợ tới gật đầu liên tục, kết quả dao cạo râu dời xuống cạo mất một nhúm lông đen.

“Ta đã nói không chơi nữa, sao mi còn cạo hả?” Nguyễn Văn Hách phát hỏa.

“Tôi tưởng cậu nói còn chơi, ai bảo cậu nói mà không rõ ràng.”

Nguyễn Văn Hách tức tới nói không nên lời, lại không thành thật bắt đầu giãy dụa.

“Tôi đã nói là đừng lộn xộn, cạo đứt huynh đệ của cậu thì làm sao?” Tiền Hàng nắm hai tay Nguyễn Văn Hách đè trên đỉnh đầu, thân thể cậu lại vặn vẹo qua lại muốn tránh thoát.

“Đường lang mi tên biến thái này, đại biến thái, biến thái bị bệnh chó dại!” Nguyễn Văn Hách chửi ầm lên.

Tiền Hàng hoàn toàn không để ý Nguyễn Văn Hách tiếp tục hỏi:  “Lần sau còn dám dùng tông đơ điện đẩy lên đầu tôi nữa không?”

“Không dám nữa! Chừng nào mi có tóc rồi hẵng nói.”

Nguyễn Văn Hách không dám không mở miệng, lớn tiếng trả lời, nói đến nửa câu sau cơ hồ là nghe không ra, mà trả lời của cậu lại đổi được một nhúm lông đen bị cắt xuống.

“Đường lang chết tiệt, ta ghét mi muốn chết! Ta đã nói rồi, sao mi còn cắt a!”

Tiền Hàng cười với Nguyễn Văn Hách, “Ưng thuận quá dễ dàng nhất định không hối lỗi sâu sắc, nên tôi làm cậu nhớ thật lâu. Còn có tóc của tôi vẫn sẽ mọc lại, không cần cậu lo lắng.”

“Đường lang mi…” Nguyễn Văn Hách nhìn lông đen đã mất một nửa, vành mắt thoáng cái đỏ lên, “Ta sai rồi còn chưa được sao, Tiền Hàng… ô ô ô…”

Tiền Hàng thấy cậu khóc thật thì tay ngập ngừng, nhưng vẫn cạo sạch bên lông còn lại, chừa lại một nửa làm người ta thấy không thoải mái.

“Đừng cho rằng cậu là bệnh nhân thì vô pháp vô thiên,” Tiền Hàng tháo dây thừng trên tay Nguyễn Văn Hách, “cho dù cậu hồ đồ, cũng khống chế hành vi của cậu lại cho tôi, có một số việc không thể làm, làm rồi thì phải trả một cái giá tương đương, hiểu không?”

Nguyễn Văn Hách khóc không thành tiếng, Tiền Hàng mặc quần lại cho cậu, lại kéo cậu đứng lên.

“Cậu có thể khống chế hành vi của mình, nhưng cậu lại không muốn làm thế.” Anh vươn tay nâng cằm Nguyễn Văn Hách lên, bắt cậu nhìn mình, “Cậu đang sợ, sợ không làm chút gì đó thì sẽ nhớ lại thứ khác. Cậu biết rất rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng tỉnh táo thì cậu sẽ lại nhớ đến chuyện gia đình và bạn gái, thế nên cậu thà điên điên khùng khùng cũng không muốn đối mặt với những việc này, những áp lực này chèn ép cậu không thể không điên.”

Nước mắt trên mặt Nguyễn Văn Hách đã ngừng, ngơ ngẩn nhìn Tiền Hàng đến mất hồn. Lúc nhỏ, cậu được đưa vào học ở trường học gần nhà, nhưng không bao lâu thì có bạn bè chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, nói cậu là một đứa nhỏ không có ba, cho dù là có ba cũng là một người ba tùy tiện tìm tới. Mãi đến trung học và phổ thông, những lời này nghe riết lại khiến cậu hiểu được một vài thứ, cho chúng nó tiền chúng nó sẽ ton hót bạn, những lời như con hoang gì đó, đứa nhỏ không cha gì đó cũng sẽ biến thành bạn thật lợi hại, thế là cậu hiển nhiên biến thành kẻ tiêu tiền như nước trong mắt người khác. Cậu không hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng vô phương, cậu chỉ có thể dùng loại biện pháp này để tiêu trừ hình tượng dã chủng trong mắt mọi người. Sau đó cậu gặp được Mẫn Mẫn, bởi vì đã cùng Mẫn Mẫn bỏ trốn mấy lần, cậu liền cho rằng Mẫn Mẫn thích cậu từ tận đáy lòng, lại không ngờ được cô ta cũng hệt như những người khác đều chỉ coi trọng tiền của cậu, lại thêm chuyện hai mẹ con nhà họ Niếp kia mỗi ngày đến quấy phá, dần dần cậu bắt đầu trốn tránh, thẳng đến khi thật sự phát bệnh bị đưa vào bệnh viện.

“Không tới phiên người ngoài như anh nói!”

Nguyễn Văn Hách hung hăng đẩy Tiền Hàng ra, Tiền Hàng đặt mông té xuống đất, cậu chạy về phòng bệnh.

Tiền Hàng ngồi dưới đất nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Văn Hách bỏ đi, đột nhiên dùng sức nện xuống đất. Bây giờ anh cũng không hiểu nổi mình đang làm cái quái gì, dựa theo kế hoạch của anh, dùng sở học y học của anh trị khỏi cho Nguyễn Văn Hách, sau đó an phận thủ thường làm việc tại bệnh viện đến khi về hưu. Nhưng lần đầu tiên đụng trúng loại bệnh nhân này anh cũng không biết làm thế nào, anh rất muốn xem Nguyễn Văn Hách như bệnh nhân bình thường, nhưng anh làm không được, bản thân anh cũng cảm nhận được ánh mắt mình nhìn Nguyễn Văn Hách càng ngày càng tham lam. Mặc dù Nguyễn Văn Hách cũng từng nói thích anh, nhưng anh cảm thấy loại thích này không phải là yêu, có lẽ giống như anh em thân thiết, hoặc có lẽ chỉ là anh em bà con quan hệ tốt.

Tiền Hàng ủ rũ nằm xuống đất nhìn trời, anh biết cách làm hôm nay rất quá phận, những lời ấy cũng không nên nói thẳng ra như vậy, nhưng anh nóng lòng, nếu đã không muốn khiến mình đau khổ, vậy phải mau chóng trị khỏi cho Nguyễn Văn Hách để cậu biến mất trước mắt mình, miễn cho đêm dài lắm mộng ai cũng nếm khổ.

Đọc truyện chữ Full