DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 3 - Chương 21: Làm thế nào để anh tin tưởng!

Lăng Thịnh Duệ định xoay người đi, lại bị cậu nắm tay giữ lại.

“Buông ra.”

Anh không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói, sau đó mới chợt ngộ ra một chuyện. Cái cảm giác này quen thuộc biết bao nhiêu, đã từng như thế bao nhiêu lần rồi, nhưng anh cũng chỉ có thể đáp lại cậu một câu như vậy khi anh bị cậu ôm lấy giữ chặt vào lòng mình.

Anh cười khổ, chẳng lẽ cậu muốn trở lại với lúc xưa.

Thật sự vất vả biết bao nhiêu mới có thể nắm chặt người này lần thứ hai, Phương Nhược Thần nhất định không tự động buông tay anh ra dễ dàng đâu, cậu cố sức kéo anh qua đối mặt với mình.

Lăng Thịnh Duệ nhíu mi, cổ tay bị Phương Nhược Thần níu chặt vào ngực rất đau, anh có cảm giác như các khớp xương đều đang phát ra tiếng kêu “răng rắc”.

Anh cắn chặt răng, cố nén tiến rên xuống không hé răng ra.

Phương Nhược Thần nhìn anh không dời mắt, nhãn thần lạnh băng từ từ chuyển sang nóng rực. Đôi ngươi đen kịn dưới mí mắt cũng như nhiễm một tầng hỏa thiêu thật sự rất dọa người.

“ Phương Nhược Thần, buông ra.” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói.

“ Anh nói với tôi, cũng chỉ nói những lời này?” Phương Nhược Thần cắn răng.

“…………….”

Anh cứng người, trầm giọng không nói. Anh chợt nhận ra, khi mình đối mặt với Phương Nhược Thần trong bắt cứ tình huống nào, cũng thật sự là không thể nói được gì.

Nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt anh, Phương Nhược Thần vừa định buông lỏng tay ra, nhưng thoáng chốc lại nắm chặt hơn, cậu không thể buông tay, nếu buông thì người đàn ông luôn luôn bất định không an phận này không biết sẽ chạy biến đến nơi nào nữa.

“ Cậu muốn gì?”

“Sao anh muốn ở chung một chỗ với Chu Dực?”

Chỉ im lặng một lát, âm thanh hai người đều đồng loạt vang lên, Lăng Thịnh Duệ thì bắt đắc dĩ, Phương Nhược Thần thì tức giận, đan xen lẫn nhau, tạo ra một màng cẩu huyết tiêu chuẩn.

Cả hai đều ngẩn ra, Lăng Thịnh Duệ quay đầu đi, cố nén giọng nói: “ Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến cậu.”

Cậu nổi giận: “ Không liên quan đến tôi? Anh thông đồng ở chung với người đàn ông khác mà không liên quan tới tôi?”

Ngữ khí của cậu hơi kích động, bàn tay vốn đang thả lỏng bỗng siết chặt lại, Lăng Thịnh Duệ bị niết đau đến mức trắng bệt, thở mạng một hơi.

Tài xế đằng sau nhìn thấy tình huống của hai người, khỏi động xe, lập tức phóng như bay.

Phương Nhược Thần không buông anh ra, Lăng Thịnh Duệ khom thắt lưng xuống.

“Đau lắm sao?”

Âm thanh băng đá của Phươn Nhược Thần từ đỉnh đầu truyền đến.

Lời vô ích, anh xém chút nữa bị chọc cho rơi nước mắt, bị người ta siết chặt tay thế mà bảo không đau được sao? Níu tay cậu, anh cố sức rút tay mình về.

“Đồ đê tiện nhà anh, sao không nghĩ cho tôi, anh suốt ngày nằm lăn lộn trên giường hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, sao anh không thử nghĩ xem tôi đau lòng đến chừng nào nào hả?” Ngữ khí của Phương Nhược Thần tràn đầy phẫn nộ, hỗn loạn và bi thương, nhìn qua rất dọa người.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, nước mắt hơi trào ra.

Cánh tay trái vẫn buông thõng xuống phía dưới, mặt chiếc nhẫn được ánh mặt trời phản chiếu rất chói mắt.

Tâm tình cậu như bị một vạn mũi đai nhỏ sắc nhọn đâm chọt vào.

“Tại sao anh lại muốn ở chung với Chu Dực, biết tôi đau lắm không?” Phương Nhược Thần kềm chặt cằm anh, nhìn người kia đau đớn làm cậu có cảm giác vui vể vì trả được thù, dựa vào cái gì người này có thể vô tư qua lại với những tên đàn ông khác, vui đến nỗi quên hết trời trăng mấy giớ chứ?

Cậu cười lạnh nói: “ Hắn ta đưa anh tiền? Hay là công phu trên giường của hắn quá xuất chúng? Làm anh vô cùng thỏa mãn? Anh muốn tiền, tôi có, tôi cũng có thể cho anh rất nhiều, anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho, kỹ thuật trên giường, tôi cũng không thua kém hắn ta, nếu anh muốn sảng khoái, tôi có thể chìu theo làm cho anh sướng như tiên cũng được, tại sao hết lần này đến lần khác anh lại muốn ở với hắn chứ?”

Cậu phẫn nộ chất vấn anh, làm cho Lăng Thịnh Duệ vốn đã sợ trắng mặt nay lại càng như tờ giấy trong suốt hơn.

Anh cuối đầu, trên mặt tràn đầy nhục nhã bất kham, lông mi dài nhẹ nhàng lay động, trông có vẻ vô cùng yếu đuối.

Chỉ trong nháy mắt, Phương Nhược Thần hơi mềm lòng, gần như sắp nhượng bộ anh,  chỉ là cậu nhanh chóng áp chế xuống, người này đa số thời gian đều luôn trầm mặc, biểu tình thì luôn ẩn nhẫn, làm cậu mỗi lần đều có cảm giác như một bông hoa mảnh cậu nắm trong tay bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ nát ra.

“Cậu sai rồi, tôi không bán mình cho cậu ấy, chúng tôi thật sự yêu nhau.”

Anh nói rất nhẹ, nhưng rất kiên định.

Tâm tình Phương Nhược Thần trầm xuống, thật sự rất lạnh, cậu tình nguyện nghe anh nói mình được Chu Dực bao dưỡng. Nhưng cậu tuyệt không thể chấp nhận được người đàn ông này lại nói yêu người khác.

Cậu nghiến răng nhìn Lăng Thịnh Duệ, đáy mắt gần như sắp bốc cháy đến nơi.

Sau đó, anh lại bổ sung một câu nữa: “ Hơn nữa, cậu ấy không hề xem tôi như trai bao, cậu ấy thật sự yêu tôi, tuyệt đối sẽ không ép buộc tôi.”

Chỉ là một câu nói, nhưng lại đánh sâu vào tâm can Phương Nhược Thần.

Sắc mặt cậu đã xấu tới cực điểm: “ Anh muốn nói tới yêu, tôi cũng có, tôi yêu anh còn nhiều hơn hắn nữa kìa.”

Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin được.

Đây là…. Tỏ tình đúng không?

Anh chợt nhớ đến lần đầu khi mới trở lại Trung Quốc, trong xe Phương Nhược Thần đã từng nói với anh rồi, vốn lúc đó anh cho rằng cậu bị tình dực lấp đầy dẫn đến nói lung tung, nhưng bây giờ ngaoij trừ kích động bên ngoài thì cậu hầu như vô cùng tỉnh táo.

“ Cậu nói giỡn?” Ngốc một hồi, Lăng Thịnh Duệ cười gượng nói.

Cậu bình tĩnh nhìn anh, nhãn thần như hung thần ác sát muốn ăn thịt người khác, anh cúi đầu, không dám nhìn cậu.

“Xem ra anh không tin tôi.” Cậu buồn bã buông anh ra, Lăng Thịnh Duệ vội vàng thu cánh tay đau nhức lại, nhẹ nhàng xoa nó.

Phương Nhược Thần quay đầu nhìn về phía đường cái  bên kia: “ Nếu tôi đứng bất động bên đó, anh có tin tôi không?”

(Kaze: thời khắc chơi ngu đã tới -_-)

Cậu nói rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm vậy.

Anh vội lắc đầu: “ Hả cậu đang nói cái gì vậy? Cậu dừng nghĩ quẩn như thế.”

Phương Nhược Thần nhìn dáng vấp dở khóc dở cười của anh, cười khổ một chút. Vốn dĩ cậu không định làm thế, nhưng nếu muốn người đàn ông vô tâm này quan tâm một chút, cũng không thể không….

Cậu không biết dùng phương pháp gì để có được tâm của anh, nên là, lần này cậu muốn thử.

Bỏ lại Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần đi về phía đường.

Lúc này đang là đèn xanh, xe chạy trên đường thành dòng cuồn cuộn, cậu chỉ mới đi vài bước, chút nữa đã bị xe đâm mấy lần, mấy tài xế kinh hồn lớn tiếng mắng chửi cậu, bị nhãn thần lạnh băng của cậu làm câm miệng lại. hai bên đường dần dần hỗn loạn, trên đường đầy rẫy âm thanh kèn oto vang lên.

Lăng Thịnh Duệ bị hành động quái ác của cậu dọa cho hồn phi phách tán, mắt thấy có mấy chiếc xe mém đụng vào cậu, anh vội vàng đi qua.

Tuy ghét cậu, nhưng nếu như cậu xảy ra chuyện gì, anh cũng không chối được trách nhiệm.

“Phương Nhược Thần, cậu nghĩ mình đang làm gì hả? Quay lại đi! Nguy hiểm lắm đó!” Lăng Thịnh Duệ kêu to về hướng cậu, lòng thì nóng như lửa đốt chạy tới đó.

Phương Nhược Thần đi được tới trung tâm con đường,nghe  được tiếng kêu, liền quay đầu lại.

Thần sắc lo lắng của anh rõ ràng như vậy, khóe miệng cậu câu lên một nụ cười, a~~ anh vẫn quan tâm tới tôi.

(Kaze: e k muốn sát phong cảnh, cơ mà, thúc sợ bị tội, nên mới lo thôi anh à:v, lỡ anh chết còn đỡ, thúc còn mấy anh kia lo tiền lên tòa, anh chỉ ngáp ngáp thì thúc bứt rứt lương tâm, phải chăm cho anh ấy….:v)

Nội tâm ảm đạm của cậu một lần nữa được vực dậy.

Cậu lẳng lặng đứng tại chỗ, hai tay đứt túi quần, tạo ra bộ dạng một người tiêu sái đối điện nhìn anh tới gần mình.

Trước mắt cậu hiện lên một hình ảnh duy nhất, chính là người kia chạy đến phía cậu, kéo cậu vào lề, sau đó buông lời răng dạy cậu, tiếp tới là cảm động vì cậu và cuối cùng là chấp nhận cậu.

(Kaze: anh mơ đẹp qá:3)

Cậu biết tưởng tượng khác với hiện thực nhiều lắm, nhưng không phải mỗi người đều có quyền được mơ sao? Tâm hồn cô đơn đã lâu của cậu, thỉnh thoảng sẽ không thể thoát khỏi ảo tưởng, ít ra tâm cậu trong thời gian dài bị dằn vặt cũng được an ủi chút nào đó.

Giống như bây giờ……

Toàn bộ lực chú ý hiện tại của cậu đều tập trung lên người Lăng Thịnh Duệ, không hề chú ý phía xa, có một chiếc oto đang phóng nhanh lao về phía cậu.

Lăng Thịnh Duệ tất nhiên thấy, anh kêu to lên, nhưng Phương Nhược Thần dường như là không thể nghe lọt lời nào.

Rất nhanh, tiếng phanh xe vang vọng lên hòa cùng tiếng ma sát của lớp bánh xe tạo nên một dàn âm thanh chói tai vô cùng.

(Kaze: kết quả của việc anh làm màu … -_-)

Lăng Thịnh Duệ ngừng lại.

Phương Nhược Thần ngã trên mặt đất,máu tươi từ từ tràn ra từ người cậu, dần dần khuếch tán, tản ra trên mặt đường, tựa như một đóa hoa hồng đỏ sắc đang nở rộ rực rỡ.

Màu đỏ kiều diễm.

Lăng Thịnh Duệ cứng ngắt đứng tại chỗ, linh hồn như bị hút ra, người chung quanh bị thu hút vây quanh thành một chỗ. Chỉ có anh là đứng ngơ ngác đứng yên đó thôi.

Toàn bộ thế giới như không còn tiếng động nào,trước mặt anh giờ chỉ còn là một màu đỏ chết chóc mà thôi….

Lăng Thịnh Duệ ngồi trên hàng ghế, khủy tay chống xuống đùi, hai tay che trán, không hề nhúc nhích, anh ngồi như thế đã gần ba giờ rồi.

Ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn sáng, Phương Nhược Thần vẫn còn trong đó.

Phương Vân Dật đứng trước cửa sổ, cả người đều bị vây trong trạng thái bất an.

Cậu lấy thuốc lá ra để trên mép, lại lấy bật lửa ra, vừa định đốt lên, lại nhớ đến biển cấm hút thuốc thì phiền toái bỏ ra, điếu thuốc và hột quẹt đều bị ném về thùng rác không xa.

Lăng Thịnh Duệ bị tiếng động kia làm giật mình, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập bất an.

Âm thanh vừa rồi làm anh nhớ đến âm thanh xe đụng lúc bấy giờ, cho đến hiện tại anh vẫn không tin được sự việc lại diễn ra như thế.

Một Phương Nhược Thần luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, làm sao lại bị xe đụng hôn mê được chứ?

Tiếng bước chân gấp gáp từ hành lang truyền đến, đánh vỡ sự yên tĩnh trong bệnh viện, anh ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh vang lên.

Một người giống hệt Phương Nhược Thần đang gấp gáp đi đến nhưng phong thái vẫn rất tiêu sái, thần sắc nghiêm túc.

Anh biết người này, chính là cha của Phương Nhược Thần.

“Cậu, người tới rồi.” Phương Vân Dật vội vàng tới đón ông.

Phương Kiến Hồng lạnh lùng nhìn về chỗ Lăng Thịnh Duệ, nội tâm Lăng Thịnh Duệ rơi lộp bộp, vội vàng cúi đầu xuống.

Nhãn thần thật đáng sợ…..

“Tiểu Thần sao rồi?” Phương Kiến Hồng thu hồi đường nhìn, trầm giọng hỏi.

“Cơ bản là không sao…..”Phương Vân Dật không biết trả lời thế nào mới không đả kích ông, người đàn ông này nhìn thì rất lạnh lùng tàn nhẫn vô tình, nhưng thực tế lại rất yêu thương đứa con Phương Nhược Thần này.

“Không cần vòng vo, truyền lại lời nói của bác sĩ là được rồi.”

“Vâng.” Phương Vân Dật nhẹ nhàng gật đầu, do dự một lát, nói: “ Bác sĩ nói, anh ấy mất máu nghiêm trọng, đầu cũng bị chấn thương, nói không chừng….”

“Nói không chừng thế nào?” Ngữ khí của ông có một chút khẩn trương.

“Nói không chừng sẽ không bao giờ tỉnh……” cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của ông, bác sĩ nói xác xuất chết của Phương Nhược Thần rất cao,chỉ là cậu lảng tránh không dám nói. Cậu hiểu nếu nói ra, có lẽ Phương Kiến Hồng sẽ đánh chết Lăng Thịnh Duệ cũng nên.

Phương Kiến Hồng hơi mơ màng, chỉ là ông lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm rồi, có chuyện gì chưa gặp qua? Sau một hồi tự vấn, ông rất nhanh chấp nhận sự thật này.

Trầm mặc ngồi kế bên Lăng Thịnh Duệ, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng như như huyệt thái dương.

Luôn luôn giống như một vị đế vương lãnh ngạo, lúc này lại lộ ra vài phần uể oải.

Ông không nói gì với Lăng Thịnh Duệ, thậm chí cũng chưa từng liếc mắt về phía anh,thế nhưng anh cảm giác được rất rõ ràng.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Ba người lập tức vây quanh đó, cho đến kkhi cửa phòng mở ra, bác sĩ đẩy Phương Nhược Thần ra ngoài.

“Thế nào? Bác sĩ? Phẫu thuật sao rồi?” Phương Kiến Hồng kéo bác sĩ trưởng ra, lo lắng hỏi, ông không chú ý đến động tác của mình có hơi thô bạo quá.

Bác sĩ hiểu được tâm lý của ông, cau mày gỡ khẩu trang trên mặt xuống.

“Vị này, khuyên anh đừng kích động như thế, bệnh nhân tuy hơi nghiêm trọng, nhưng phẫu thuật đã thành công, mạng của cậu ta được cứu rồi.”

“Phù” Phương Kiến Hồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chừng nào nó mới tỉnh?”

“Ừm, cái này, nói không chừng……”

Sắc mặt Phương Kiến Hồng lập tức lạnh xuống: “ Nói không chừng cái gì?”

Vị bác sĩ già vì ánh mắt lạnh băng của ông mà thân thể run lên, nhưng xuất phát từ chức trách nghề nghiệp, chân thành hồi đáp: “ Chuyện là, não bộ cậu ấy bị thương rất nặng, có thể tỉnh lại hay không thì không biết, vận khí tốt, thì vài ngày sẽ tỉnh, vận khí không tốt thì….. có khả năng sẽ vĩnh viễn sống cuộc sống của người thực vật.”

Đọc truyện chữ Full