“Khi nghe anh báo ở đường XX có án mạng, nhưng khi chúng tôi tới đó, ngoại trừ vết máu trên sàn trải dài từ trong ra ngoài, thì không hề phát hiện bất cứ thi thể hay người bị thương nào, chuyện này anh giải thích thế nào đây?” Đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng của của vị cảnh sát trung niên kia nhìn chằm chằm anh.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, kinh ngạc nửa ngày vẫn không nói được thành lời.
Không gặp bất cứ người nào?
Nói cách khác, Trình Trí Viễn và thiếu niên sát thủ thần bí kia cùng biến mất?
Không biết tại sao, nội tâm anh thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, Trình Trí Viễn chắc chắn đã bị thiếu niên kia mang về tổ chức sát thủ rồi, khả năng sống sót nhất định cao hơn.
Cảnh quan yên lặng nhìn anh.
Hai tay Lăng Thịnh Duệ ở dưới bàn nắm chặt với nhau, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, anh trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: “ Hay là, hung thủ … đã mang Trình Trí Viễn đi rồi, cậu thiếu niên từng nói muốn đưa cậu ta đi.”
Nhãn thần cảnh quan bán tín bán nghi nhìn anh: “Họ đi đâu?”
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “ Cậu ta không nói, chỉ nói muốn dẫn người đi, chuyện khác tôi không nghe rõ.”
Anh biết cách giải thích của mình không có tính thuyết phục cho lắm, nhưng anh không có khả năng nói ra thân phận của họ vốn là sát thủ, cái tin đó so với phim điện ảnh còn ly kỳ hơn nhiều, chắc cũng có vài người tin, nếu không phải chính mắt anh nhìn thấy, sợ rằng cả anh cũng không tin.
Quả nhiên, sau khi nghe anh trả lời, vị cảnh quan hơi hơi nhướng mi lên
“Anh đang che giấu chuyện gì? Hay vì anh sợ không dám nói ra?” Hình dáng bên ngoài Lăng Thịnh Duệ nhìn cũng không phải dạng hung thủ giết người không gớm tay, ngược lại nhìn rất giống một người lương thiện hơn, lúc đối chứng với bằng chứng khi điều tra được, sự hoài nghi của các cảnh sát cũng dần dần dịu hơn.
Anh mờ mịt lắc đầu.
Anh không biết còn có thể nói gì nữa.
Hơn mười phút thẩm vấn, vẫn hoàn toàn dậm chân tại chỗ, thông tin khai thác được từ Lăng Thịnh Duệ hầu như không có giá trị thực dụng nào, mặc dù biết là anh có điều che giấu, nhưng cũng không thể dùng bạo lực ép anh nói ra được, không thể làm gì hơn là phải tống anh về trại giam tạm thời.
Phảng phát như Lăng Thịnh Duệ mất hồn từ phòng thẩm vấn về tới phòng giam, ngồi trong phòng anh dựa lưng vào cửa sắt như một cái lưới được mắc ra, ngơ ngác nhìn bức tường trắng đối diện.
Trong phòng giam cũng tương đối có nhiều người, đều là những người bị tình nghi bị nhốt vào đây, ngư long hỗn tạp (*), loại hình gì cũng có.
(*): hình như là người tốt người xấu lẫn lộn thì phải
Lăng Thịnh Duệ khi vừa tiến vào đều thành tâm điểm của mọi người, không chỉ vì trên người anh dính đầy vết máu, mà trên mặt anh lại còn là biểu tình vô cùng đạm mạc, ở trong mắt người khác lại trở thành biểu hiện của một tên sát nhân.
Chú ý đến đường nhìn của họ, anh cũng chỉ là nhìn chăm chăm vào bức tường, đường nhìn ngưng tụ thành một điểm.
Một trong những người đó, một người có lá gan không nhỏ hiếu kỳ đi đến ngồi xuống bên phải anh, thành khẩn hỏi: “ Người anh em anh phạm vào tội gì thế? Sao lại biến thành thế này?”
Lăng Thịnh Duệ quay đầu, nhàn nhạt nhìn người kia một cái.
“Này, nhìn anh cũng không giống người xấu,sao lại gây ra chuyện này được? Hẳn là anh nhất thời bị xúc động…”
Thấy anh ta không phản ứng, người thanh niên hơi gượng cười, còn chưa nói xong đã sờ đầu quay đi, người đàn ông lạnh lùng này, dường như không dễ giao lưu cho lắm.
Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua bóng lưng của cậu, quay đường nhìn đi, người kia một lần nữa quay về chỗ cũ của mình.
Sao lại biến thành thế này? Anh cũng không biết, từ khi bị Trình Trí Viễn nhốt, sau đó, anh dường như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng sinh hoạt này, có thể là sớm hơn, lại phải đụng tới Phương Nhược Thần, toàn bộ của anh đều sẽ bị đảo lộn lên.
Lăng Thịnh Duệ uể oải nhắm mắt lại.
Bởi vì trên cơ bản đã xác định được Lăng Thịnh Duệ vô tội, sau vài ngày làm hồ sơ, một cảnh sát nói với anh, có người nộp tiền bảo lãnh anh ra. Anh kinh ngạc, là ai nộp tiền bảo lãnh anh ra?Ngoại trừ Trình Trí Viễn ra, không ai biết anh đang ở đâu? Chẳng lẽ là Phương Nhược Thần, hay là Chu Dực?
Đáp án rất nhanh hiện ra trước mắt, hơn nữa so với tưởng tượng của anh còn loạn hơn nữa, khi anh được cảnh quan dẫn ra đúng giờ, ngay lập tức bị cảnh tượng chấn kinh trước mặt làm cho cứng đơ.
Phương Nhược Thần, Phương Vân Dật, Chu Dực, thậm chí cả bạn của Lăng Hạo anh gặp lúc trước cũng tới luôn. Trong không gian nhỏ hẹp này, bốn người đàn ông diện vô biểu tình đứng yên tại chỗ, biểu tình rất khó coi, không khí khẩn trương khi Lăng Thịnh Duệ xuất hiện đều đồng loạt bạo phát ra.
Tình huống gì đây?
Sao lại nhiều người thế này?
Lăng Thịnh Duệ vô cùng bất đắc dĩ, đường nhìn nghi hoặc quét qua từng người trong bọn họ.
“Chuyện của anh, chúng tôi xem TV thì biết, người đưa tin nói tên Lăng Thịnh Duệ, tôi nghĩ trừ anh ra thì không còn ai nữa.” Phương Nhược Thần nhàn nhạt nói. Đã hơn một năm không gặp, thiếu niên cao lớn hơn không ít, bất quá vẫn rất xinh đẹp.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trắng xanh không ổn định, chuyện vậy mà lại bị lên tin tức…
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, phản ứng đầu tiên là không biết Lăng Hạo có biết biết hay không, nếu từ TV truyền ra, vậy Lăng Hạo vốn đã ghét lại càng ghét hơn, cha ruột của mình biến thành kẻ bị tình nghi giết người, đối với nó sẽ tạo thành đả kích thế nào đây?
Không quan tâm đến đường nhìn nóng rực của những người khác, Lăng Thịnh Duệ bất an lo sợ nhìn về phía Quan Thế Kiệt.
Ba người khác đồng thời bắn ánh mắt tràn đầy oán khí về phía Quan Thế Kiệt, giống như có tia laser bắn thủng người cậu thành mấy lỗ, làm cho Lăng Thịnh Duệ cũng phải rùng mình. Trong mắt Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đều hiện rõ sát ý, Chu Dực thì tương đối phức tạp, che giấu cũng tốt, Lăng Thịnh Duệ nhìn vào đôi mắt đó cũng không hiểu hàm nghĩa của nó, nhưng chắc là cũng không làm gì quá đáng đâu.
Quan Thế Kiệt hoàn toàn không để ý đến họ, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi mình, rất rõ hiện giờ Lăng Thịnh Duệ đang lo lắng, diện vô biểu tình nói: “ Tiểu Hạo không phát hiện, lúc đó cậu ấy đang tắm, tôi liền tắt TV cho nên cậu ấy tạm thời chưa phát hiện”
Cậu nói ra điều anh muốn nghe, mặt khác ánh mắt của 3 người kia đã hoãn xuống không ít.
Nhất thời thuốc súng tràn ngập trong không khí giảm xuống thấy rõ.
Lăng Thịnh Duệ hoàn toàn không để ý đến chuyện gì hết, chỉ cảm kích nói với cậu: “ Cảm ơn, nếu tiểu Hạo biết nhất định sẽ rất đau lòng.”
Quan Thế Kiệt lạnh lùng nhìn anh một cái: “ Không phải ông chỉ đem đến phiền phức cho tiểu Hạo thôi sao?”
Từ lúc bắt đầu gặp người “nhạc phụ” này, cậu chưa từng biểu lộ ra thần sắc hòa nhã, cậu chỉ xem người này là người đàn ông vô sỉ vứt bỏ vợ con của mình thôi.
Nhìn thấy hình ảnh mình trong mắt cậu ta không chút nào che giấu sự hèn mọn, anh cảm thấy hổ thẹn mà cuối đầu.
Mấy người khác đối với người đột nhiên xuất hiện này lại dám dùng thái độ đó đối với Lăng Thịnh Duệ, sắc mặt vô cùng tệ, nhãn thần lăm lăm nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy hàm nghĩa “ Ngươi là cái thá gì, dám giáo huấn người của ta vậy sao?”
Chỉ là Quan Thế Kiệt hoàn toàn không nhìn đến họ, cực kỳ sảng khoái mà coi họ như không khí.
Người vẫn chưa hề lên tiếng là Chu Dực, ôn nhu nhìn anh:Chú, chú không cần lo, chuyện này toàn bộ đều bị tôi ém xuống rồi, các đài truyền hình không đăng tiếp được đâu.”
Lăng Thịnh Duệ cảm kích nhìn anh một cái: “ Cảm ơn cậu.”
Anh luôn có hảo cảm đối với Chu Dực, hiện tại đối phương lại giúp anh một đại ân như vậy, vừa nghĩ màn mất tích khi trước, anh không khỏi hổ thẹn, nhỏ giọng nói: “ Xin lỗi, tôi….”
Chu Dực cắt đứt lời anh: “ Không sao đâu, đã không sao nữa rồi, lúc đó tôi vẫn luôn lo lắng chú gặp chuyện gì, bây giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Trong mắt y không hề có chút bất mãn nào, mà tràn ngập thở phào nhẹ nhõm, vui mừng, Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng không hiểu, đã hơn một năm không gặp, người này vẫn cứ ôn nhu rộng lượng như vậy.
“Cảm ơn.”
“Không sao”
“Xin lỗi, chen ngang hai người một chút, tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi.” Vẫn luôn bị Lăng Thịnh Duệ bơ là Phương Nhược Thần, rốt cuộc không nhịn được xen vào, bầu không khí giữa Lăng Thịnh Duệ và Chu Dực nhất thời lắng xuống, thấy cậu có xung động muốn giết người.
Lăng Thịnh Duệ nhìn về phía anh, nụ cười mỉm trên mặt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nhìn cậu còn lãnh đạm hơn nhìn người xa lạ.
Nhàn nhạt nhìn cậu một cái, Lăng Thịnh Duệ cũng không nói, liền quay đi chỗ khác, Chu Dực cười nói: “ Trước tiên chúng ta rời khỏi đây đi.”
Lăng Thịnh Duệ quay lại cười nói: “ Được.”
Trong tình cảnh này, còn có thể nói gì nữa đây? Phương Nhược Thần hoàn toàn bị lạnh lùng nghĩ thầm, nhìn cảnh tượng đến muốn thổ huyết.
Sau khi giao tiền bảo lãnh ra, mấy người và Lăng Thịnh Duệ cùng nhau rời khỏi sở cảnh sát.
Đứng trước cửa cục cảnh sát, Lăng Thịnh Duệ nhìn ánh mặt trời chói lọi bên ngoài mà nội tâm tràn ngập nhiều cảm xúc, hơn một tháng qua, anh đều luôn sống trong trạng thái bị nhốt, chỉ là ở phòng giam gọi là nhà Trình Trí Viễn thôi, bây giờ cũng được tự do, anh có chút không thể tin được.
“Tiếp theo, chú định đi đâu?” Chu Dực đứng trước mặt anh cười hỏi. Trong mắt y tràn đầy tự tin, cơ bản là xác định anh sẽ chọn cùng đi với cậu, hai anh em họ Phương, ha ha, anh ta đã sớm hận họ thấu xương rồi.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, có chút do dự.
Nhìn biểu tình do dự của anh, ngực Phương Nhược Thần vốn đang treo trên mành lại bắt đầu hoảng hơn, cậu biết tình cảm của anh đối với tên kia tốt hơn với cậu rất nhiều, trừ phi đầu anh bị đụng phải cột điện, bằng không nhất định sẽ không chọn nhà Chu Dực mà lại đi chọn nhà cậu.
So với Phương Nhược Thần đang thấp thỏm bên này, đứng bên phải là Phương Vân Dật lại vô cùng thoải mái, cậu xoa nắm tay, bắt đầu chuẩn bị tốt công tác cướp người. Đối với cậu, Lăng Thịnh Duệ là người không có chủ kiến, nói thì vô ích, chỉ có thể dùng bạo lực mới là biện pháp tốt nhất. Cậu biết anh trai mình rất lợi hại, cũng vô cùng tin tưởng thân thủ của anh mình, Chu Dực nhìn qua cũng là một người rất có năng lực, nhưng mà cũng không thể nào một đánh hai mà thắng hết.
Quan Thế Kiệt vốn không thích anh, sau khi đứng một hồi, cũng quyết định rời đi.
Lăng Thịnh Duệ vốn đang do dự có nên tới nhà Chu Dực hay không, nhưng anh không muốn mang phiền phức đến cho y, vì vậy vội vàng mở miệng hô lớn với bóng lưng Quan Thế Kiệt: “ Chờ một chút, Quan Thế Kiệt!”
Chu Dực vốn đang chuẩn bị rất tốt, nhất thời kinh ngạc, mà hai người họ Phương cũng vô cùng khó hiểu, Quan Thế Kiệt nghe được tiếng kêu thì quay đầu,không giải thích được nhìn anh.
“Xin lỗi, tôi sẽ đi với Quan Thế Kiệt.” Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, cẩn cẩn dực dực nói.
Chu Dực nhất thời nắm chặt tay anh, nụ cười ôn hòa vẫn đọng lại trên mặt, y che giấu rất tốt, biểu tình không xuất hiện bất cứ kẻ hỏ nào.
Lăng Thịnh Duệ không dám nhìn y nữa, vội vã chạy về hướng Quan Thế Kiệt.
Nhìn thấy thân ảnh vội vàng chạy lại của anh, Quan Thế Kiệt thật sự chỉ muốn xoay người đi ngay, trên trán cậu nổi lên gân xanh, giật liên hồi, nếu nói thật, cậu thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông phế vật này, nhưng lại không được, nếu để cho Lăng Hạo- một tiểu tử cuồng cha, biết được cậu đối xử với người cha thân yêu của mình như vậy, nhất định sẽ đá cậu đi không thương tiếc.
“Ông còn có chuyện gì nữa sao?”Đợi khi Lăng Thịnh Duệ chạy đến rồi, cậu khoanh hai tay, lạnh lùng hỏi.
“Chuyện đó…”
Lăng Thịnh Duệ cười cười: “ Không thể mang tôi đi cùng được sao?”
Quan Thế Kiệt nhàn nhạt nhìn anh một cái, theo thói quen mà đẩy đẩy kính trên sống mũi, dùng dường như là đường nhìn băng lãnh nhất quét qua người anh, chậm rãi nói: “ Tôi nói rồi, hiện giờ tiểu Hạo không muốn gặp ông.”
Lăng Thịnh Duệ uể oải: “ Cái này tôi biết.”
Cậu diện vô biểu tình nhìn anh, đợi anh nói hết.
“Chỉ cần cậu dẫn tôi đi, tránh được họ là được.” anh nghiêng đầu một chút, chỉ chỉ 3 cậu thanh niên phía sau của mình, Quan Thế Kiệt liếc mắt nhìn họ, tuy đứng xa một khoảng cách, nhưng sát ý tràn ngập trong mắt không chút nào kiêng dè, hơn nữa mục tiêu bị nhắm tới lại chính là cậu.
Quan Thế Kiệt không sợ họ, chỉ nghĩ là phiền phức thôi, quan hệ của Lăng Thịnh Duệ với mấy người này không nghe cũng hiểu, nhưng cậu không muốn vô duyên vô cớ bị người ta sát hại vì tưởng là tình địch đâu, nhưng nhìn đến ánh mắt cầu xin của ông ta, cậu không thể mở miệng cự tuyệt được.
Rơi vào đường cùng, cậu không thể làm gì khác hơn là phải trả lời: “ Được rồi.”
Lăng Thịnh Duệ cảm kích cười với cậu: “ Chân thành cảm ơn cậu.”
“Không việc gì.” Cậu miễn cưỡng trả lời…… Chỉ cần giao con trai ông cho tôi là được. Trong lòng cậu âm thầm nghĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 3 - Chương 12: Đàn thú tranh đại thúc
Quyển 3 - Chương 12: Đàn thú tranh đại thúc