Tâm trạng Lăng Thịnh Duệ vốn rất bất an nay lại càng phiền não hơn, vì vậy anh kéo mạnh màn cửa sổ, lần thứ hai về lại giường.
Chỉ vì giấc mộng cổ quái kia, hiện tại anh vẫn uể oải như cũ, nhắm hai mắt lại nhưng không làm sao có thể ngủ lại được.
Một đạo sấm sét từ trên trời bắn xuống, nhất thời không gian đen kịt bỗng chốc sáng sủa hơn.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, thận thể Lăn Thịnh Duệ chấn động, từ trên giường giật bắn lên.
Không biết vì sao, khi tiếng sấm vừa vang lên đánh thức mình, ánh mắt anh không kìm được mà nhìn xuống phía dưới, anh hẳn là đã nói rõ mọi chuyện rồi chứ, tại sao Phương Nhược Thần còn ở đây?
Anh không có dù, trực tiếp chạy ra trong cơn mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt, càng ngày càng lớn, Lăng Thịnh Duệ chạy ra mà cả người ướt đẫm.
Đi đến nơi Phương Nhược Thần đậu xe, Lăng Thịnh Duệ ra sức gõ cửa kính xe, màn đêm tịch mịch,anh không nhìn rõ lắm tình hình trong xe, anh còn cho rằng Phương Nhược Thần không để ý tới mình, nhưng đối phương rất nhanh đã mở cửa xe, biểu tình luôn luôn lạnh băng trên mặt giờ đây lại mang một chút thả lỏng, nhưng lại tràn đầy phẫn nộ.
Lăng Thịnh Duệ đứng ngoài xe, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn hỏi thình hình của Phương Nhược Thần nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể ngơ ngác đứng bên ngoài nhìn vào trong.
Phương Nhược Thần đợi một hồi, có chút không nhịn được, bộ dạng đứng ngoài mưa của anh ta trông rất chật vật, làm cậu thấy hơi đau lòng.
Phương Nhược Thần định không để ý tới anh, muốn anh mở miệng trước, nhưng mình lại nhẹ dạ hơn, vươn tay ra, một tay kéo anh vào trong xe.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, phản kháng trong vô thức, Phương Nhược Thần cũng nhanh buông tay ra, ngồi thẳng lại, kéo xa khoảng cách của hai người.
Lăng Thịnh Duệ dần dần tỉnh táo lại, nhìn biểu cảm cười như không cười trên mặt Phương Nhược Thần, cảm thấy xấu hổ cực kỳ.
“ Anh vừa cho tôi cơ hội làm gì với anh sao?” (?) Phương Nhược Thần giở giọng điệu châm chọc.
Lăng Thịnh Duệ không nói tiếng nào, biểu tình trên mặt càng ngày càng bối rối, Phương Nhược Thần cho rằng anh là vội vàng chạy xuống đây, nhưng anh ta lại không làm gì khác nữa. Chỉ là biểu hơi hơi mất tự nhiên ngồi một bên.
Bị nước mưa xối ướt, quần áo đều dính lên người anh, mái tóc gọn gang bị làm cho rối tung lên, dính vào mặt, vào trán anh. Nhìn có chút ngốc, nhưng có câu “ Người tình trong mắt hóa Tây Thi”, bất luận ra sao, thì trong lòng cậu Lăng Thịnh Duệ là một sự tồn tại đặc biệt nhất. Ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt tuấn mỹ (? Xinh xắn mà còn tuấn mỹ??), kết hợp với khí chất nhu thuận tỏa ra từ trên người, tuy người nam này đã ba mươi xế chiều rồi, nhưng thời gian qua đi không để lại vết tích gì trên người anh ta, anh vẫn trông rất trẻ tuổi, chỉ là trên người có loại mùi vị nội hàm mà nhiều người cũng không thể sánh được.
Phương Nhược Thần không phải là người am hiểu các vốn từ loại này, chỉ theo bản năng nghĩ ra các từ hoa lệ để hình dung người bên cạnh, chỉ nghĩ duy nhất một từ chính xác hoàn mỹ, từ này dùng để hình dung người đàn ông độc nhất kia.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, hít sâu một hơi, anh cũng không chú ý đến đường nhìn cảu Phương Nhược Thần, anh đang thuyết phục mình nhanh nói ra.
Phương Nhược Thần tham lam nhìn anh.
Không biết qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ lấy dũng khí xong, quay đầu, lại đón lấy ánh mắt như lang sói của Phương Nhược Thần đang nhìn mình.
“Xin cậu đừng dây dưa với tôi nữa được không?” Lăng Thịnh Duệ nhanh chóng cúi đầu, không dám quay lại nhìn cậu, thấp giọng nói: “ Tôi nghĩ chúng ta cứ sống như trước đây, buông tha tôi đi.”
Nháy mắt Phương Nhược Thần như bị quăng vào mười tám tầng địa ngục..
Sau khi Lăng Thịnh Duệ nói xong, Phương Nhược Thần cũng không nói gì, làm anh hơi hồi hộp. Vì vậy anh ngẩng đầu lên, bị nhãn thần của cậu ta làm cho hoảng sợ, trong mắt Phương Nhược Thần không có một chút gì gọi là độ ấm, tràn đầy phẫn nộ, hay phải nói là hận thấu xương, thậm chí còn mang theo một tia tổn thương.
“Anh nói lại một lần nữa xem.”
Đã tròn hơn một năm không gặp, Phương Nhược Thần tưởng mình đã hoàn toàn phát rồ, cậu muốn quên anh đi, dù là rượu, thuốc lá, phụ nữ, thậm chí đàn ông anh cũng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng, cậu phát hiện tình yêu của cậu với Lăng Thịnh Duệ đã xâm nhập vào cốt tủy mình, dù là gì đi nữa cũng không thể xóa nhòa sự nhung nhớ của cậu đối với anh. Lần thứ hai gặp lại nhau, cậu đã sung sướng biết bao, thậm chí hận ý lúc ban đầu đều bị bị sự kinh hỉ đến bất chợt này đánh tan không còn một mảnh, nhưng mà kết quả cuối cùng lại cậu vô cùng thất vọng cùng đau thương.
Cậu nghe thấy tâm mình vỡ thành từng mảnh, rơi xuống nơi sâu nhất.
“Ha ha”
Bên mép Phương Nhược Thần hiện lên một tia cười nhạt, nụ cười lạnh lẽo này khiến da đầu Lăng Thịnh Duệ tê rần lên,trong nháy mắt anh tưởng như mình đã bị đối phương đóng băng từng mảnh nhỏ trên người.
“Tôi buông tha anh, ai sẽ buông tha tôi đây?” Phương Nhược Thần giọng nói lạnh lùng nói, Ngữ khí mang theo sự bi thương vô vàn.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, Phương Nhược Thần đột nhiên nắm chặt tay anh,đặt lên ngực mình, trong mắt toàn là hận ý: “ Anh biết chỗ này của tôi đau thế nào không? Tôi yêu anh, nhưng một thời gian dài bỏ trốn kia, tôi hận không thể trực tiếp giết chết anh.”
Nghe từng chữ, từng chữ một, dường như lý trí anh bị cái gì đó đập nát,bắn ra bên ngoài, Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt.
Cậu ta nói….. Yêu?
Phương Nhược Thần nhìn vẻ mặt anh, đột nhiên nghĩ cơn giận của mình cũng không còn ý nghĩa gì, anh ta vốn không biết cảm giác thật của cậu, bất luận cậu có thống khổ bao nhiêu cũng vô nghĩa, vì trong mắt Lăng Thịnh Duệ không có hình bóng của cậu…..
Phương Nhược Thần cảm thấy mình thật thất bại.
Lực đạo trên tay cậu rất lớn, cổ tay Lăng Thịnh Duệ truyền tới cơn đau nhức, nhỏ giọng kêu đau, lông mày hơi nhíu lại.
Phương Nhược Thần buông tay anh ra.
Lăng Thịnh Duệ nắm cổ tay mình, trong đầu nhất thời mờ mịt, anh nghĩ nữa ngày cũng phản ứng được, Phương Nhược Thần thế mà lại bày tỏ với anh?
Trời ạ……
Phương Nhược Thần xoa gương mặt mình, cười khổ một tiếng, biểu tình ôn nhu hơn: “ Trước đây đã rất nhiều lần tôi muốn nói với anh, nhưng làm thế nào cũng không thốt nên lời được, chỉ trong thời gian anh bỏ đi, tôi mới cẩn thận suy nghĩ đến, anh là một người trì độn trong tình cảm, nếu tôi không nói rõ, anh vốn sẽ không thể hiểu được.”
Tay cậu hơi lạnh, phủ lên giọt nước mưa chưa khô trên mặt anh, phảng phất sự bi thương trong mắt. Anh như bị nóng lên, lui về sau.
Tay Phương Nhược Thần cứng lại giữa không trung.
Lăng Thịnh Duệ lui vào trong góc, dường như cũng bị hành động tránh né kịch liệt mình làm cho giật mình.
Phương Nhược Thần thơ thẩn nhìn anh một hồi, khó khăn khống chế biểu tình dần dần lạnh hơn của mình, ngay cả giọt nước cũng bị đông lạnh mấy phần, cũng không so đo với Lăng Thịnh Duệ, nhiệt lệt áp chế con mãnh thú giận dữ trong lòng xuống, thu hồi móng vuốt sắc nhọn của mình, chán chường cam chịu.
Lăng Thịnh Duệ quay lại, muốn nói gì đó làm hòa hoãn bầu không khí, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Anh cút đi.” Phương Nhược Thần không quay đầu lại, lạnh lùng nói.
Lăng Thịnh Duệ hơi ngốc ra nhìn cậu, dường như không hiểu lời cậu vừa nói, thế quái nào vừa mới thổ lộ xong, sao lại trở mặt nhanh như chóng chóng thế này?
Lăng Thịnh Duệ đờ ra một chút, Phương Nhược Thần không còn kiên nhẫn, nắm chặt vô lăng, phẫn nộ quát Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi kêu anh cút, anh không nghe sao?”
Cả người Lăng Thịnh Duệ co lại,bị biểu tình kinh khủng của cậu dọa sợ, vội mở cửa xuống xe, nhưng trong lúc hoảng loạn anh không biết nắm cửa nằm đâu.
Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn anh, tai sao cậu lại thấy uất ức như vậy, vì không có cách nào quên được anh ta sao?
Không khí ấm áp trong xe bị một trận mưa tạt vào, cảm giác ấm áp khi ngồi trong xe và ngoài xe lớn như long song so với mặt biển khiến anh trong nháy mắt thất thần,có thể nhìn thấy bộ dạng đó của anh khiến Phương Nhược Thần đỡ hơn một ít.
Anh định chạy nhanh về phía cửa khách sạn, nhưng chưa kịp bước đi, tay phải đã bị nắm lấy, dùng sức sức kéo anh về.
Lăng Thịnh Duệ trượt chân, sau đó ngã ngửa vào cái ôm ấm áp nào đó.
Anh vô thức giãy dụa, Phương Nhược Thần kéo anh vào trong xe, thân thể đè mạnh lên, Lăng Thịnh Duệ ngã mạnh vào khoang điều khiển. Mặc dù trong xe không nhỏ, nhưng anh cũng không thể nào tiếp nhận lực va đập từ sau truyền tới, thêm cả sức nặng của Phương Nhược Thần ở trên,hai mặt đều bị khống chế, khiến lồng ngực anh đau nhức, trước mắt hoa lên.
Người kia lại như không hề phát hiện ra, cố sức ôm lấy anh, tựa đầu trên vai anh.
Lăng Thịnh Duệ bị cậu ép đến không thể thở được.
“ Đừng….. Buông ……” Anh gian nan kháng nghị, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
“Đừng…. Đừng rời bỏ tôi nữa, tôi không thể chịu nổi, tôi yêu anh, yêu anh đến mức một khắc cũng không nỡ rời xa, tôi bị anh bức sắp điên rồi.” Phương Nhược Thần dùng âm thanh run rẩy nói.
Mặc dù vừa bị một trận tác động mạnh, nhưng lần thứ hai được người ta thổ lộ, Lăng Thịnh Duệ vẫn không biết phải phản ứng làm sao mà đứng yên bất động.
Ở trên người anh là một thanh niên thân thể run bần bật, tựa như một con dã thú đang bị thương vậy. Dường như có vài phần bất lực, cậu vẫn nhất quyết không ngẩng đầu lên, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn biết được biểu tình hiện tại của cậu.
Anh đột nhiên nghĩ, Phương Nhược Thần hiện tại có hơi đáng thương, một người luôn luôn mạnh mẽ thế mà giờ đây lại yếu ớt như thế, càng khiến cho người ta đồng cảm với cậu.
Nội tâm Lăng Thịnh Duệ nhuyễn ra, vốn bị tập kích bất ngờ khiến anh hơi tức giận, nhưng bây giờ đều đã tan biến hết rồi, anh vươn tay, cẩn thận xoa lưng thanh niên trẻ tuổi bên trên, tựa như đang dỗ động vật nhỏ vậy, nhẹ nhàng mà xoa.
Cảm giác được hành động của anh, Phương Nhược Thần dần yên ổn hơn.
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm.
Phương Nhược Thần cũng không còn nói gì nữa, chỉ là mạnh mẽ ôm chặt lấy anh, mưa đã vơi bớt, không gian bên ngoài thỉnh thoảng rơi xuống vài hạt mưa còn đọng lại trên cây, cực kỳ yên tĩnh.
Lúc này đã khuya, mọi nhà đã ngủ từ lâu, không ai biết giờ này trong xe xảy ra chuyện gì.
Phương Nhược Thần ngồi hẳn vào đệm lưng, ôm chặt Lăng Thịnh Duệ, đóng cửa lại, Lăng Thịnh duệ còn chưa kịp phản ứng, môi đã mạnh mẽ bị cướp đoạt, hoàn toàn bị lấp kín.
Anh vốn tính giãy dụa, nhưng trong nháy mắt, lời nói vừa rồi của Phương Nhược Thần nhảy ra trong đầu anh, giống như bùa chú khiến anh không thể động đậy.
Phương Nhược Thần buông môi anh ra, dần trượt xuống, tiếp xúc vào cổ anh, tham lam mà hôn mút, hai tay tìm kiếm dời xuống, tham nhập vào trong mớ quần áo ướt sũng, kéo áo anh xuống tới ngực, rồi lập tức trước mắt hiện ra khuôn ngực trắng nõn.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng day cắn hạt châu bên trái khuôn ngực.
“A….”
Một tiếng rên nhẹ của Lăng Thịnh Duệ nhịn không được tràn ra, ẩn nhẫn mà trầm thấp,đem Phương Nhược Thần đang lửa nóng đốt người như được tưới thêm xăng càng thêm bùng cháy, hai mắt Phương Nhược Thần đỏ lên, tựa như một con thú đang trong thời kì động dục..
Nhanh chóng cởi áo Lăng Thịnh Duệ ra, ngay cả quần cũng bị Phương Nhược Thần mạnh mẽ cởi xuống, sau đó cầm lấy vật nam tính đang ngủ say của Lăng Thịnh Duệ, dùng sức mà xoa nắn.
Lăng Thĩnh Duệ không giãy dụa,thậm chí còn hơi phối hợp.
Phương Nhược Thần mừng như điên, đó là một dấu hiệu cho thấy Lăng Thịnh Duệ đã hiểu lời bày tỏ của cậu và đang dần tiếp nhận cậu.
“Ưm….A…..”
Nghe thấy âm thanh mê người của người bên dưới, Phương Nhược Thần càng ra sức xoa nắn dục vọng trong tay mình, đầu hạ xuống nửa người trên của anh, chậm rãi trượt xuống theo đường cong về phía bụng anh, từ từ mở miệng ra ngậm lấy tiểu bảo bối của người bên dưới, hai tay cũng không an nhàn mà bắt đầu xoa nắn hai điểm nổi sung lên bên trên.
Kỹ xảo của Phương Nhược Thần rất nhanh kéo Lăng thịnh Duệ rơi vào bể dục, động tác của của cậu có hơi thô bạo, nhưng cũng chính vì thế mà mang lại cho anh từng trận kích thích mãnh liệt hơn. ( tác giả: đại thúc anh là một người cuồng ngược, đáng đời bị ngược
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 3 - Chương 4: Biểu lộ
Quyển 3 - Chương 4: Biểu lộ