Toàn thân Lăng Thịnh Duệ ướt sũng, quần áo vừa nhớp nháp vừa lạnh ngắt dính sát lên thân, có hơi lạnh, anh ngăn không được mà đánh run người.
Băng gạc trên bàn tay phải của Phương Nhược Thần không biết đã nới ra từ khi nào, quấn một cách lỏng lẻo trên cổ tay, bàn tay vững vàng bấu víu lấy vai Lăng Thịnh Duệ, vết thương vốn tróc da bong thịt bị ngâm nước, trở nên có chút trắng.
Phương Nhược Thần siết chặt tay bám, dùng lực kéo Lăng Thịnh Duệ ngã về phía sau.
Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn giãy khỏi, Phương Nhược Thần dùng tay còn lại vòng qua, từ dưới nách Lăng Thịnh Duệ luồn qua, ra sức thu tay lại, thế là Lăng Thịnh Duệ liền bị cậu khóa vào trong lòng một cách vững chắc.
“Bỏ, bỏ tôi ra… “ Lăng Thịnh Duệ nắm lấy cánh tay cậu, cố gắng kéo ra, tuy rằng hai người đều ướt sũng toàn thân, nhưng thân nhiệt từ lồng ngực vững chãi sau lưng anh truyền đến lại nóng rát như lửa đốt, bị mắc kẹt giữa thái cực lạnh và nóng, trong lòng anh chỉ còn lại hoảng loạn.
“Đừng động đậy.” Phương Nhược Thần nhu hòa phủ hơi giọng bên tai anh, ngữ khí rất nhẹ, rất dịu dàng.
Hai tay của Lăng Thịnh Duệ trong nhất thời mất đi sức lực, cứng ngắc bám chắc cánh tay của Phương Nhược Thần, phảng phất như chúng đã đông cứng đi.
“Anh đỡ tôi đến giường đi, tôi đi không được.” Ngữ khí Phương Nhược Thần có chút yếu ớt, nghe ra không được khỏe lắm.
Lăng Thịnh Duệ bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn theo lời của cậu ta mà làm.
“Được, vậy cậu buông tôi ra trước đi.”
Ngay lập tức, Phương Nhược Thần buông lỏng tay trái, nhưng bên phải vẫn vững chặt bấu víu lấy vai Lăng Thịnh Duệ, thuận thế choàng qua, ôm lấy cổ của anh.
Lăng Thịnh Duệ có chút vô lực, anh không cho rằng Phương Nhược Thần đến tay còn có sức lớn như thế sẽ suy yếu đến nỗi không đi đứng được bình thường, tuy cú đá lúc nãy của anh lực đạo rất lớn, nhưng cũng không đến nỗi đá trúng chân của Phương Nhược Thần cơ mà.
Chỉ là, Phương Nhược Thần nếu muốn giả vờ giả vịt thì anh cũng hết cách. Trước mặt Phương Nhược Thần, anh vĩnh viễn đều phải nằm bên thế yếu hơn.
Duy trì tư thế của hiện tại, Lăng Thịnh Duệ đỡ lấy Phương Nhược Thần chậm rãi mà đi đến bên giường, không biết có phải do cố ý hay không, mà toàn thân Phương Nhược Thần đều trọn vẹn áp lên người của anh, bản thân anh cũng đã mất sức toàn thân, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, khoảng cách chỉ vài mét ngắn ngủi, hai người lại đi đến hết sức chậm như thế, tựa như dài lê thê cả đời người.
Nhìn thấy một bên gương mặt tuấn mỹ của Lăng Thịnh Duệ đều ướt đẫm mồ hôi, khóe miệng Phương Nhược Thần hơi lộ ra một tia cười nhạt, rất ấm áp, mà cũng rất tà ác.
Thật không dễ dàng gì mà lê được đến giường, Lăng Thịnh Duệ thở một hơi thật dài nói: “Đến nơi rồi, cậu ngồi xuống trước đi.”
Lăng Thịnh Duệ nghiêng người qua, vừa định đỡ Phương Nhược Thần ngã lên giường, Phương Nhược Thần lại nhân lúc này đột nhiên trượt chân, cả cơ thể nhào về phía trước, Lăng Thịnh Duệ né tránh không kịp, cũng bị cậu ta kéo theo đè xuống.
Thế là, Lăng Thịnh Duệ đáng thương bị cú ngã bất ngờ của Phương Nhược Thần vô cùng “không cẩn thận” trực tiếp ép ngã lên trên giường…
Lăng Thịnh Duệ thần kinh vốn dĩ đã đang siết chặt cảnh giác, một mạch đều luôn đề phòng nhất cử nhất động của Phương Nhược Thần, bị đột ngột ngã đè, mà địa điểm còn là trên giường nữa, tất cả những yếu tố bất lợi đều đồng thời hội đủ, lúc ấy trong đầu anh nhất thời tràn ngập hai chữ mà anh phản cảm nhất, cũng là hai chữ mà anh không muốn nghĩ đến nhất: cường bạo.
“Buông tôi ra!” Lăng Thịnh Duệ tuy rằng suy yếu, nhưng cũng không đến mức độ lâm vào tình huống này mà cũng không phản kháng gì, vung nắm đấm lên, dùng hết sức lực của mình mà vung tới một bên mặt của Phương Nhược Thần.
Phương Nhược Thần ngoài dự liệu của anh mà không hề né tránh, cũng không có phản kháng, gồng sức chịu đựng một cú đánh vô cùng nặng của anh, mặt bị đấm lệch sang một bên.
Lăng Thịnh Duệ trong lòng kinh hoảng, tình huống này anh thực sự đột ngột, nhất thời không biết nên làm gì cho đúng.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ, hai mắt rực đỏ, xương gò má ở bên mặt thừa thêm một vết bầm tím, kiệt tác của Lăng Thịnh Duệ lúc nãy.
Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt thất kinh, lúc nãy trong phòng tắm anh đá Phương Nhược Thần một phát, suýt nữa biến cậu ta thành Đông Phương Bất Bại, một quyền lúc nãy lại đánh trúng mặt của cậu ta, đến nỗi gương mặt đẹp đẽ đó đang trở nên phẫn nộ ngút trời cũng bị đánh đến thương tích, nhìn thấy vẻ mặt nộ khí xung thiên kia của cậu ta, Lăng Thịnh Duệ dù dùng ngón chân để nghĩ thì cũng tưởng tượng được cậu ta đang phát khùng đến thế nào.
Khắp trong đầu óc Lăng Thịnh Duệ đều đang nghĩ mình có thể nào sẽ bị Phương Nhược Thần đang phát cuồng lên này từ sống đánh đến chết hay không.
Bị khát vọng muốn sống của chính mình chiếm hữu tâm trí, Lăng Thịnh Duệ không chút nghĩ ngợi liền tung nắm đấm một lần nữa, nhưng lại bị Phương Nhược Thần dùng tốc độ nhanh như tên bắn nắm lấy cổ tay.
“Anh sợ tôi làm gì anh đến như vậy sao?” Phương Nhược Thần lạnh lùng mở miệng.
Cổ tay Lăng Thịnh Duệ bị siết rất đau, trong vô thức muốn rút tay lại, nhưng đã ở dưới lực tay cực mạnh của Phương Nhược Thần thì không thể động đậy, lực của anh so với sức lực thường có ở nam giới cũng đã được coi là mạnh, nhưng khi đối mặt với tên mạnh bạo Phương Nhược Thần này quả thực thua kém quá xa.
Thuận thế bắt được cổ tay của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần dùng sức ép nó lên hai bên đầu của Lăng Thịnh Duệ, sau đó chậm rãi khom người xuống: “Nếu anh đã luôn nghĩ như vậy, thì tôi cũng nên xuôi theo ý nguyện của anh thôi.”
Hơi thở của Phương Nhược Thần trở nên gấp gáp, giọng nói cũng bắt đầu có đôi chút khàn đục.
Gương mặt điển trai của Phương Nhược Thần dần dần phóng to ngay trước mắt, trong ánh mắt kia bùng lên tia dục vọng không hề che giấu, cường liệt đến mức Lăng Thịnh Duệ phải kinh hồn táng đảm.
Những lần trải nghiệm cường bạo lúc trước đã lưu lại cho anh bóng ma rất sâu, loại cảm giác thống khổ kia không chỉ lan ra trên thân, mà trong thâm tâm anh cũng hằn lại một vết sẹo sâu khắc, chỉ cần chạm vào thì sẽ máu tuôn ướt đẫm, đó là nỗi đau tâm lý suốt đời và vĩnh viễn của anh.
Dù đến chết, anh cũng không muốn phải trải qua loại thống khổ như bị xé nát linh hồn kia nữa…
Tầm nhìn của anh hoàn toàn bị gương mặt của Phương Nhược Thần che mất, hô hấp nóng rực của đối phương từng đợt từng đợt đánh lên mặt anh, nhiệt độ cao đến kinh người, cả đôi đồng tử của Lăng Thịnh Duệ cũng mãnh liệt co rút lại.
Vào lúc Phương Nhược Thần đang phấn khởi khi cho rằng mình đã công thành thành công thì…
“Binh!” Âm thanh va chạm nặng nề mà vang lên, Phương Nhược Thần rên đau một tiếng, hai tay buông bỏ Lăng Thịnh Duệ, ôm lấy trán mình, đau đến mặt mũi đều vặn vẹo cả.
Cậu là người cực kỳ chú ý hình tượng của bản thân, nhưng khi cơn đau kịch liệt không đoán trước đánh tới, cậu vẫn không cách nào miễn cưỡng nữa mà… giận quá mất khôn thôi.
Đầu của Lăng Thịnh Duệ cũng đau, cú đập vừa nãy hồ như đã rút hết sức lực của anh, suýt chút nữa thì đập đến chấn thương não, bất quá thì tiềm năng của con người là vô hạn, tuy trước mắt bay đầy sao Kim, nhưng trong vô thức anh vẫn dùng lực mà đẩy ra được Phương Nhược Thần đang áp người lên thân anh.
“Khốn kiếp, anh cả gan đập đầu tôi!” Cú chống trả của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần triệt để phát giận, vung lên tay, hung hăng vung về hướng mặt của anh, nhưng khi chạm đến được má anh, thì sức lực dồn vào tay trái lại đều toàn bộ thu hồi, khiến cú đấm hung tàn kia trở thành sự xoa nắn dịu dàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 9
Quyển 2 - Chương 9