Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại trong tình trạng bị đè ép.
Anh vốn đang nằm một giấc mộng đẹp, thế nhưng cảnh trời xanh biển biếc trong mộng đột nhiên trở nên xám xịt, có vô số cặp mắt xuất hiện xung quanh anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Lăng Thịnh Duệ nổi từng cơn ớn lạnh sau lưng, có cảm giác lồng ngực rất ngạt, không cách nào thở được, tựa như đang đuối nước, bất quá, điều khiến anh càng thêm thống khổ lại chính là cái đường nhìn lạnh lẽo giăng từ khắp tứ phía trong hoàn cảnh ấy, tựa như ngay cả linh hồn anh đang bị ai đó tọc mạch toàn bộ, ánh nhìn kia sắc bén không gì sánh nổi.
Lăng Thịnh Duệ mở to hai mắt.
Xung quanh một mảnh tối như mực.
Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt hắc tuyến, hóa ra cảm giác ngộp thở xuất hiện trong mơ, là bởi vì đầu anh hoàn toàn bị cái mền đắp đến kín mít.
Lăng Thịnh Duệ nâng lên chăn, thở một hơi thật dài, thân anh, không biết do bị dọa hay bị nóng bức đến đổ mồ hôi, sau khi tiếp xúc với không khí trong căn phòng thì trở nên cực lạnh.
“Anh rốt cuộc tỉnh rồi.”
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên người, Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa bị dọa đến hồn bay phách lạc, anh vô thức ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lúc này thì trời đã sắp vào hoàng hôn, rèm cửa sổ phòng Lăng Thịnh Duệ cũng được kéo lên cả, chung quanh tối mờ tối mịt, Lăng Thịnh Duệ híp hai mắt lại nhìn kỹ lưỡng, mới nhìn rõ được gương mặt của “vị khách không mời” này.
Khuôn mặt thanh tú, nụ cười trang nhã, người đến quả là Phương Vân Dật không sai.
“Cậu có chuyện gì không?” Lăng Thịnh Duệ lùi lại về sau trong vô thức, Phương Vân Dật đột nhập phòng anh vào lúc này, tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Hơn nữa đánh giá kỹ lại, Phương Vân Dật đã ở đây một khoảng thời gian không ngắn rồi.
Cậu ta sẽ không phải lại muốn cưỡng h*** anh nữa chứ…
Lăng Thịnh Duệ có chút hoảng sợ nhìn cái vẻ mỉm cười của Phương Vân Dật.
Giống như đã đoán được ý nghĩ trong đầu anh, Phương Vân Dật cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đối xử anh thế này thế nọ đâu, ban ngày tôi cũng bị giày vò hết một ngày trời rồi, bây giờ cũng không có sức đến thế đâu.”
Mặt Lăng Thịnh Duệ có hơi hơi phát nóng, vì ý nghĩ của chính mình khi nãy mà xấu hổ, anh – một người đàn ông trưởng thành, bị một thằng con trai khác tiếp cận, vậy mà lại bắt đầu lo lắng cho “trinh tiết” của anh, chuyện này quả thật có chút… dọa người1. (nguyên văn là “…lôi nhân”)
Đương lúc Lăng Thịnh Duệ đang thất thần, Phương Vân Dật đột nhiên hướng sang anh cong cơ thể lại.
“Không lẽ, anh cảm thấy thất vọng?” ngữ điệu của Phương Vân Dật có chút dụ hoặc.
Gương mặt hai người tiến đến rất sát, hơi thở nóng rực của nhau đang giao nhau cùng lúc, ẩm ướt, nong nóng, phả sang nửa dưới gương mặt của cả hai, cảm giác có hơi ám muội.
Lăng Thịnh Duệ vô thức lùi về sau, nghiêng mặt sang nơi khác, bất động thanh sắc chuyển đề tài: “Cậu có chuyện gì mà tìm tôi hay không?”
Câu dẫn thất bại, Phương Vân Dật có chút thất vọng nhún nhún vai, ưỡn thẳng người lại: “Tôi đến gọi anh ăn cơm.”
Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu: “Tôi không thấy ngon miệng.”
Phương Vân Dật chau mày: “Dạ dày anh không tốt, không thể nhịn đói như thế được, vẫn nên xuống ăn một chút gì đi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ: “Nói thật đấy, tôi thật sự ăn không ngon.”
Phương Vân Dật yêu cầu bất thành, tiếp tục không buông tha anh, bước lên trước kéo lấy cánh tay anh, khẩu khí cường ngạnh: “Bất luận là gì đi nữa thì cũng phải xuống ăn, nếu không thì tôi phải dùng vũ lực đấy.”
Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý: “Ai, biết rồi, đi xuống thì đi xuống thôi.”
Phương Vân Dật hài lòng gật gật đầu, nhân lúc anh không chú ý, liền nhè nhẹ hôn lên trán anh một cái: “Lúc này mới ngoan chứ.” (N: mờ nờ, đồ con nít, ai nói chuyện với người lớn như vậy >_<)
Bị đánh lén thành công, Lăng Thịnh Duệ mãi cho đến khi bị hôn xong mới phản ứng lại được, anh che lại cái trán mà có chút lúng túng nhìn cậu.
“Chúng ta xuống lầu thôi.” Phương Vân Dật liếm liếm khóe môi, cười cười giống như chú sói xám bắt được cừu trắng vậy.
Lăng Thịnh Duệ cười khổ.
Trên bàn ăn.
Lăng Thịnh Duệ ngồi trân trân trên ghế, không phải có cử động, cũng không phải không có cử động gì.
Nguyên nhân là do Phương Nhược Thần ngồi đối diện với anh.
Bởi vì mu bàn tay bị thương, nên hai tay Phương Nhược Thần được bác sĩ là chú Phong bọc lại đến kín mít, dải băng trắng quấn từ nắm tay này sang nắm tay còn lại, băng quấn lại chồng chéo nhau, trông giống cái bánh ú to đùng, cộng thêm cả biểu tình lạnh ngắt vạn năm không đổi kia của Phương Nhược Thần, càng tạo được hiệu ứng gây cười hơn.
Lăng Thịnh Duệ giật giật khóe miệng, có chút muốn cười, nhưng vẫn tận lực kiềm chế nhẫn nhịn.
“Cái đó, cậu không ăn?” Lăng Thịnh Duệ hảo tâm hỏi.
Tuy rằng anh là một người duy nhất trong số người làm được hai anh em Phương gia cho phép dùng cơm chung, nhưng anh tuyệt đối không có bất cứ cảm giác hưng phấn nào, trái lại còn thấy đây là một loại cực hình, chỉ mỗi việc các quy tắc khó hiểu trên bàn ăn kia thôi thì đã khiến anh chịu không nổi. Phương Nhược Thần là chủ, còn anh là kẻ làm, chủ nhà không động đũa, người làm như anh đương nhiên là không thể vượt qua quy tắc. Tuy rằng anh ăn không ngon miệng, nhưng mỹ thực trước mặt anh vẫn đủ sức dấy lên cơn thèm ăn của anh, vấn đề là Phương Nhược Thần không động đũa, anh cũng không thể ăn thôi, đối mặt với cái bàn đầy thức ăn ngon mà chỉ có thể ngắm, loại cảm giác ấy miễn bàn là có bao nhiêu bức bối rồi.
Bị Lăng Thịnh Duệ hỏi một câu như vậy, ánh mắt Phương Nhược Thần rõ ràng có chút khó chịu.
Có thể thấy rằng cậu cũng rất đói đấy, chỉ là hai tay cậu bị bao thành một gói lớn, đừng nói là cầm đũa, ngay cả một cái thìa súp thông thường cũng là vấn đề không nhỏ, nhưng vẫn rất muốn để lại mặt mũi, không chịu mở miệng nói để người khác đút ăn.
Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng cảm thấy Phương Nhược Thần muộn tao thế này có lúc cũng rất là đáng yêu.
“Cái đó, à, có cần để người khác… đút cậu không?” Nhìn thấy biểu tình lạnh lẽo trên mặt Phương Nhược Thần, một từ “đút ăn” của Lăng Thịnh Duệ nói ra thật là gian nan vô cùng.
Quả nhiên không sai, Lăng Thịnh Duệ nói vừa dứt, trên trán Phương Nhược Thần gân xanh cứ nhảy lên giần giật.
Lạnh lùng nhìn lấy anh, ánh mắt Phương Nhược Thần cơ hồ đã có thể gọi là sát khí bừng bừng, hai mắt tựa như sắp phun ra lửa vậy.
Lăng Thịnh Duệ vô cùng thức thời ngậm miệng lại.
“Coi như tôi chưa nói gì.” Lăng Thịnh Duệ chà lau mồ hôi lạnh trên trán mình, nhỏ giọng nói ra, quyết định không lo chuyện bao đồng chi nữa, không chừng bất cẩn lại chọc Phương Nhược Thần phát khùng lên, lúc đó thì mười người như anh cũng còn chịu không đủ.
Cứ như thế, Phương Nhược Thần sống chết nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ, sát khí bừng bừng, mà Lăng Thịnh Duệ vẫn luôn cúi đầu, nhìn món ngon trên bàn, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán.
Cảnh tượng có chút khôi hài.
Kẻ đang ngồi một bên ăn ngon lành Phương Vân Dật nhìn thấy dáng vẻ kì quặc của hai người họ, nhất thời bật cười.
“Anh tôi không có thích người lạ thân cận quá mức với mình đâu.”
Lăng Thịnh Duệ có hơi ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn đến gương mặt lạnh tanh của Phương Nhược Thần, lập tức hiểu ra, rầu rĩ2 mở miệng nói: “Ồ, hóa ra là như vậy.”
“Bất quá…” Phương Vân Dật đánh giá trên dưới anh một phen, trong mắt xẹt qua một tia mang hàm ý khác: “Nếu người đó là anh, có thể anh tôi sẽ… nghe lời đó.”
Lăng Thịnh Duệ nghe không hiểu lời cậu nói, ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu: “A? Ý cậu là gì?”
Phương Vân Dật dùng cái thìa bằng inox gõ gõ cái mép chén cơm, cậu hòa cùng tiếng gõ vang thanh thúy như chuông ngân, thâm sâu khó lường cười với anh: “Thì chính là ý này đó.”
“Tiểu Dật, em nói nhiều quá rồi.” Ánh nhìn lạnh lùng của Phương Nhược Thần quét qua cậu.
Không khí cực lạnh ập tới, biểu tình trên mặt Phương Vân Dật cứng đờ, cậu vội vàng xấu hổ cười cười, vùi đầu vào ăn cơm một cách khổ sở.
“Em cái gì cũng chưa nói hết, vừa nãy đều là hoang tưởng thôi nha.” Phương Vân Dật tinh nghịch le lưỡi, gương mặt xinh đẹp lộ lên một tia cười xảo quyệt.
Phương Nhược Thần lạnh lùng hừ một tiếng, xoay đầu, tiếp tục dùng ánh mắt “lăng trì” Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ đáng thương bị cái nhìn như giết người của Phương Nhược Thần nhìn chằm chằm đến toàn thân phát hãi, cố nén lại xung động muốn nhấc giò bỏ chạy, quay sang cái tên băng sơn lãnh khốc đối diện mình mà mỉm cười: “Cậu hẳn là đói rồi nhỉ, nếu không thì, tôi đút cậu ăn?”
“…”
Lăng Thịnh Duệ xin thề, vào khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy được sát khí nồng nặc trong mắt Phương Nhược Thần.
Song phương giằng co không dứt, nhưng mà cơm thì đương nhiên phải ăn, Phương Nhược Thần cơ bản đã hết cách động tay mình, Lăng Thịnh Duệ chẳng biết làm thế nào, cuối cùng vẫn đảm luôn cả vai “bảo mẫu bón cơm”.
Chỉ là, quá trình này có hơi… = =, 囧.
Lúc Lăng Thịnh Duệ cầm lên chiếc muỗng trên tay, múc ra một muỗng cơm trắng từ trong cái chén tinh xảo, khi đưa đến bên miệng Phương Nhược Thần, anh đột nhiên nhớ lại cảnh tượng anh đút Lăng Hạo ăn cơm của vài năm trước đây.
Lúc ấy, Lăng Hạo có hơi chút kén ăn, cứ đến mấy bữa ăn thì Lăng Thịnh Duệ đều không thể không đích thân đút cơm nó, cứ mỗi một lần ăn thì Lăng Hạo đều mang vẻ mặt quật cường không chịu há miệng, đến phút cuối cùng đều là được anh trăm ngàn lần dỗ ngọt, nửa cưỡng ép nửa dỗ dành thì mới chịu mở miệng nuốt cơm.
Mà ngay lúc này, biểu tình chau mày của Phương Nhược Thần và Lăng Hạo quả thực vi diệu giống nhau.
Đương nhiên, một bên là phiên bản lãnh khốc, một bên là phiên bản dễ thương, tuy rằng bản chất không tương đồng, nhưng tính cách cũng không được tự nhiên như vậy đấy.
Thế là, vào tình cảnh như này, Lăng Thịnh Duệ đã lâu không gặp con trai cũng trỗi dậy bản năng làm cha…
Lăng Thịnh Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn của một người cha hiền từ, trong hai mắt anh lấp lánh những tia sáng, nhãn thần ôn hòa tựa như dương quang giữa trời đông, ôn nhu mở miệng nói với Phương Nhược Thần: “Ngoan, mở miệng, ăn cơm nào.”
Phương Nhược Thần: “…”
Phương Vân Dật: “…”
Chúng người hầu: “…”
Giống như có một con quạ đen nào đó vừa bay ngang đỉnh đầu, đem theo một chuỗi hắc tuyến và các dấu chấm, người làm có mặt ở hiện trường đều cảm thấy xung quanh có một cơn ớn lạnh khó hiểu.
Bầu không khí đột ngột lạnh xuống, khiến Lăng Thịnh Duệ vốn đang chìm đắm trong những hồi ức ấm áp bỗng dưng quay về thực tại, nhất thời kinh sợ ra cả thân mồ hôi lạnh.
Lúc nãy mình như thế nào rồi? Cư nhiên, cho rằng Phương Nhược Thần là con trai mình, đã vậy còn nói ra mấy lời dỗ trẻ kiểu đó nữa?
Lăng Thịnh Duệ cứng đờ người, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chậm rãi trượt xuống.
Khóe mắt Phương Nhược Thần nặng nề co giật vài cái, một khắc sau, nắm tay phẫn nộ không chút lưỡng lự hướng phía Lăng Thịnh Duệ lao tới. Lăng Thịnh Duệ phản ứng nhanh nhạy, vô thức nghiêng mặt sang một bên, trái lại không có hoàn toàn né tránh, miếng gạc trên tay Phương Nhược Thần sượt qua má anh, đem lại một cơn đau xót nóng như lửa đốt.
Phương Nhược Thần không ngờ đến Lăng Thịnh Duệ vậy mà lại có thể tránh khỏi, hơi sửng sốt một chút.
Lăng Thịnh Duệ cũng không ngờ đến Phương Nhược Thần có thể đột ngột ra quyền với anh, nhất thời cũng ngẩn cả người ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 5
Quyển 2 - Chương 5