Khi Trần Danh Thu tỉnh lại, mặt trăng đã lên đến giữa trời. Ánh trăng nhuốm sắc xanh, sương thu loé ánh bạc. Nhìn khắp bốn phía, có vẻ như đang ở trong một cái miếu đổ nát hoang vu, bên người có một đống lửa leo lắt lay động, thỉnh thoảng phát ra tiếng động lép bép, trong đêm khuya vắng lặng càng đặc biệt tác động đến tâm trạng của khách qua đường.
“Ngươi tỉnh?”
Trần Danh Thu quay đầu lại, thì thấy Hạ Hiểu Sanh đang cầm một nhánh củi, chậm rãi đi vào trong. Thu yên lặng nhìn hắn thả thanh củi, phủi đi vụn gỗ trên người, lại ném một thanh củi vào trong đống lửa yếu ớt. Ngọn lửa bùng lên một chút, lập loè lúc sáng lúc tối, mang đến ánh sáng và ấm áp trong đêm đen. Sự trầm mặc bao trùm giữa hai người, tựa hồ ngay cả không khí ở chung quanh cũng theo đó ngưng trệ.
Rốt cục, Hạ Hiểu Sanh mở miệng hỏi: “Ngươi… bụng … còn đau không?”
“Chỉ có người chết mới không có cảm giác đau. Tại sao ngươi không giết ta?”
“Ta…” Hạ Hiểu Sanh quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Trần Danh Thu, cầm lấy một nhánh cây, chuyên chú khêu đống lửa trước mặt, “Ngươi còn nhớ toà miếu đổ nát này không? Lúc nhỏ, có một lần, ta theo ngươi ra ngoài hoàng thành săn thú, kết quả lạc đường ở ngoại ô, đột nhiên trời nổi gió lớn, bụi bay mù mịt, không nhìn thấy cái gì, đêm đó, chúng ta trú ở đây, ta cũng ngồi ở vị trí này, nhóm lửa cho người”
“Loại chuyện xa xưa này ta đâu thể nhớ hết được” Thu lãnh đạm nói. Thấy Hạ Hiểu Sanh hơi xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt tổn thương chậm rãi tràn ra trên mặt hắn, trong lòng Trần Danh Thu đột nhiên dâng lên một cơn khoái cảm.
Xuyên qua đỉnh miếu không lợp ngói, Thu ngây ngốc ngước nhìn mảng trời không trăng đầy sao lấp lánh. Người ta thường nói: Vận đổi sao dời. Nhưng theo y thấy, biển hoá nương dâu, vật còn người mất, chỉ có bầu trời đêm này vẫn xinh đẹp như vậy, vĩnh viễn lấp lánh ánh sáng bất diệt. Chuyện cũ trôi xa, trừ một mảng kí ức mơ hồ, đã sớm tìm không được chút dấu vết của ngày xưa, trừ… kí ức…
Nhớ, y đương nhiên còn nhớ, lúc đó mẫu thân của Hạ Hiểu Sanh còn tại thế, mẫu thân của hắn và mẫu hậu của mình là tỷ muội ruột, hắn thường cùng em gái Hạ Hiểu Tinh tiến cung, tất nhiên cũng thành bạn chơi cùng với mình lúc nhỏ, hoặc là nói, là đồ chơi của y.
Chuyện xưa như mây bay, ai còn nhớ tình hôm trước?
Nhớ, nhớ thì có thể làm gì? Năm đó, hoàng huynh ban hôn Hiểu Tinh cho y, ôm tâm tình hỗn loạn ‘Cưới nữ nhân nào cũng được’, y tuỳ tuỳ tiện tiện đồng ý chuyện hôn sự này, cho đến khi … y gặp được Ấu Tình đến từ vùng sông nước Giang Nam! Ngày đó, sương thu thấm ướt áo, giai nhân lả lướt, cỏ xanh mơn mởn, dưới mảnh trời xanh lam, y tưởng bản thân đã tìm được tình yêu kiếp này! Từ hôn, lại dâng sính lễ, những ngày hạnh phúc đó tựa hồ chỉ là sao băng trong khoảnh khắc, chợt vụt qua. Chuyện tiếp theo, là tin Hiểu Tinh tự sát!
Nàng yêu y? Nàng yêu y!
Có lẽ bản thân đã sớm biết, chỉ là bản thân không muốn biết, cũng không nguyện biết. Biết thì thế nào? Tình cảm há có thể tuỳ tiện bố thí? Cho nên y thà rằng không biết, cho đến lúc cái chết của nàng khiến y rốt cuộc không thể trốn tránh.
Quá đau lòng, Hạ Hiểu Sanh cầm kiếm xông vào cấm cung muốn giết kẻ phụ lòng để báo thù cho muội muội, kết quả người chết lại là Hạ phụ dung túng cho con hành hung, mà Hạ mẫu không lâu sau đó cũng thương tâm quá độ mà rời bỏ nhân thế. Từ đó về sau, y không còn biết về hành tung của Hạ Hiểu Sanh.
“Trời lạnh, khoác thêm cái này đi” Hạ Hiểu Sanh cởi áo khoác, đưa cho Trần Danh Thu, bàn tay hơi run run ngừng giữa không trung, nhưng Thu không giơ tay nhận. Hạ Hiểu Sanh bất đắc dĩ thở dài, đứng lên đi đến bên người Thu, choàng áo khoác của mình lên người y. Thu nhìn hắn lại trở về vị trí xa xa lúc nãy ngồi xuống, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, đứng bật dậy, giật áo khoác của Hạ Hiểu Sanh xuống, ném trả cho hắn, mắng: “Ngươi bớt làm bộ làm tịch ở đây, lần này ngươi trở về không phải là để giết ta sao? Ra tay đi, tại sao còn chưa ra tay! Nếu ta nhăn mày, sẽ không là Trần Danh Thu! Chuyện của Hiểu Tinh ta sẽ không giải thích, ta cũng không muốn nàng tự sát! Nữ nhân ngu ngốc tuỳ tiện tự sát vì loại chuyện đó căn bản không có tư cách là thê tử của Trần Danh Thu ta! Cương quyết đưa tình yêu của chính mình cho một người không yêu nàng thì sẽ có kết cục đó, chết là đáng! Về phần cái chết của phụ mẫu ngươi, xét đến cùng cũng chỉ có thể trách bọn họ sinh được một đứa con ngu ngốc giống như Hiểu tinh, chỉ biết xử trí theo cảm tính, chẳng oán được người khác!”
Hạ Hiểu Sanh ném mạnh áo khoác trong tay xuống đất, rống lớn: “Trần Danh Thu, ngươi nói cái gì? Có gan ngươi lặp lại lần nữa!”
“Ta nói thì đã làm sao? Không phải ngươi muốn tính hết món nợ cả nhà ngươi lên đầu ta sao? Không phải ngươi muốn giết ta báo thủ sao? Rút kiếm ra đi!”
“Ngươi… ngươi…” Hạ Hiểu Sanh đột nhiên ngồi sụp xuống đất, thống khổi bịt kín hai mắt, nói: “Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Bao nhiêu năm qua, điều giúp cho ta tiếp tục sống sót chính là niềm tin tìm ngươi báo thù! Ta không ngừng khổ luyện võ công, mỗi ngày mỗi đêm, gió táp mưa sa, chưa từng ngừng lại. Ta không thể, cũng không dám ngừng lại, khi ta nằm một mình trên giường, bộ dáng khi chết của cha mẹ và Hiểu Tinh lại không ngừng hiện ra trước mắt ta. Nhưng khi ta rốt cuộc thấy được ngươi, ta lại hoàn toàn không thể xuống tay, võ công của ngươi đã bị phế bỏ, trước kia kiếm thuật của ngươi siêu quần như vậy, hiện tại lại yết ớt trói gà không chặt. Sớm biết như thế, ta cần gì phải khổ luyện võ công nhiều năm? Nhưng mà, ta không thể giết ngươi. Lúc nãy, ta đã đứng ở đây nhìn dáng vẻ ngươi hôn mê, dường như thời gian lại trở về lúc trước, trở về thời thơ ấu lúc chúng ta còn sung sướng, tay ta không ngừng run rẩy, nhưng dù có thế nào vẫn không thể rút kiếm ra. Ta phải giết ngươi, ta biết ta phải giết ngươi, ngươi là kẻ thù của cả nhà ta, là phản đồ bán quốc, nhưng ta… ta… ta thật có lỗi với người thân đã mất…”
Trần Danh Thu lẳng lặng ngồi tại chỗ, hờ hững nhìn vầng trăng cong cong ngoài cửa sổ. Bao nhiêu lần tỉnh lại từ trong ác mộng, y chính là lẳng lặng mặc trăng lạnh chiếu khắp toàn thân như vậy, trông mong có một ngày ánh trăng khuyết có thể rửa sạch tội ác ban ngày, chỉ có giờ khắc đó, y mới có thể chìm đắm trong đáy biển của ngày hôm qua, trốn tránh trong mê cung hồi ức, cho đến khi, mặt trời lại chậm rãi dâng lên, một lần nữa soi rọi tất cả tội ác của y. Y biết, y nợ, là món nợ máu đến chết cũng không thể trả hết, có tâm cũng được, vô tình cũng thế, đã dính máu thì không có bất cứ thánh thuỷ khiết tịnh nào có thể rửa sạch.
Là lỗi của y sao? Là lỗi của y sao? Là lỗi của y sao?
Từng mang một tấm lòng khát cầu yêu thương, từng một lòng vì yêu mà say đắm vĩnh hằng, từng không che dấu mỗi khi tình cảm bộc phát, mang theo tâm tình như vậy vì sao ta lại sa đoạ trong bóng đêm?
Tim của ta, vẫn đang đập kịch liệt, tình của ta, vẫn đang bộc phát, nhưng trong mỗi đêm đã không tìm về được giấc ngủ say. Từng ngày rồi từng ngày mệt mỏi, từng ngày rồi từng ngày bất đắc dĩ, từng ngày rồi từng ngày đấu tranh, chỉ là ta không cam lòng cứ như vậy bi thảm chết đi, cho dù bị ngàn người chỉ chỏ, ta vẫn muốn sống tiếp, cho đến khi lại lần nữa khiến cho bản thân tin tưởng, tất cả yêu thương của kiếp này đã xuất hiện trước mắt ta.
Nhưng nhìn thấy Hạ Hiểu Sanh khóc đến như vậy, Trần Danh Thu không khỏi tự giễu cợt bản thân ngây thơ ấu trĩ, khi một bằng hữu thống khổ vì mình, tại sao bản thân còn có thể lạnh lùng trầm tĩnh? Trái tim như vậy còn có thể đi yêu ai? Lại có ai không bị sự lạnh lùng của y đóng băng, tiếp tục ở lại bên người y đây?
Sắc trời dần dần sáng lên, khi ánh bình minh đầu tiên chiếu trên người Thu, y không khỏi giơ lên hai tay dưới ánh mặt trời, đôi tay trắng nõn dường như vô hại này, rốt cuộc từng dính máu của bao nhiêu người? Nước mắt bao nhiêu người? Đau đớn của bao nhiêu người? Oán hận của bao nhiêu người? Trái tim vỡ nát này, lại ràng buộc bao nhiêu tương tư vốn không nên dính đến?
Thật sự là lỗi của y sao?
Chỉ có thể là lỗi của y sao?
Chính là lỗi của y sao?
Tạo hoá, luôn trêu cợt người như vậy, rõ ràng là trời cao an bài sai lầm, gánh vác sai lầm cũng chỉ có một trái tim yếu đuối nhất.
Cho nên là lỗi của y. Là lỗi của mình y. Toàn bộ đều là lỗi của y
Nhưng, trừ bỏ một chút đau lòng, y đã không muốn, cũng không có sức lực để gánh vác sai lầm của quá khứ.
Quên cũng tốt, quên cũng tốt, thêm một chuyện ở trong tim, trong mơ có thể tưởng niệm được bao nhiêu? Chỉ cần chân trời góc biển năm nào tháng nào ngày nào, lẳng lặng nhớ lại sự tàn nhẫn của quá khứ, cùng với, tất cả những người yêu và được yêu…
Đống lửa dần dần lụi tàn, trong sự giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng, lưu lại là hai con người cô đơn và ánh mắt lẻ loi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Toả Thâm Cung
Chương 9
Chương 9