Hắn dĩ nhiên không cam tâm bị vây khốn thế này, không ngừng tính toán biện pháp đối phó. Nhưng trong cung cấm thâm trầm rộng lớn này, không có chỗ nào là không có thể lực của Nhiếp Cảnh, một kẻ mù có thể làm được gì chứ? Nhiếp Hi nhíu chặt chân mày lại.
Chợt nhớ tới lời nói của Chu Nhã Hoa.
“Nếu có chỗ nào không quen, dù là không ưng ý hạ nhân, chi tiêu không vừa ý và vân vân, Ngô vương cứ mở miệng, thiếp làm người đứng đầu lục cung, hiển nhiên sẽ thay mặt chu toàn.”
Nhiếp Hi giật mình, bỗng nhiên hiểu ý tứ đích thật mà Chu Nhã Hoa tới thăm lần nọ, nàng có thể sắp xếp để một lần trò chuyện ngắn ngủi có thể lưu lại nhiều như vậy, làm hắn không nhịn được mà âm thầm bội phục. Chu Nhã Hoa đã như vậy, bụng dạ của phụ thân Chu thái phó còn thâm sâu đến cỡ nào. Năm đó thế lực của hai vị hoàng tử tương đương, giành được phần thắng, Nhiếp Cảnh thú Chu Nhã Hoa làm thê, chắc chắn vì thiên hạ mà tranh giành thắng cho bằng được một quân bài lợi hại nhất.
Thế nhưng, việc làm vừa rồi của Chu Nhã Hoa giống như đã vượt qua giới hạn chính trị hay tình yêu, tự đẩy bản thân mình đến chỗ nguy hiểm. Cảm giác được rằng, nàng có tình cảm với Nhiếp Cảnh, bằng không nàng là hoàng hậu tôn quý, cần gì phải liều mạng xông vào mối đại nguy hiểm này, sẵn lòng giúp đỡ Nhiếp Hi. Ái tình trong cung đình vốn là một thứ mỏng manh đến đáng thương, Chu Nhã Hoa lại bỏ ra nhiều tâm tư như vậy để bảo vệ nó.
Nhiếp Hi hít thật sâu một cái, trấn định lại phân phó hạ nhân pha trà cho hắn. Chờ đến khi một ly trà được bưng lên, hắn chỉ uống qua loa một hớp, liền trở tay hất toàn bộ xuống đất, ly chén rớt ướt tán loạn.
“Lá trà gì mà cũ rích, một hớp đã thấy vị mốc.” Nhiếp Hi tức giận ra mặt, cực kỳ bực bội.
Cung nhân vô cùng kinh hãi vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ, không bao lâu người bịch bịch quỳ xuống đầy đất, nhưng Nhiếp Hi vẫn chưa nguôi tức giận: “Cảm thấy ta phát ngốc ở trong này, ngay cả mấy nô tài thấp hèn như các ngươi cũng vô lễ như vậy? Hôm nay ta cũng muốn lập ra quy củ với các ngươi! Đừng cho là ta không có biện pháp gây khó dễ các ngươi, hoàng hầu chưởng quản lục cung, có thể trị được các ngươi!
Hắn bỗng nhiên đứng lên, ra lệnh: “Đi mời tẩu tử tới!” Chúng cung nhân từ trước đến nay đều thấy Ngô vương ôn tồn tao nhã, có bao giờ thấy hắn phát cáu hầm hầm giận dữ như vậy, sợ đến suýt bay hồn lạc vía, bất đắc dĩ đi mời hoàng hậu.
Không bao lâu sau loan giá của Chu Nhã Hoa tới, người chưa đến, lời nói cười chân thành như gió xuân đã bay vào: “Ngô vương vì chuyện gì mà tức giận vậy? Thấy mấy nô tài này không hợp, thiếp sẽ đổi hết bọn chúng là được, hà tất phải tức giận tổn hại thân thể.”
Nhiếp Hi biết nàng khôn khéo, nghe điệu bộ lần này, vẫn cảm giác bội phục không thôi. Đầu óc hắn chỉ biến thành hồ nhão khi ở trước mặt Lâm Nguyên, thường ngày có thể nói là khôn ngoan tháo vát, nghe vậy nói: “Một chút chuyện nhỏ, làm phiền hoàng hậu đích thân xử lý, trong lòng tội thần thật hổ thẹn. Nhưng mà mấy ngày gần đây tâm ma đại thắng, dù sao vẫn cảm thấy mỗi hoạn quan nô tài này đều có ý xấu, hết sức khó chịu.”
Chu Nhã Hoa lộ vẻ giận dữ nói: “Thật láo xược, dám hùa nhau bất kính với vương gia, người đâu, đem tất cả bọn chúng xuống chờ xử lý. Đợi thiếp hỏi qua Ngô vương, hạ nhân có ý xấu thế nào, sẽ tiếp tục xử trí.”
Mọi người sợ đến hồn vía bay lên trời, rối rít xin tha thứ, nhưng Chu Nhã Hoa không khoan dung, cho lực sĩ kéo toàn bộ cung nô xuống hết, ra sau ngoại viện, chỉ chừa lại hai cung nữ thân tín hầu hạ ở ngoài phòng.
Nhiếp Hi nghe thấy bốn phía thanh tĩnh, chắp tay nói: “Tạ ơn tẩu tử hôm trước đã nhắc nhở, Nhiếp Hi vô cùng cảm kích, hôm nay xin tẩu tử hãy nêu rõ sách lược vẹn toàn.”
Chu Nhã Hoa thở dài nói: “Ta bất quá là làm vì ta.” Lời này mặc dù bình tĩnh, không nhịn được mà mơ hồ mang theo ý đau khổ.
Nhiếp Hi vội vàng tạ tội, Chu Nhã Hoa lại buồn bã cười cười: “Không có trách ngươi.” Nhiếp Hi nghe được tiếng quần áo nhỏ vụn, hình như nàng nhịn không được mà lau lau nước mắt, càng không đành lòng nói: “Hoàng hậu không cần thương tâm, chuyện này có thể làm tốt là hay nhất, cho dù không thể, Hi tuyệt đối không có ý khuất phục nhún mình.” Càng nói về sau, lời nói càng hùng hồn cứng như thép.
Chu Nhã Hoa cười lạnh nói: “Nói như vậy, nếu hoàng huynh ngươi nhất định phải thúc ép ngươi, ngươi sẽ không còn cách nào nữa, thà rằng noi theo *phụ nhân* (đàn bà)nữ tử, tự sát bảo toàn trong sạch phải không? Ta chỉ nói Ngô vương anh hùng thiên hạ, ngày xưa thấy ngươi có khí thế phong hổ vân long*, còn cố ý muốn gia phụ lấy lòng hứa hôn với ngươi, để cho ngày sau. Không ngờ ngươi hèn yếu vô năng như vậy! Uổng cho ta đánh giá ngươi quá cao rồi.”
(*Phong hổ vân long (风虎云龙): lấy từ câu “mây bay theo rồng, gió bay theo cọp” từ Văn Ngôn truyện, ý chỉ mọi vật đều theo loài nó, nôm na gần giống như “hổ phụ sinh hổ tử”)
Nhiếp Hi có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, công phu dưỡng khí dĩ nhiên là tốt hạng nhất, nghe ra được phép khích tướng từ Chu Nhã Hoa, cũng không nổi giận, chỉ ngoài ý muốn nói: “Thì ra năm đó chuyện Chu thái phó muốn hứa hôn là ý tứ của hoàng hậu…” Tâm niệm biến chuyển nhanh chóng, hắn hiển nhiên không tin một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh như Chu Nhã Hoa sẽ coi trọng mình, lời này nhất định có duyên cớ.
Quả nhiên Chu Nhã Hoa nói: “Không sai. Mặc dù gia phụ uy nghiêm, thường hay bàn bạc kế sách với ta. Năm đó Ngô vương ôn hoà hiền hậu oai phong, có phong thái vương giả, Yến vương thâm trầm đa mưu, đáng tiếc là không hung ác nham hiểm. Nói đến thì Ngô vương là người có khí chất quân vương, chọn một con rể như Ngô vương, có thể cùng phú quý. Như Yến vương, chỉ đành phải cùng nhau hoạn nạn mà thôi. Nếu không phải vì tinh thần như có đại tang của Ngô vương lúc này, hôm nay ta vẫn kết luận như vậy. Thấy hình dạng của Ngô vương ngày nay, ta chỉ thấy xấu hổ lúc trước đã nhận thức sai lầm về người khác.”
Lời này cực kỳ chê bai Nhiếp Hi một phen, Nhiếp Hi biết rõ là phép khích tướng vẫn cảm thấy mặt nóng lên, trầm ngâm nói: “Thì ra hoàng hậu cho rằng một phế nhân nhỏ nhoi như Hi vẫn còn có chỗ để dùng.” Trong lòng ngược lại bái phục Chu Nhã Hoa, năm đó chỉ là một thiếu nữ khuê phòng, cũng đã hiểu thấu đáo được hai vị hoàng tử phong quang vô hạn, từ trong lời đồn đãi nhìn ra được tính tình sở thích của cả hai người. Chu thái phó nuôi dưỡng được một nữ nhi như vậy, hèn gì tự nhận là đầu cơ kiếm lợi, có thể giữ vững phú quý đời sau của Chu gia.
“Đúng vậy, hôm nay ngươi là một tên phế nhân, bị y tính kế đến thân bại danh liệt, võ công hoàn toàn biến mất, hai mắt đều bị huỷ, mối thù giết cha đoạt ái nhân cũng hoàn toàn không thể báo được, có chỗ gì để dùng chứ?” Chu Nhã Hoa không chút lưu tình, đâm ra một câu sắc bén như đao.
Nhiếp Hi cũng phớt lờ sự châm biếm của nàng, nghe được lời nói tiếp theo ngoài dự tính, cả kinh hút một ngụm khí lạnh, nặng nề nói: “Tính kế? Giết cha? Hoàng hậu… Ngươi nói nhảm, đó là trọng tội phỉ báng quân hoàng đấy!”
Chu Nhã Hoa cười nhạt: “Thì ra cho đến ngày nay, ngươi vẫn không biết cuộc tạo phản trước đây là chuyện gì xảy ra.”
Lúc đó triều chính nổi phong vân, trong đêm Lâm Nguyên lẻn trốn đi, tự mình mang tin tức đến, hoàng đế sẽ đòi lại binh quyền của Nhiếp Hi khi vào kinh gặp thánh thượng. Ngô vương đảng không cam lòng từ bỏ binh quyền để hoàng đế tiêu diệt từng thứ một, bỗng nhiên phát động, làm theo cố sự quân đội nổi loạn của Tống Thái Tổ Trần Kiều. Nhiếp Hi còn đang mơ mơ màng màng, đã bị mấy tướng sĩ ép rượu, sau một trận say mèm, cờ tạo phản đã giơ lên cao, khoác hoàng bào, ngay cả Lâm Nguyên cũng cật lực khuyên tạo phản, Nhiếp Hi rơi vào đường cùng đành phải quyết chí đâm lao phải theo lao, dùng danh nghĩa phản đối bằng vũ lực chỉ huy quân Kinh Hoa.
Một đường mạnh như vũ bão, nhưng hắn cũng không có quyết tâm lật đổ giang sơn. Ngay cả Lâm Nguyên dốc hết sức bày mưu tính kế vì hắn dường như cũng thấy thất vọng. Một ly rượu độc, khiến Nhiếp Hi suýt mất mạng. Dù sao võ công của hắn lợi hại, tốt xấu gì cũng bức được độc tính ra, nhưng một thân nội lực đều bị huỷ mất tám chín phần.
Sự phản bội của Lâm Nguyên trực tiếp đả kích trụ cột của đại quân Ngô vương, Nhiếp Hi càng không ngờ tới chính là, lúc Lâm Nguyên xuất hiện lần nữa, thân phận lại là đại nguyên soái của Thiết Cánh Quân phụ trách dẹp phản loạn. Có thứ gì đó lung lay sắp đổ cuối cùng triệt để sụp đổ…
Cái gọi là tín nhiệm, cái gọi là tình ý, cái gọi là tri kỷ, cái gọi là triền miên, đều là giả, trống rỗng, gạt người.
Nản lòng thoái chí, thống khổ tột cùng, binh bại như núi lở.
Trong nhà ngục ở Hình bộ, hắn giống như một bãi xương khô mục nát, bình tĩnh đợi ngày cuối cùng của định mệnh. Không ngờ rằng, chờ được nụ cười điềm tĩnh của Lâm Nguyên. Một bộ thanh sam, ngay cả quan phục cũng không mặc, vẫn là dáng vẻ thờ ơ như thế, vẫn là không có bất cứ lời giải thích nào, ngay cả nụ cười chế nhạo cũng giống như ngày hôm qua.
Nhiếp Hi cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, gần như muốn phát cuồng nổi điên muốn bóp chết nam tử này. Nhưng sau khi hắn trúng độc đã không còn nội lực, Lâm Nguyên dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lại mỉm cười nói: “Hận không thể chết phải không? Ta mang theo rượu độc tới đây, hôm nay đi xuống hoàng tuyền trước chờ ngươi.” Thì ra gã mang đến một bầu rượu, cứ dửng dưng như vậy tự rót một ly, cười một tiếng tự giễu, không chút do dự nuốt xuống. Nhiếp Hi lạnh lùng nhìn gã, gã liền mỉm cười ôn hoà nhìn Nhiếp Hi, trong mắt là muôn vàn ánh sáng lấp láy bất định. Khiến Nhiếp Hi đang phát cuồng ngẩn người ra nhìn đến mê ly mà sầu muộn.
Một lát sau, Lâm Nguyên bắt đầu nôn ra máu, dần dần, nụ cười của gã càng ngày càng trở nên tái nhợt, bỗng nhiên không thể cầm cự được mà ngã xuống.
Nhiếp Hi vẫn lạnh lùng nhìn gã, máu bắn tung toé trên tay, trong mắt cũng lộ ra sự thống khổ.
“Nôn ra máu ba lần sẽ chết, chờ lúc ngươi nôn ra máu lần thứ ba, lại tới tìm ta đi.” Hắn gần như cay nghiệt nói, ôm lấy Lâm Nguyên đang nửa mê nửa tỉnh.
Hận gã như vậy, nhưng vẫn dùng nội lực còn sót lại hút độc cho gã. Trên mặt chảy xuống ào ạt, chẳng giống lệ, mang theo mùi sắt tanh tưởi nhàn nhạt. Là máu đi? Không sao, chỉ cần không phải là chảy nước mắt vì người kia.
Tuyệt đối không, thương gã.
Tuyệt đối không, vì hắn – mà thương tâm.
Máu từ hai mắt, từ miệng mũi càng chảy càng nhiều. Cứ như vậy, trước mắt càng ngày càng mờ, sau cùng biến thành một mảnh đen tối bất động…
Cuộc đời này dài đằng đẵng mà lại đau khổ, nếu lúc đó chấm dứt hết, thì tốt biết bao nhiêu…
Có lẽ sức sống của Nhiếp Hi thật sự quá kiên cường dẻo dai, độc phát hung mãnh lần này cũng không lấy đi tính mạng của hắn. Sau khi bình phục, võ công của hắn hoàn toàn biến mất, hai mắt mù, nhờ hoàng đế hạ thủ lưu tình, tiếp tục ở lại thư viện Bạch Mai sống những càng còn lại trong bóng đêm, thẳng cho đến khi tin tức bệnh tình hiểm nghèo của Lâm Nguyên kinh động ầm ĩ trái tim đã lạnh như băng của hắn.
Nếu như nói ra chân tướng, kỳ thật Nhiếp Hi cũng không muốn nhớ lại. Chuyện cũ dường như chỉ có thể chứng minh hắn si mê ngu xuẩn đến cỡ nào.
Nhưng hôm nay Chu Nhã Hoa nói, “Thì ra cho đến ngày nay, ngươi vẫn không biết cuộc tạo phản trước đây là chuyện gì xảy ra.”
Là chuyện gì xảy ra? Còn có thể có chuyện gì xảy ra chứ? Dự cảm đáng sợ nào đó bắt đầu mơ hồ bao phủ lấy. Chu Nhã Hoa muốn nói gì?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Tại Thiên Hạ
Chương 14
Chương 14