DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngu Quân Như Núi
Chương 10

Vân Lạc nhanh chóng cởi y phục của y. Liên Ngu Sơn nhắm chặt hai mắt, lạnh run. Vân Lạc ngừng động tác, ngẩng mặt lên hỏi, “Ngươi không muốn?”

Liên Ngu Sơn mở mắt ra, thấy sắc mặt hắn trầm xuống vài phần, hai tròng mắt thâm thúy bên trong ẩn ẩn lộ ra  vẻ thất vọng và căng thẳng, căng thẳng trong lòng, đột nhiên tỉnh ngộ. Đến chính mình còn sợ hãi, kỳ thật Vân Lạc làm sao không phải?

Liên Ngu Sơn cố lấy dũng khí, lắc lắc đầu. Thần sắc Vân Lạc khẽ biến, nghĩ y cự tuyệt mình, ảm đạm mà nâng lên thân mình, đã thấy Liên Ngu Sơn mặt đỏ tai hồng, theo vạt áo chậm rãi lấy một khối noãn ngọc. Không phải miếng ngọc năm đó mình đưa cho y thì là cái gì!

Vân Lạc hiểu được  ý tứ của y, khóe miệng khẽ cười, hôn lên hai gò má y, không khách khí nữa, tay nhẹ phất, giường mạn nhẹ nhàng hạ xuống, đem trong giường và ngoài giường như chia làm  hai thế giới.

Y phục của hai người rơi xuống đầy đất. Vân Lạc tinh tế vuốt ve theo làn da tinh tế trắng nõn của Liên Ngu Sơn, nhìn thấy bên sườn và lưng y có vài chỗ ứ thanh, giọng căm hận nói, “Lần tới cho ta gặp được mấy tên… hỗn đản kia sẽ cho chũng biết thế nào là việc tốt!”

Liên Ngu Sơn chưa nói gì, Vân Lạc đã cúi người xuống, lấy môi khẽ hôn, trên chỗ da thịt bầm tím đến ứ thanh nhẹ nhàng khẽ liếm.

Liên Ngu Sơn run rẩy không ngừng, nhịn không được ưm ra tiếng. Vân Lạc chịu không nổi thanh âm này của y, liems y càng lâu càng kĩ, ngón tay linh hoạt về phía dưới, cầm thứ yếu ớt của y, thong thả lại nhiệt tình khơi mào tình dục.

Liên Ngu Sơn nhắm mắt lại, run rẩy theo những cái vuốt khẽ của hắn mà phóng ra. Lông mi đen dài nhẹ nhàng run rẩy, phía trước là một mảnh ướt át. Vân Lạc cảm thấy sự thương tiếc nói không nên lời, hôn hai gò má y, lấy ái dịch mà y vừa phóng ra nhẹ nhàng tìm kiếm phía hậu huyệt.

Tuy rằng Vân Lạc thật cẩn thận làm đủ tiền hí, nhưng khi hắn tiến vào, Liên Ngu Sơn vẫn cảm thấy đau đớn như bị xé rách, nhịn không được hô lên một tiếng, nắm chặt sàng đan dưới thân.

Vân Lạc dừng lại động tác, có chút căng thẳng luống cuống. Liên Ngu Sơn mở mắt ra, hướng hắn nở nụ cười, đem hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Vân Lạc ôn nhu gọi theo, “Liên Ngu Sơn, tiểu thư ngốc…” Những cái hôn khẽ không ngừng hạ xuống, cuối cùng cũng đi đến môi đỏ mọng.

Hai người hôn nhau nồng nhiệt, nhu tình mật ý.

Vân Lạc kỹ thuật hôn tựa từ nhỏ đến lớn vô cùng cao siêu, hơn nữa mấy năm nay ở trên giang hồ hành tẩu, đươnh nhiên cũng không thể thiếu được chút phong hoa tuyết nguyệt. Hắn tuy kế thừa tính cách chuyên tình của Vân Kha, Vân Dạ, nhưng rốt cuộc xuất thân hoàng gia, lớn lên trong cung đình, đối với chuyện tình nam nữ sao lại không biết. Nhớ năm đó Vân Kha dù chưa dâng phi, bên người hắn cũng có không ít cung tần mĩ nữ hay thị tòng hạ. Bởi vậy lần này ân ái, tất nhiên là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Liên Ngu Sơn lại như tờ giấy trắng hé ra. Nhà y gia giáo nghiêm cẩn, trời sinh tính tinh khiết lương (lương thiện tinh khiết), đối với tình hình này tuy rằng ẩn ẩn hiểu được nhưng không có nửa phần kinh nghiệm. Dù là hôn môi, cả cuộc đời này y mới chỉ hôn qua Vân Lạc, tất cả kinh nghiệm đều là do hắn mang đến; giờ lại kích tình mãnh liệt thế này, đương nhiên y không chịu nổi nửa điểm khiêu khích.

Cảm giác đau đớn khi lần đầu kết hợp dần thối lui, Liên Ngu Sơn trong lòng Vân Lạc mềm nhũn cả người, hừ nhẹ một tiếng, dần dần đón ý hùa theo động tác của hắn.

Vân Lạc chỉ cảm thấy da thịt trắng mịn mê người, làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay, làm hắn không ngừng cao thấp vuốt ve toàn thân y.

Liên Ngu Sơn kỳ thật dáng người cân xứng, khung xương không lớn, có lẽ là bởi vì thể chất nên dáng người so với người khác mượt mà hơn, lại thêm hắn lại chưa từng tập võ, cho nên hông và đùi đẫy đà mềm mại, co dãn vừa phải, khi vuốt ve xúc mang lại cảm giác rất tốt.

Vân Lạc ở trên người y lưu luyến đến muốn quên đi tất cả. Nếu không phải bận tâm y là lần đầu hầu hạ, thân thể cũng không to lớn, chỉ sợ muốn cùng y hoan hảo cả một đêm. Nhưng cho dù như thế, hai người lâu ngày gặp lại, tình thâm ý thiết, Vân Lạc vẫn nhịn không được cùng y làm tới hai lần mới dừng tay.

Liên Ngu Sơn quả thực một chút khí lực cũng không có. Hắn tuy rằng biết mình dùng thân nam nhi cùng thái tử hoan hảo là trái với luân thường; việc yêu đương đồng tính cũng được tổ phụ và phụ thân nhiều năm dạy bảo nhưng y đối với Vân Lạc thật sự đã yêu thương sâu đậm, không kể đến chính mình. Huống chi nam phong ở Vân quốc là hết sức bình thường, ngay cả đương kim hoàng hậu cũng là nam nhân. Ở trong lòng y, mười năm trước khi Vân Lạc đưa duyên mệnh quả đến cho y kéo dài sinh mạng, y đã là người của hắn.

Vân Lạc hôn theo hai gò má bạch ngọc của y, ôn nhu hỏi, “Có đau không?”

Liên Ngu Sơn gật gật đầu, lại vội vàng lắc lắc. Vân Lạc nghi hoặc, “Rốt cuộc là đauhay là không đau a?”

Liên Ngu Sơn nhỏ giọng nói, “Lúc đầu có, sau đó thì không. Nhưng… vẫn là… đau…”

Vân Lạc yên lòng, lại hỏi, “Có thích không?”

Liên Ngu Sơn mặt đỏ lên, đáp là cũng không được, không phải cũng không được.

Vân Lạc hì hì cười, ở bên tai y nói nhỏ, “Tiểu thư ngốc, thân thể ngươi tốt lắm, thật tốt. Ngươi ở thần điện kia vài năm quả thực là không bị bạc đãi gì.”

Liên Ngu Sơn hận không thể chui vào trong chăn, đã nhanh chóng nắm lấy áo ngủ khoác lên người.

Vân Lạc nhẹ nhàng túm lấy, ngay cả người trong chăn cũng bắt mang ra.

Hai người ở trên giường cười đùa một trận, đến khi Liên Ngu Sơn không chịu nổi mỏi mệt, chậm rãi ngủ chìm vào giấc ngủ. Hừng đông tỉnh lại đột nhiên hoảng sợ, không biết từ khi nào trong phòng đã có dục đũng chờ sẵn.

“Ai đã chuẩn bị thứ này?” Liên Ngu Sơn ôm chăn, căng thẳng nhìn Vân Lạc.

Vân Lạc nói, “Ngươi yên tâm, là ta cho Hỉ Hoàn chuẩn bị.”

“Hắn…”

Vân Lạc trấn an hắn, “Hỉ Hoàn là người trong cung, từ nhỏ hầu hạ ta, không cần kiêng dè hắn. Với lại ngươi sớm muộn gì cũng là người của ta, đừng nói là hạ nhân này nọ, cho dù cha ngươi Liên Thái Thú đã biết thì có sao.”

Liên Ngu Sơn trầm mặc không lên tiếng. Y ẩn ẩn biết người trong nhà tựa hồ cũng không đồng ý việc này, bất quá tâm ý y đã quyết, thật cũng không úy kỵ (lo sợ, kiêng kị), chỉ là sợ đến lúc đó lại làm cha mẹ thương tâm.

Vân Lạc căn bản không để ý đến người khác. Đừng nói hắn là thái tử một nước, thân phận tôn quý, là người không giống người thường, hắn muốn làm chuyện gì đương nhiên cũng không ai có thể ngăn cản.

Vân Lạc ôm Liên Ngu Sơn lên, cười nói, “Hôm nay bản thái tử tự mình hầu hạ Liên công tử  tắm rửa.”

Đọc truyện chữ Full