Thời tiết ban đêm, cho dù ban ngày có oi bức thế nào, cũng mát mẻ hơn. Nằm trên giường, Hoa Mãn Lâu để mặc Hoàng Dược Sư ôm mình, thưởng thức tay hắn.
Từ sau khi bị thương, thân thể luôn sợ lạnh, Hoàng Dược Sư theo thói quen đêm nào cũng ôm y vào lòng, hai người trò chuyện, cảm nhận hơi ấm của nhau. Trên Đào Hoa đảo không có người ngoài, có nhiều khi là nằm trên thảm cỏ, ôm nhau, nói chuyện sau đó ngủ trưa.
Im lặng hồi lâu, Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói: “Dược Sư, cái gọi là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề. Huynh hiểu không?”
[] “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề” (thêm 1-2 câu nữa) là một câu trong Phật giáo, bạn cũng không biết nghĩa chính xác là thế nào, nhưng tóm tắt nghĩa thì là: “Một đóa hoa là một thế giới, một ngọn cỏ là một thiên đường, một chiếc lá là một vùng sáng, một hạt cát là một cõi cực lạc, một nơi cũng là một mảnh đất lành, một tiếng cười ẩn chứa cả trần duyên, một lần tụng niệm lòng thêm một lần thanh tịnh.” Mọi người cũng có thể tìm hiểu thêm trên GG
Hoàng Dược Sư căng thẳng, tay nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, y nhăn mặt nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn biết, A Lâu muốn nói chuyện thân thế của y, hắn vốn nên cảm thấy vui vẻ, nhưng vì sao, vì sao lòng hắn lại bất an như vậy?
Ôm chặt Hoa Mãn Lâu, chôn mặt vào cổ y, tham lam hít thở mùi hương trên thân thể y, Hoàng Dược Sư thấp giọng nói: “A Lâu, nếu là…… không cần nói.”
Lời nói vụn vỡ, Hoa Mãn Lâu vỗ vỗ lưng hắn, nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt lóe sáng, hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nói: “Dược Sư, ta không muốn lừa huynh, nhưng là lai lịch của ta không đơn giản, ta là người của triều Minh mấy trăm năm sau……” Cẩn thận từng lời nói, vẫn là chọn những nội dung Hoàng Dược Sư có thể tiếp nhận.
Hoàng Dược Sư cả kinh, cả người đè lên người Hoa Mãn Lâu, chống mình cúi đầu nhìn y, sắc mặt thay đổi. Nhưng lại bị Hoa Mãn Lâu kéo cổ, một lần nữa nằm xuống.
Một bên vỗ vỗ lưng hắn, một bên Hoa Mãn Lâu tổ chức lại ngôn từ, nói: “Ta xuyên qua không gian cùng thời gian mà tới nơi này……”
Từng câu từng chữ, Hoa Mãn Lâu chậm rãi nói, vừa lưu ý phản ứng của Hoàng Dược Sư vừa nói: “Ta vốn là con thứ bảy của Hoa gia – Giang Nam đệ nhất phú thương, trên ta có sáu ca ca, một hôm một người bạn tới tìm ta cùng đi phá một vụ án, cũng vì kẻ liên quan tới vụ án đó là kẻ khiến mắt ta không nhìn thấy, cho nên ta đi cùng……” Hoa Mãn Lâu chậm rãi nói, chìm trong hồi tưởng.
Rất nhiều chuyện đã qua, chi tiết chính xác đã quên đi rất nhiều, trong ký ức của y, phần lớn đều là thời gian y ở cùng Hoàng Dược Sư. Nhưng lúc này nhớ lại, lại có cảm giác tang thương. Nhà của y, đã không thể quay về, nhưng trong thế giới này, có Hoàng Dược Sư cho y một gia đình, y không đơn độc.
“Sự việc giải quyết xong, ta cùng bạn trên đường trở về, nhưng là…… Khi đó, ta cứ như vậy mà tới đây, may mắn, may mắn huynh đỡ được ta…… Chuyện về sau, huynh cũng biết rồi……” Một hơi nói xong, ánh mắt hạ xuống, chờ đợi phản ứng của Hoàng Dược Sư.
Cái đầu đang chôn ở hõm vai y ngẩng phắt dậy, ôm chặt y: “May mắn, may mắn……” Trong lòng kinh hoảng dị thường. May là đã đỡ lấy người này, may mà không để vuột mất hạnh phúc ngay cạnh……
Ôm chặt Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư trong lòng cảm thấy may mắn, nói: “Cảm tạ ông trời, ngươi đã tới đây, cho dù đối với ngươi không phải là chuyện tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, để ta có thể gặp ngươi……”
Hoa Mãn Lâu quay lại ôm hắn, trong lòng một mảnh ấm áp, may mắn, may mắn, Hoàng Dược Sư quả nhiên không làm y thất vọng, nếu bây giờ mất đi người nay, y thật không biết mình sẽ phải làm sao……
“A Lâu, sau này dù thế nào, cũng đừng rời khỏi ta……” Hoàng Dược Sư nghiêm túc nói. Hoa Mãn Lâu gật gật đầu, nở nụ cười, tươi sáng lóa mắt.
Hôn sâu đôi môi Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư áp chế bất an còn ẩn ẩn tồn tại trong lòng, Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, tất nhiên không phát hiện ra bản thân mình không hề già đi. Nhưng mười mấy năm qua, y đều chưa từng thay đổi, hắn lo lắng, vạn nhất, vạn nhất có chuyện gì, hoặc là đột nhiên y biến mất, hắn phải làm sao?
Giao cảnh triền miên, đè nặng trên thân thể Hoa Mãn Lâu, lửa nóng tình tự cháy lên, bất an trong lòng dần giảm bớt.
Đêm càng khuya, hai người không làm gì, chỉ ôm nhau như vậy.
“A Lâu, ngươi nói, Đại Tống nhất định diệt vong sao?”
“Triều đại thay đổi, vốn là điều tất nhiên của lịch sử, không thể tránh khỏi. Kỳ thật, dân chúng có bao người quan tâm?” Nhận ra tâm tư của Hoàng Dược Sư, Hoa Mãn Lâu nói: “Làm dân chúng, kỳ thật hy vọng không phải là ai thống trị, mà là mỗi ngày có thể kiếm tiền được hay không, ăn có no hay không, mặc có ấm hay không, ngôi vị hoàng đế hay đen tối trong chính trị này kia, cách bọn họ quá xa. Chỉ cần ngày ngày yên vui, ai quan tâm kẻ ngồi trên ngai vàng là ai?”
“A Lâu……” Hoàng Dược Sư kinh ngạc.
“Dược Sư, lịch sử vốn vô tình.”
Thật lâu sau, im lặng.
Lúc này, Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu im lặng trong phòng, bên kia, phòng của Âu Dương Khắc cùng Quách Tĩnh thật ra ngay cạnh nhau, phòng của Giang Nam thất quái lại khá xa. Tuy Hàn Tiểu Oanh có chút lo lắng, nhưng nghĩ Quách Tĩnh dù đã lớn, vẫn còn như đứa trẻ con, có động tĩnh gì bọn họ cũng không ở quá xa, hơn nữa phải rèn luyện một chút kinh nghiệm giang hồ cho đồ đệ, cũng đừng nói gì.
Quách Tĩnh tâm tính thiếu niên, lần đầu ra ngoài, nhóm sư phụ không ở cạnh nhìn chằm chằm, trong phòng đợi không thấy.
Lúc này, thiếu niên tò mò tắm rửa xong, thoải mái thở ra. Ở đại thảo nguyên, nước để uống rất quý, còn nói gì đến tắm rửa, thiếu niên mỗi ngày dưỡng thành thói quen ra sông rửa mặt.
Quách Tĩnh tắm rửa xong lại không ngủ được, đi dạo trong biệt viện để tiêu thực.
Thiếu niên vừa tắm xong [sao cứ phải nhấn mạnh vấn đề tắm xong hay chưa… =-=] mang theo chút hơi nước, mái tóc đen nhánh thả dài bên hông, không buộc lên, nhưng còn làm tăng bản tính trẻ con hơn ban ngày.
Quách Tĩnh nhìn ánh trăng, nhất thời ngây người. Cậu biết chính mình không tính thông minh, tư chất ngu dốt, đại sư phụ tính tình dữ dằn, mới bắt đầu thường xuyên đánh với mắng, cậu vẫn biết sư phụ sau lưng thường lắc đầu thở dài. Lúc ấy trong lòng thực ủy khuất, luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng nhiều hơn là có thể làm được, hơn nữa cậu cũng thực cố gắng làm tốt những gì nhóm sư phụ giao. Nhưng nhìn các sư phụ lúc đầu mừng rỡ vui vẻ, đến cuối cùng lại thất vọng, cậu chỉ biết, hóa ra, cũng có chuyện dù cố gắng thế nào cũng không thể làm được.
Đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Cậu biết, dù không nói, đại sư phụ rất muốn thắng cược, nhưng mình học lâu như vậy, một chút công phu đó, cho dù mình chăm chỉ thế nào, chỉ một chốc, cũng hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Cậu không quan tâm, nhưng các sư phụ hẳn sẽ rất chú tâm tới. Nếu không phải vì quan hệ với phụ thân, phỏng chừng mình như vậy, các sư phụ có chết cũng không nhận mình làm đệ tử đi!
Cậu không muốn làm các sư phụ thất vọng……
Cậu cũng không muốn làm nương thất vọng……
Nước mắt trong suốt đọng lại khóe mắt, Quách Tĩnh vội ngẩng đầu, nghe nói, làm như vậy có thể ép nước mắt chảy ngược lại, nếu bị các sư phụ thấy, sẽ lại bị mắng……
Ai ngờ, vừa nhấc đầu, lại thấy……
Âu Dương Khắc tìm nơi ở trọ trong khách ***, nhất quyết không tìm chỗ khác. Giang Nam thất quái không biết, khách *** này là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn, cho nên đã sớm sai A Đạt đi sắp xếp tốt vị trí.
Âu Dương Khắc cười gian, phòng hắn ngay cạnh Quách Tĩnh, vô luận thế nào, Giang Nam thất quái cũng không phát hiện ra, dù họ phân thế nào, phòng của hắn cũng sẽ sát cạnh phòng Quách Tĩnh.
Âu Dương Khắc thỏa mãn nghe tiếng tắm rửa truyền ra từ phòng cậu, sau đó là tiếng ra ngoài, trong lòng có chút kinh ngạc: Ban ngày đi đường đã rất mệt mỏi, sao còn chưa đi nghỉ. Sau đó lén lút đi theo thiếu niên vào sân.
Ra là đi dạo. Âu Dương Khắc trong mắt thật dịu dàng, trên đời này, người có ánh mắt thanh thuần sạch sẽ như vậy không nhiều.
Trộm đi theo đằng sau, thú vị nhìn thiếu niên không phát hiện ra mình, sau đó nhìn bộ dáng ngốc ngốc ngắm trăng của thiếu niên làm hắn thiếu chút nữa nở nụ cười. Nhưng nhìn rõ khuôn mặt cậu, hắn rung động.
Phiền não hiện đầy trong mắt thiếu niên, khuôn mặt thanh tú, vẻ u sầu không hợp tuổi, đôi mắt còn có ánh sáng lấp lánh của nước mắt……
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tâm mình trùng xuống, đau xót. Muốn đi đến chỗ cậu, an ủi, động tâm rồi.
Không tự chủ được, đi đến phía trước thiếu niên, vừa vặn Quách Tĩnh ngẩng đầu, hai người đều có chút giật mình.
Quách Tĩnh ngơ ngác nhìn bóng nam tử đột nhiên xuất hiện, cậu nhận ra đây là người gặp lúc sáng thiếu chút nữa là đánh nhau, chỉ thấy người nọ một thân áo trắng, nhẹ nhàng chậm rãi, thần thái tiêu sái, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mắt xếch, khuôn mặt tuấn nhã, anh khí bức người, nhìn phục sức, hẳn là một vị vương tôn quý tộc. Dưới ánh trăng phong thần tuấn mỹ, như thiên thần hạ phàm, quan tâm lo lắng nhìn cậu, hướng cậu vươn tay.
Có lẽ trong lòng chứa nhiều ủy khuất, có lẽ dịu dàng trong mắt nam tử quá rõ ràng, có lẽ ánh trăng thật đẹp, Quách Tĩnh ngơ ngác không động, trong chớp mắt, nước mắt cứ vậy rơi xuống.
Nam tử đưa tay đỡ lấy giọt nước như viên ngọc kia, cũng không nói nhiều, chậm rãi đưa tay ôm cậu, như sợ dọa cậu. [Thật là, ed mấy đoạn hai cái đứa này rất là… nổi hết cả da gà da vịt… =^= hoàn toàn không phải vì trời lạnh đâu]
Quách Tĩnh không né tránh, có lẽ cô đơn quá lâu, dịu dàng trong mắt nam tử không thể cự tuyệt, ỷ vào lòng nam nhân, bao nhiêu ủy khuất cứ như vậy tiết ra. Nước mắt càng rơi nhiều.
Âu Dương Khắc bất đắc dĩ nhìn thiếu niên đang nức nở trong ngực mình, có cảm giác thương tiếc.
Vốn hắn chỉ định dỗ cậu ngưng khóc, ai biết lại khóc càng thêm lợi hại……
Được rồi, mỹ nhân trong ngực, nhất là lại là người trong lòng, hắn rất thích, nhưng trong hoàn cảnh này cũng không ổn, hắn còn chưa có chính thức giới thiệu bản thân……
“Hu hu……” Thiếu niên nức nở.
……Ách, được rồi, vì người này giải lo âu, gia tăng hảo cảm, nói thế nào ít nhất cũng phải có chút thời gian để nấu nước luộc ếch. Âu Dương Khắc vỗ vỗ thiếu niên trấn an, ai ngờ lại càng khóc to hơn. Âu Dương Khắc cười khổ, may mà hiện tại không có ai, nếu có người thấy, khéo nghi ngờ hắn bắt nạt cậu……
Nghe tiếng khóc đứt quãng, thậm chí còn nấc lên, Âu Dương đau lòng vỗ, thiếu niên này rốt cục vì cái gì mà khóc thành như này, khẳng định là bị mấy người bình thường kia hay bắt nạt cậu, Âu Dương Khắc còn thấy hối hận buổi sáng không giáo huấn mấy giang hồ “đại hiệp” kia một trận.
Vỗ vỗ thiếu niên, để cậu không bị khó chịu, miệng còn dỗ. Nghe tiếng khóc của cậu nhỏ dần, cuối cùng không còn tiếng động, Âu Dương Khắc cảm thấy không đúng lắm, vừa cúi xuống, không biết nên khóc hay nên cười —— cậu ngủ mất rồi.
Suy nghĩ một chút, Âu Dương Khắc cong khóe miệng, ôm lấy thiếu niên, đưa về phòng mình.
Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Âu Dương Khắc lấy khăn mặt lau cho cậu.
Cảm nhận được ấm áp thoải mái, Quách Tĩnh nhẹ thở ra, thì thào vài câu, lại ngủ tiếp. Cũng khó trách, Quách Tĩnh đi theo Giang Nam thất quái, đi suốt ngày đêm, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, sau khi khóc một tràng như vậy, rất là mệt mỏi, thế nên Âu Dương Khắc lau mặt cho cậu cũng không có tỉnh lại.
Âu Dương Khắc trong lòng rất vui vẻ, Quách Tĩnh ngủ như vậy, không phải là do tin tưởng mình sao?
Âu Dương Khắc từ nhỏ sống ở Bạch Đà sơn trang, sau khi phụ thân mất, mẫu thân vẫn ở vậy, có người nói hắn là con của thúc thúc, nhưng đây không có khả năng, hắn biết thúc thúc có người trong lòng, hơn nữa hắn cũng từng gặp qua người đó. Hắn là con của phụ thân, mẫu thân trong lòng cũng thích thúc thúc, loại chuyện này truyền ra ngoài, cũng không có gì ngạc nhiên.
Âu Dương Khắc còn nhỏ biết, tình yêu này đó, đều không muốn dính vào, cho nên hắn kiếm rất nhiều nữ nhân về, phần lớn đều là các bé gái mồ côi, không thì là các nữ nhân không tự nguyện bị bán đi, nhưng đó cũng chỉ là hứng thú sở thích của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đụng tới một người, cũng không dám yêu ai. Hắn sợ, một ngày sẽ gặp một người như mẫu thân……
Nhưng ai ngờ lần này ra ngoài, lại gặp một người khiến hắn động tâm, còn là một thiếu niên, không phản kháng chối bỏ, Âu Dương Khắc chấp nhận loại tình cảm đó, liền bắt đầu theo đuổi.
Thúc thúc từng nói, Âu Dương gia cả đời chỉ yêu một người, cho nên nếu đã yêu ai, nhất định phải nhanh chóng bắt về, bằng không sẽ phải đuổi theo đến ba bảy năm…… Sau đó bị cái người y phải đuổi theo ba bảy năm kia bịt mồm, Âu Dương Khắc cũng thức thời rời đi……
Nhìn thiếu niên nằm trên giường đôi mắt có chút sưng đỏ, Âu Dương Khắc ánh mắt nhu hòa nhìn, sống hơn hai mươi năm, cư nhiên còn đi dỗ một đứa nhóc……
Tay xoa nhẹ đôi mắt nhắm chặt, thẳng xuống, làn da mềm mại trơn nhẵn, tới đôi môi hồng nhạt, nhẹ nhàng hôn lên.
Hơi thở giao hòa, Âu Dương Khắc nở nụ cười đầy yêu nghiệt, nếu đã chạm tới ta, cũng coi như cậu không may mắn rồi, về sau, đừng mong vứt bỏ được ta……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 46
Chương 46