DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 35

Khi Hoàng Dược Sư khôi phục lý trí, chính mình đã kéo Hoa Mãn Lâu trở về phòng, ôm lấy thắt lưng Hoa Mãn Lâu, hai người ngã trên giường, hơi thở hai người lưu chuyển.

Hoa Mãn Lâu không giãy dụa phản kháng, chỉ lẳng lặng tùy hắn ôm mình, trong lòng không khỏi thở dài. Y biết hắn lo lắng cái gì, nhưng là, người này như thế nào còn chưa nghe hết đã bỏ chạy?

Y muốn thành hôn sao? Vì sao phải cho hắn hy vọng? Vì cái gì? Những gì mình cho y vẫn chưa đủ sao? Tân nương là người y yêu sao?

Quá nhiều thứ, Hoàng Dược Sư không dám nghĩ tiếp……

Nếu như, hết thảy là sự thật, y muốn thành hôn, chính mình sẽ……

Phải làm sao?

“Dược Sư, kỳ thực……” Không phải ta muốn thành thân. Hoa Mãn Lâu vừa mở miệng giải thích, Hoàng Dược Sư lập tức chặn lại.

Ngươi muốn rời khỏi ta sao? Ta không đồng ý, ta không đồng ý.

Mang theo tuyệt vọng, Hoàng Dược Sư điên cuồng xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng Hoa Mãn Lâu. Bàn tay to di chuyển đến trước ngực y, đùa giỡn hồng anh màu hồng nhạt, rồi sau đó, mạnh một tiếng, áo ngoài bị xé thành từng mảnh nhỏ, như cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống.

Hoa Mãn Lâu cả kinh, đẩy mạnh Hoàng Dược Sư, đầu lưỡi hai người nối bởi ngân tuyến, *** mĩ mà ái muội.

“Dược Sư……”

Hoàng Dược Sư khó chịu, không phải vừa mới rồi, y đã quyết định ở bên cạnh hắn sao?

Vậy mà trong lòng đã ngầm xử lý hôn sự, hắn sao có thể chịu nổi, bởi vậy, mất đi toàn bộ lý trí, một lòng muốn đem người trong lòng giữ chặt lại, để y không thể thành thân, lại kèm theo dục vọng đã lâu bị kìm giữ, càng thêm điên cuồng.

Hoa Mãn Lâu thân thể còn chưa khỏe hắn, toàn thân lộ ra một cỗ yếu đuối, đối với Hoàng Dược Sư mà nói, chính là hấp dẫn trí mạng.

Hoa Mãn Lâu cảm giác thấy động tác của Hoàng Dược Sư, muốn nói nhưng lại không biết nói gì, y mặc dù chưa từng trải qua chuyện như thế này, trời sinh với mấy chuyện đó cũng không coi trọng, nhưng rốt cuộc cũng là từng ở thế kỷ 20, thấy Hoàng Dược Sư vội vàng xao động như vậy, y rốt cuộc cũng hiểu vì sao, nội tâm vì Hoàng Dược Sư ghen mà vui vẻ. Nhưng cũng không nghĩ lần đầu tiên của mình lại thành như vậy, y cũng là nam nhân, tuy cũng không để ý lắm, nhưng vẫn muốn ở trên. Nhưng mà hôm nay, xem tình trạng của mình, tuyệt đối không đấu lại Hoàng Dược Sư, lại theo tính cách của hai người, sợ là về sau cũng đừng mơ thay đổi, nghĩ vậy, Hoa Mãn Lâu không nhịn được có chút chống cự.

“A Lâu, ngươi thật sự muốn thành thân? Không được, không được!” Hoàng Dược Sư điên cuồng hôn khắp người Hoa Mãn Lâu, “Vì sao? Vì sao? Chúng ta không thể ở cùng một chỗ sao? Đừng đẩy ta đi!”

Hơi thở hỗn loạn, cuồng nộ bi ai, loại tình cảm tuyệt vọng cầu xin này khiến Hoa Mãn Lâu ngẩn ra. Đây vẫn là Hoàng Dược Sư cao ngạo kia sao?

Không tự giác ngừng chống cự, Hoa Mãn Lâu thả lỏng thân thể, vùi vào ngực Hoàng Dược Sư, hai tay vòng ra sau lưng hắn, nhẹ nhàng trấn an nam nhân đang hỗn loạn.

“Dược Sư, ta ở đây, nhìn xem, ta vẫn nằm trong lòng huynh, không phải ta muốn thành thân, cũng không rời khỏi huynh, Dược Sư, nghe ta.” Hoa Mãn Lâu dựa đầu trên vai hắn, trấn an hắn, lại đổi lấy tập kích như mưa trút của Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư còn trẻ hết sức lông bông, mặc dù không tốt lắm, nhưng vẫn cường hãn hơn Hoa Mãn Lâu không chút kinh nghiệm rất nhiều. Hắn sau khi xác định rõ tình cảm của mình với y, cũng tìm hiểu một chút chuyện nam nam, đến giờ phút này, hiển nhiên là thành thạo.

Thuần thục hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư như quốc vương đang tuần tra lãnh địa của mình, đem mọi nơi trong miệng Hoa Mãn Lâu lướt qua một lần, lại quay ra quấn lấy đầu lưỡi, triền miên không ngừng, hung hăng hấp duyện hai cánh hoa, thẳng đến khi Hoa Mãn Lâu hai má đó bừng, hô hấp khó khăn mới buông ra.

“Nếu không phải ngươi muốn thành thân, thì sao phải chuẩn bị những thứ đó, chẳng lẽ, ngươi chuẩn bị hôn lễ của chúng ta?” Hoàng Dược Sư tựa cằm lên vai Hoa Mãn Lâu, vừa nói chuyện, vừa liếm liếm vành tai đối phương. Hai tay một khắc cũng không ngừng thăm dò trên dưới khắp người Hoa Mãn Lâu.

“Dược Sư, huynh, huynh dừng tay,” Hoa Mãn Lâu mặt đỏ bừng, lung tung đẩy Hoàng Dược Sư, bất quá thân thể chưa khỏe, dù thế nào cũng không đọ lại Hoàng Dược Sư, hắn lại thủ đoạn cao siêu, sờ đến chỗ nào là chỗ đó nổi lên cảm giác, làm Hoa Mãn Lâu lập tức tiêu hết toàn bộ khí lực. Tầng tầng xúc cảm nổi lên khiến Hoa Mãn Lâu muốn ngừng mà không được.

“Không sao, ta nghe, ngươi nói đi.”

“Huynh!” Hoa Mãn Lâu trừng mắt nhìn Hoàng Dược Sư, tuy con ngươi màu xám ảm đạm nhưng lại khiến Hoàng Dược Sư dục hỏa đốt người.

Nhất thời không nhìn được, hắn đưa tay vói vào trong quần áo y, nắm lấy nam tính kiêu ngạo.

“A……” Hoa Mãn Lâu rên khẽ, cắn răng nói: “Hoàng Dược Sư, huynh đừng quá phận, thân thể ta còn chưa khỏe đâu.”

“A Lâu, ta biết, ta sẽ cẩn thận coi chừng thân thể ngươi, ta thực sự không nhịn được.” Nói xong đem hai tay Hoa Mãn Lâu sờ tới nam tính đã sớm cứng rắn của chính mình.

Từ sau khi Phùng Hành qua đời, Hoàng Dược Sư không làm mấy loại chuyện này nữa, mấy lần nghĩ đến Hoa Mãn Lâu đều là dùng tay phát tiết hoặc luyện võ để quên đi. Hơn nữa Hoa Mãn Lâu là người trong lòng của hắn, dục vọng một khi bùng nổ, hiển nhiên là không thể dập tắt, tuy rằng lo lắng cho thân thể y, nhưng hiện tại thật sự không thể nhịn được nữa, bằng không, sợ sẽ nhịn đến bệnh mất.

Nói đến Hoa Mãn Lâu, y còn chưa từng phải lo lắng đến mấy cái chuyện phát tiết này. Mà Hoa Mãn Lâu, thứ nhất, thời gian làm mấy cái sự tình này gần như không có, thứ hai, từ sau khi trúng độc, thân thể không tốt lắm, hơn nữa, tính tình y trong trẻo lạnh lùng, cho dù có dục vọng, bất quá cũng chỉ một mộng phát tiết là xong việc, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên đụng tới nam tính ngạch như của Hoàng Dược Sư.

Hoa Mãn Lâu không phải người quá mức so đo, gặp Hoàng Dược Sư như vậy, tự nhiên biết hắn khó xử, cũng bỏ ý tưởng lúc đầu, tinh tế cảm nhận hình dạng hắn. Rồi lại phát hiện một vấn đề. Nam tính trong tay còn chưa đến cực hạn, nhỏ cũng đã có chút kinh người, trong lòng Hoa Mãn Lâu nổi lên chút đối lập, thân thể y không khỏe, phát dục so với người khác chậm hơn một chút, cơ thể cũng tinh tế hơn nam nhân bình thường, nam tính kia còn chưa qua tính sự, màu sắc phấn nộn phấn nộn. Hoa Mãn Lâu có chút ủ rũ, cái gì cũng không bằng hắn, hiện tại ngay cả nam tính cũng không so nổi.

Hoàng Dược Sư thấy y không chống cự, vạn phần vui vẻ.

“A Lâu, A Lâu.” Hoàng Dược Sư say mê hôn lên mặt Hoa Mãn Lâu, quần áo tán loạn lộ ra da thịt trắng nõn trước ngực.

Ôn nhu lột bỏ áo trên người y, Hoàng Dược Sư đem Hoa Mãn Lâu đặt trên giường, cẩn thận kéo thêm chăn, mới đứng thẳng dậy cởi sạch quần áo trên người mình rồi mới cùng chui vào ổ chăn. Tuy rằng rất muốn nhìn thấy thân thể vợ mình nhưng lo lắng cho sức khỏe của y vẫn quan trọng nhất, Hoàng Dược Sư quyết định không để vợ bị cảm lạnh.

“Dược Sư,” Hoa Mãn Lâu bị khơi mào ***, có một loại phong tình khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hoàng Dược Sư, hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, một bên vai trắng nõn bóng loáng lộ ra khỏi chăn, trong ánh sáng lay động của ngọn đèn, lấp lánh như trân châu. Nhớ tới nhiều năm trước, khi hai người ở trong khách *** say rượu, người này cũng như vậy xinh đẹp mê người, ai ngờ vài năm sau, thời gian như ngừng lại trên người y, trái lại, chính mình như đã trải qua quá nhiều đau thương. Không khỏi có chút ngơ ngẩn. Người dưới thân vừa hơi hơi động, làm như không khỏe, lập tức kéo lực chú ý của Hoàng Dược Sư trở về.

Cảnh đẹp trước mắt làm Hoàng Dược Sư không thể khống chế. Nhẹ nhàng trùm lên người y, nhu tình khẽ hôn. Một tay niêm trụ thù du bên trái xoa nắn. Hoa Mãn Lâu không tự chủ ưỡn ngực, nhẹ nhàng lay động như muốn chạy trốn tay Hoàng Dược Sư, lại đem chính mình nâng lên càng cao, đưa đến miệng đối phương.

Nhìn thân hình trắng noãn kia nhiễm một tầng đỏ ửng, Hoàng Dược Sư không tự giác lưu lại ấn ký của mình trên người y, đây là của hắn, người này là của hắn.

Tay kia cũng không nhàn rỗi, cẩn thận chiếu cố nam tính phía dưới, Hoa Mãn Lâu chưa từng trải qua tính sự, lưng thẳng tắp, không bao lâu liền phóng thích trong tay Hoàng Dược Sư.

“Ha hả, A Lâu của ta không có kinh nghiệm sao, cư nhiên bắn nhanh như vậy.” Lấy áo lót bên cạnh, Hoàng Dược Sư đem tinh hoa trong tay lau sạch sẽ, lại lấy ra một bình nhỏ, đổ một chút chất lỏng ra tay.

Hoa Mãn Lâu còn đang đắm chìm trong cảm giác cao trào, không nghe rõ những gì hắn nói, chỉ nghe được hắn đổ chất lỏng gì đó ra tay, hoảng hốt nghĩ muốn trốn chạy, nhưng đại não lại không phản ứng gì cả, chỉ ngơ ngác cảm thụ đưa tay đến.

Thẳng đến khi hậu huyệt ẩn ẩn cảm thấy dị vật xâm lấn, Hoa Mãn Lâu mới phản ứng lại, mặt mày đỏ lên. Không phải là đau, Hoàng Dược Sư rất chú ý tới biểu tình của y, thấy y mặt mày đỏ bừng, không khỏi cười khẽ ra tiếng, Hoa Mãn Lâu xấu hổ, bất chấp liền động thân giãy dụa, không ngờ, lại vừa vặn đem ngón tay Hoàng Dược Sư nuốt trọn.

“A” Hai người thở ra. Hoa Mãn Lâu một phần vì đau đớn, cũng bởi vì ngón tay Hoàng Dược Sư trùng hợp đỉnh đúng điểm mẫn cảm, thậm chí khiến Hoa Mãn Lâu vừa mới phát tiết nháy mắt ngạnh lên. Hoàng Dược Sư thì là cảm khái cảm giác sau hậu đình, khiến hắn nháy mắt trướng thêm một vòng lớn, đau đớn khiến hắn muốn ngay lập tức vùi sâu vào thân thể y.

Nóng rực, cảm giác như mềm mại như tơ khiến Hoàng Dược Sư không khỏi gia tăng tốc độ trừu sáp.

Hắn muốn y, nhưng còn chưa chuẩn bị xong, nếu như chỉ vì dục vọng của bản thân mà làm tổn thương tới Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư sẽ không tha thứ cho chính mình.

Cẩn thận hôn lên người Hoa Mãn Lâu, ngón tay trong cơ thể không ngừng gia tăng, hai ngón, ba ngón……

Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy thân thể mềm yếu vô lực, ngón tay Hoàng Dược Sư không ngừng chạm tới điểm mẫn cảm bên trong, truyền tới từng đợt khoái cảm, Hoa Mãn Lâu không khỏi cúi đầu rên rỉ.

Hoàng Dược Sư thấy phản ứng của y, đã sớm bị dục hỏa đốt cháy, giờ còn có thể bảo trì lý trí đã là kỳ tích. Tiếng Hoa Mãn Lâu rên rỉ rót vào tai hắn, toàn bộ lý trí cháy rụi.

Hoàng Dược Sư rút ngón tay, nhìn như thô bạo nhưng không mất đi ôn nhu, nâng lên chân Hoa Mãn Lâu, câu bên hông mình. Hoa Mãn Lâu nhắm chặt mắt, cắn môi, cảm nhận dục vọng thật lớn của Hoàng Dược Sư đặt ngay tại cửa huyệt, không khỏi run rẩy, lông mi như cánh bướm bất an vỗ.

Hoàng Dược Sư nhất thời tâm sinh thương tiếc, thấp giọng nỉ non nói: “Đừng sợ, A Lâu, thả lỏng……”

Dục vọng to lớn dưới thân thong thả mà kiên định tiến vào.

Đọc truyện chữ Full