Đại ca ca, huynh tên là gì?
Ca ca, huynh sống ở đâu?
Dược Sư ca ca, về sau, ta gả cho huynh được không?
Dược Sư ca ca……..
Ngồi trên xích đu, nàng một đường lại một đường khâu lên chiếc áo, một kim lại một kim trút xuống tất cả tâm tư.
Sau đó, chậm rãi, tay chậm dần, giật mình hoảng hốt.
Nhớ năm đó, mình còn nhỏ đi theo sau Hoàng Dược Sư, tuy hắn bị những đứa nhỏ khác xa lánh, nhưng trong mắt chỉ có một loại ánh mắt —— ngạo nghễ.
Nàng thích hắn nhìn nàng, trong mắt hắn có dịu dàng dành cho nàng, tuy nói hôn sự là chuyện vui đùa giữa nàng và mẫu thân hắn, nhưng nàng thật lòng, cũng biết trong lòng hắn thật sự chờ mong.
Mỗi khi hắn đi phía trước, nàng theo đằng sau, nàng vẫn hy vọng có thể tiếp tục như vậy, mãi cho đến già.
Nhưng, trời không chiều ý người.
Hoàng bá mẫu qua đời, hắn rời khỏi đây, nàng chờ hắn, một năm lại một năm.
Trong lòng biết hắn sẽ không trở về, nhưng vẫn cứ chờ.
Nàng nổi tiếng là Giang Nam đệ nhất tài nữ, một lần đi trên phố, xa xa nhìn thấy hắn, trưởng thành, thay đổi, nàng nhìn một lần rồi không sao quên được, liếc mắt đã nhận ra hắn.
Hắn gọi nàng, Phùng cô nương.
Lòng nàng ảm đạm, nàng là Hành nhi của hắn.
Nàng không để ý cha mẹ phản đối, thuyết phục họ, sau đó trốn đi theo hắn, biết hắn trên giang hồ nổi tiếng là Đảo chủ đảo Đào Hoa, nhớ tới trước kia hắn nói nhất định phải có một cái đảo, trên đó xây một tòa trúc lâu, cùng ái nhân sống ở đó……
Nhớ đến đây, nàng không khỏi cười khổ, đảo có, trúc lâu cũng có, nhưng, người sống trong trúc lâu không phải nàng, mà là một nam nhân……
Nàng, vợ hắn, ghen tỵ với một nam nhân……
Nàng cũng chỉ mới biết có một trúc lâu tồn tại.
Nam tử kia, quân tử nho nhã, ôn nhã như ngọc, dù lập trường bất đồng, dù là địch nhân cũng không thể ghét y.
Nam tử kia, trời sinh hoàn mỹ, nhưng lại không nhìn thấy, khiến nàng không thể ghét y, cho dù trong lòng người nàng yêu chỉ có y.
Hiện tại, nàng kỳ thật nên thấy thỏa mãn, cho dù hắn không yêu nàng, nhưng hắn vẫn như trước dịu dàng, vẫn như trước ở bên nàng, vẫn như trước…… Đau khổ vì áp lực của tình cảm chính bản thân mình……
Đứa ngốc này, tình cảm của hắn, chỉ nhìn qua là thấy rõ, cũng chỉ có nam tử ngốc nghếch kia là không biết, cho dù là nàng, cũng có lúc muốn vò đầu y.
Kỳ thật đã đủ rồi, không có được tâm hắn, nhưng có thể cho hắn một đứa con, có được huyết mạch của hắn.
Nàng khẽ vuốt bụng mình, con nàng mỗi ngày đều lớn dần.
Con à, mẹ phải làm một chuyện có chút nguy hiểm……
Mẹ nhất định phải làm, mặc dù có thể nguy hiểm cho cả con, đây là một ván cược lớn, thua, mọi thứ sẽ mất….
Con à, sau này không cần oán trách mẹ, cũng không cần phải oán trách cha con, hết thảy, đều là trách nhiệm của mẹ.
Không cần oán nàng, cũng không cần oán người khác, cho dù, nàng có thể mất mạng…….
Dưới thân là đau đớn bị xé rách, nàng cảm thấy máu trong người đang cạn dần. Nhìn hai nam nhân trước mắt, đem đứa nhỏ giao phó cho Hoa công tử, hẳn sẽ không có việc gì……
Nàng nằm trong ngực hắn, thấy hắn vì mình mà rơi lệ, vì mình mà cuồng loạn, nàng thỏa mãn.
Chung quy, trong lòng huynh có ta…..
Có Hoa công tử, còn có Dung nhi bên cạnh, xem như là trả thù nho nhỏ của ta với huynh……
Nhân sinh, nếu chỉ như lúc ban đầu gặp mặt.
Dược Sư ca ca……
Dược Sư ca ca……
Suy nghĩ tác giả: ta cũng chỉ có thế, mong mọi người nhận cho……
Choco: thật ra tính up riêng phiên ngoại ra, vì bộ này rất lắm phiên ngoại chen ngang truyện, nhưng lúc làm mục lục lại quên mất, giờ mà làm lại mục lục thì…… lười:3 anw, đây là 10 chương kế tiếp
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 20-3: Phiên ngoại – phùng hành
Chương 20-3: Phiên ngoại – phùng hành