“Uống thuốc.” Hoàng Dược Sư nâng y dậy, để đầu y dựa vào ngực mình, một tay đỡ vai, một tay bưng bát để y uống thuốc. Hoa Mãn Lâu dựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, tay vịn lấy tay Hoàng Dược Sư, chậm rãi uống xong thuốc.
Một nam tử áo trắng, một nam tử áo xanh, kiệt ngạo nhưng lại chứa mấy phần dịu dàng, không khí ấm áp quanh quẩn bên hai người, hình ảnh đó khiến ba người đứng cạnh phải đỏ mặt, tất nhiên là không phát hiện ra.
Uống thuốc xong, Hoa Mãn Lâu “nhìn” Hoàng Dược Sư, hắn cũng chỉ đối diện một lát, nhẹ nhàng buông y xuống, đắp chăn cho y, đem ba người đuổi ra ngoài, rồi xoay người bước đi. Mặc dù hai người không nói, nhưng hắn cùng y đều hiểu, Hoàng Dược Sư đi trấn an thê tử của mình.
Hoa Mãn Lâu “nhìn” theo bóng dáng Hoàng Dược Sư, hơi thở dài, hy vọng Hoàng Dược Sư có thể trấn an đại tẩu, A Hành không làm chuyện gì điên rồ, tuy rằng có hơi chậm, nhưng cũng không đến nông nỗi không thể vãn hồi. Dược Sư, ngươi nhất định phải hạnh phúc……
Ánh mặt trời chiếu xuống, màu vàng phủ kín thân ảnh của nữ nhân, như phủ trên người nàng một tầng sa mỏng màu vàng. Nữ nhân tay trái cầm một đôi hài thêu đầu hổ, tay phải cầm chỉ thêu, một đường thêu lên đôi hài. Nàng mang thai tám tháng, ngồi trên xích đu, ánh mắt xa xăm, tựa hồ mọi u oán trước đây đều chưa từng tồn tại.
Khóe môi nàng nhếch lên một tia mỉm cười, mang theo ánh trìu mến của người mẹ, khi nhìn xuống bụng mình, khẽ vuốt bụng, bên cạnh đã có một đống áo cho trẻ con, hình ảnh dịu dàng ấy làm ánh mắt Hoàng Dược Sư co rút đau đớn.
Trước đây, chính hắn đã từng ao ước có một gia đình đến nhường nào. Hắn là lãng tử, hắn là hiệp khách, lưu lạc thiên nhai, vui cười tức giận mắng, đều do tâm mà phát, mọi người hâm mộ hắn tùy ý, sảng khoái tiêu sái trong giang hồ.
Khoái ý giang hồ lúc đó, đêm dài nhân tĩnh, hắn thường nhớ tới cảm giác có gia đình, dù có khổ thêm lần nữa, trong lòng được yên ổn, như vậy cũng thật tốt.
Cho dù từng phải sống thật khổ sở, nhưng có gia đình, hắn thế nào cũng có thể nhẫn nại. Nhưng từ ngày mẫu thân qua đời, hắn mới mười bốn tuổi đã bị người thân đuổi ra khỏi nhà.
Lúc hắn đi cũng mang theo tro cốt của mẫu thân, rời khỏi nơi đó. Với hắn mà nói, nơi nào có thân nhân, nơi đó mới gọi là nhà. Trong thế giới của hắn chỉ có mình hắn và mẫu thân. Khi mẫu thân bệnh mà qua đời, thế giới đó cũng sụp đổ.
Rời khỏi nơi đó, mang theo di ngôn của mẫu thân, tìm được sư phụ, sư phụ cũng chỉ thở dài một tiếng, vì mẫu thân hắn mà làm một ngôi mộ nho nhỏ.
Cây cầu nhỏ trên dòng sông, nơi cảnh đẹp u tĩnh, mẫu thân nhất định sẽ thích.
Đảo mắt đã qua hai mươi năm, bản thân chưa từng trở lại tiểu viện kia, như vậy, phụ thân nhất định sẽ nghĩ hắn, đứa con rơi ngay cả họ cũng chưa có, đã chết bên ngoài rồi.
Hiện giờ đã thành thân, A Hành đã mang trong mình cốt nhục của hắn, nhưng trong lòng hắn bất an vẫn còn đó, tâm như trước phiêu bạt. Vừa bắt đầu, hắn muốn bồi dưỡng một chút cảm tình, dù sao cũng đã sắp có một đứa con, hắn cùng nàng, chung quy cũng sẽ tìm được cảm giác gia đình, chậm rãi yêu thương nàng. Cho dù hiện tại, là không yêu.
Bây giờ, cũng không có khả năng, cảm giác yên ổn, đã tìm được trên một người khác mất rồi.
A Lâu, lúc ban đầu cảm thấy y là tri kỷ, đến sau này, lại càng khó có thể khống chế cảm tình. Nam tử kia, khiêm tốn, ôn nhã như ngọc, như biển rộng bao dung hết thảy, ở cùng y, hắn có cảm giác đồng điệu không thể có với người khác, chính là giành lấy sự ấm áp kiên định đó……
Hận bất tương phùng vị giá thì, hoàn minh châu song lệ thùy.
[] Hai câu thơ trong “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch, trong bản gốc thì vế “Hoàn quân minh châu song lệ thùy” đứng trước, và cả 2 câu có nghĩa thế này: “Trả lại chàng hạt minh châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng hận rằng không gặp nhau lúc chưa chồng” cảm giác đọc xong thiệt là…… vi diệu.
Bỗng nhiên nghĩ tới một câu thơ như vậy, Hoàng Dược Sư lắc đầu cười khổ, hiện tại nghĩ vậy thì làm được gì? Hết thảy, không phải đã là quá muộn rồi sao?
“Dược Sư, chàng tới rồi? Hoa công tử thế nào?” Phùng Hành quay đầu, thấy Hoàng Dược Sư đứng ở cửa, hồn, không biết đã bay đến đâu. Nàng không khỏi hỏi một câu.
“Thương thế của A Lâu đã ổn, hiện giờ cũng đã không việc gì. A Hành, thân mình thế nào?” Hoàng Dược Sư lòng mềm nhũn. Dù thế nào, A Hành là thê tử của hắn, cho tới giờ, vẫn là do hắn không phải.
Phùng Hành nghe thấy hắn mềm mại hỏi, trong lòng đau xót. Nàng vốn là nữ tử thông minh lạnh lùng, tâm tư tinh tế còn hơn Hoàng Dược Sư vài phần. Hoàng Dược Sư trong lòng đăm chiêu, nàng thế nào lại không hiểu.
“Dược Sư, ta không sao.” Nàng ngoắc ngoắc tay gọi Hoàng Dược Sư tới, giơ lên đôi giày được làm tinh xảo cẩn thận. Hắn nhìn kỹ một chút, chỉ thấy đủ loại kiểu dáng, kích cỡ lớn nhỏ, đầy cả một đống.
Hoàng Dược Sư nhăn mày, nói: “A Hành, sao lại làm nhiều như vậy? Nàng thân thể không tốt, nhanh đi nghỉ ngơi. Nếu không sẽ động thai khí.” A Hành thân mình hư nhược, vẫn là sau khi động phòng mới phát hiện, nếu sớm biết vậy, hắn sẽ không để nàng mang thai……
Phùng Hành cười khúc khích, nói: “Dược Sư, trong bụng ta là một đứa nhỏ, chàng cái gì cũng không cho ta làm, ta cũng chỉ làm chút nữ công gia chánh, bất tri bất giác mới thành ra một đống như vậy.”
Hoàng Dược Sư không nói.
Phùng Hành thở dài, nói tiếp: “Như vậy cũng tốt……” Trong mắt hiện lên một suy nghĩ, đầu tiên chỉ hơi gợn sóng, sau lại kiên định, Hoàng Dược Sư bỏ lỡ không nhìn thấy.
“Dược Sư, Cửu Âm chân kinh có phải rất quan trọng?” Phùng Hành giống như vô tình, hỏi.
“A Hành, nàng muốn biết cái gì?” Hoàng Dược Sư cảm thấy có chút không đúng, lúc này Phùng Hành lại nói: “Không có gì, chỉ là muốn biết. Chàng không nói cũng không sao.” Phùng Hành cướp lời Hoàng Dược Sư, nói: “Dược Sư, chàng bảo chúng ta đặt tên con là gì?”
Hoàng Dược Sư dù cảm thấy có gì không phải, nhưng Phùng Hành không nói, hắn sao có thể đoán ra? Cũng xem nhẹ điểm bất thường của nàng.
“A Hành, đứa nhỏ là nàng sinh, đương nhiên tên phải để nàng đặt.” Hắn nói.
“Vậy thì, nếu là nam, ta gọi nó là Hoàng Kì, nữ gọi Hoàng Hoa [Hoàng Hoa ở đây có nghĩa là hoa cúc, Hoàng Kì ta không biết =-=] được không?” Phùng Hành nghĩ, không khỏi buồn cười.
“A Hành, nàng……” Hoàng Dược Sư có điểm dở khóc dở cười. Nếu con mình tên như vậy, về sau nhất định sẽ tìm cha nó tính sổ.
“Đùa thôi. Nếu đặt mấy cái tên đó, con chúng ta nhất định sẽ oán phụ mẫu nó đi.” Phùng Hành ngừng cười, nói: “Như vậy đi, nếu là nam sẽ gọi Hoàng Tường, nữ thì gọi Hoàng Dung, Dược Sư, chàng thấy thế nào?”
“Được, nam là Hoàng Tường, nữ là Hoàng Dung.” A Hành, những việc ta làm cho nàng không nhiều, nên tên của con, chỉ cần nàng thích là được, nàng muốn thế nào cũng được……
Phùng Hành nở nụ cười, nàng vuốt ve bụng mình, cười nói: “Dược Sư, chàng thích con trai hay con gái?”
“Nam nữ đều được, chỉ cần là đứa trẻ khỏe mạnh.”
“Dược Sư, sau khi sinh, chúng ta mời Hoa công tử làm nghĩa phụ cho nó được không?”
“Đương nhiên, A Lâu nhất định sẽ đồng ý.”
“Dược Sư, ta rất yêu chàng.”
“…… A Hành, ta cũng yêu nàng như người một nhà.” Thật lâu sau, Hoàng Dược Sư mới trả lời. Cho dù là nói dối, hắn cũng không thể lừa nàng.
Phùng Hành cười, nhưng thật ra lòng nàng lại thấy bi thương, nói: “Ừ, ta biết, ta rất vui.” Ta rất vui, cho đến tận bây giờ, chàng vẫn chưa từng gạt ta.
Dược Sư, ta yêu chàng.
Thực xin lỗi, Phùng cô nương, ta không yêu nàng.
Kia, chàng có thích ta không?
Thích, nhưng không phải yêu. Nàng giống như người nhà của ta……
Đừng lo, ta thích chàng, về sau chàng sẽ yêu ta. Cho nên, ta muốn được nghe chàng nói chàng yêu ta, đương nhiên, chàng không được nói dối.
Dược Sư, ta rất vui, chàng vẫn không gạt ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Hoa Mãn Lâu
Chương 16
Chương 16