“ Các đệ đừng dọa thất đệ a.”
Một thân hoàng kim đứng bên cạnh Vũ Tập Ân. Bộ dáng ôn nhu, cao quý, người trước mắt làm Vũ Tập Ân khẽ chớp chớp mắt. Hắn đã nhìn thấy người ngày ở đâu nhỉ. Vẫy vẫy cái đầu, nghĩ mãi không ra. Thấy 2 kẻ rắc rối kia im bặt, Vũ Tập Ân nhìn đôi mắt sùng kính với kẻ lớn nhất trong số này ( tại sao biết lớn nhất a~, lớn hơn nhị ca tất nhiên là … đại ca rồi)
Thấy đôi mắt bé, Vũ Thiên Nguyệt mỉm cười. Thật là … vẫn trong sáng như vậy. Bất giác xoa xoa đầu bé con. Vũ Tập Ân thỏa mãn không phản kháng. Hắn dường như cảm nhận được tình yêu thương chân thật ôn nhu từ người này. Không giả dối. Đó là điều hắn nhận thấy. Vẻ ôn nhu thâm trầm của người trước mắt chắc chắn không phải tạo dựng.
“ Đại ca là Vũ Thiên Nguyệt, đại hoàng huynh của đệ.”
“ Đệ là Vũ Tập Ân a. Đây là cửu đệ, Vũ Thừa Thiên.”
Kéo kéo đệ đệ mình ra giới thiệu, Vũ Tập Ân cười sáng lạn. Vũ Thừa Thiên ôm ôm lấy ca ca. Cảm giác ca ca mình sắp mất.
“ Thất đệ a~ Thất đệ không công bằng. Không để ý ca ca a.”
“ Thất đệ tiểu mĩ nhân chỉ để ý ca ca phải không nga~.”
Hai tên lang sói ( ) lại sáp vào Vũ Tập Ân. Hắn đành cười không ra mà khóc cũng không xong. Hai cái người này ….
“ Hừ …”
Tiếng hừ lạnh kéo sự chú ý của mọi người. Vũ Mộc Tuyết lườm người mới phát ra tiếng. Vũ Vịnh Lâm cười ngả ngón:
“ A, Tứ đệ nga~. Ngươi có cần ghen tị với chúng ta thế không?”
“ Ta việc gì phải ghen tị với các ngươi.” Nhướn mi lên, Vũ Di Lưu liếc mắt khinh thường.
Bên cạnh, Vũ Thừa Thiên khẽ run lên nhè nhẹ. Thấy sự thay đổi của đệ đệ, Vũ Tập Ân cũng không thèm chú mục đến Vũ Di Lưu. Đưa tay ôm đệ đệ, an ủi.
“ Ngoan, Thiên Nhi. Có ca ca ở đây.” Nắm lấy tay Thiên nhi, Vũ Tập Ân dỗ dành. Hừ. Vũ Di Lưu, ngươi đã làm gì đệ đệ ta. Ta sẽ bắt ngươi trả thật nhiều.
Quay về phía Vũ Di Lưu. Bất giác hắn cũng nhìn qua bên này. Ánh mắt ghen tị, bi thương, chơi vơi lại phẫn hận. Tất cả đều bị Vũ Tập Ân thu lưu trong đáy mắt. Bi thương? Chơi vơi? Ghen tị? Phẫn hận? Là sao????
Nguyên lai là … Vậy ta cũng không dễ dàng giao Thiên nhi cho ngươi. Bổn tiểu tử ( hài tử ngốc a). ( Nguyệt: Ta ngửi thấy mùi huynh đệ văn =] )
Vũ Thừa Thiên ngây ngô cười yên tâm với ca ca của mình. Hảo a. Hắn không sợ tứ hoàng tử nữa. Hắn đã có ca ca. giơ tay ôm ôm Vũ Tập Ân. Ca ca hắn tốt nhất.
“ A~ Huynh cũng muốn được ôm nga~.”
“ Vậy ta ôm ngươi, ngũ đệ yêu a~.”
“ Biến.”
“ Tuyết nhi, Lâm nhi…”
“ …”
“ _._”
“ O…O~”
“ Khụ – khụ..”
“ oa ~.”
“ Ách…”
“ Hắc hắc…”
Trên cửa xuất hiện một lão gia gia đã có tuổi. Thái phó lớn tuổi nhìn quanh lớp học rồi mỉm cười với Vũ Tập Ân, cùng Vũ Thừa Thiên.
Đoán ra vị này là thái phó dạy mình, Vũ Tập Ân kéo Vũ Thừa Thiên đứng dậy hơi cúi đầu hành lễ. Thái phó thấy thế vội xua tay. Vũ Tập Ân mỉm cười.
“ Thái phó, khi vào trong thái học viện, ta và đệ đệ không còn là hoàng tử. Chỉ là đệ tử theo học người thôi. Nên đối người ta phải có kính trọng.”
Gật gật đầu vừa ý. Lưu thái phó ra lễ cho Vũ Tập Ân ngồi xuống. Vị hoàng tử này nghe nói được hoàng đế cực sủng. Qủa thật không phải điều vô lý. Không kiêu, không siểm nịnh, biết kính trọng, biết quy củ. Thật là một hảo hài tử.
Tiết học trôi qua thật mau, Vũ Tập Ân đôi lần gà gật. Nhưng cũng thật mau tỉnh bởi 2 tên rắc rồi bên tai léo nhéo. Giải quyết cơn buồn ngủ bằng cách quay qua Vũ Thừa Thiên dạy chữ.
Cơm trưa đến, Vũ Mộc Tuyết, Vũ Vịnh Lâm cùng Vũ Thiên Nguyệt kéo qua ngồi bên cạnh Vũ Tập Ân. Vũ Mộc Tuyết luôn miệng kể kể lể lể. Vũ Vịnh Lâm thì 1 câu chen 1 câu. Vũ Thiên Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn hai kẻ kia cãi nhau.
Vũ Tập Ân để mọi sự chú ý vào đệ đệ mình. Thật là bữa cơm vui vẻ nhanh chóng qua đi.
Tiết học chiều lại đến. Thái phó ra một đề bài. “ Vịnh cảnh mùa xuân ”. Vũ Tập Ân tắc thở. Cái gì? Thơ văn a~. Hắn biết hắn cầm – kì – thi – họa đều giỏi. Nhưng thơ văn là điều hắn ghét nhất. Thi hắn đều chỉ luyện viết lại một số bài thơ. Trước các tiết Văn học hắn đều chọn biện pháp ngủ. Nuốt nuốt nước bọt. Hắn đành chắp tay cầu nguyện xin các vị thi nhân xưa tha lỗi cho hắn. Thực hắn chẳng muốn đạo văn a. A men ( bó hẳn. Hắn cầu hắn thi nhân mà amen =]~) )
Nộp lại cho thái phó, hắn nuốt nuốt nước miếng. Khi thấy lão thái phó ngước nhìn hắn khó hiểu, hắn lạnh cả gáy. Không phải ở đây có người sáng tác trước chứ.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
< Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mặt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai >
( bài này là “ Cáo tật thị chúng” – Mãn giác thiền sư)
Thái phó mỉm cười.
“ Thất hoàng tử thật là tài hoa.”
“ Thái phó quá khen.”
Những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen ghét quay về phía hắn. Vũ Tập Ân cười cười. Amen, Mãn giác sư thái hảo hảo bỏ qua cho đệ tử a~ Oa oa.
“ Thất đệ giỏi quá, huynh ngưỡng mộ. Cho huynh hun cái.” Vũ Mộc Tuyết chạy lại hướng Vũ Tập Ân ôm.
Đẩy đẩy con sói non ra xa. Vũ Tập Ân nhíu mày.
“ Tránh xa đệ ra nga~”
Khuôn mặt Vũ Mộc Tuyết xụ mặt ra. Nhìn cái vẻ đáng thương hề hề. Vũ Tập Ân mỉm cười. Thật giống ai đó nga~. Gen di truyền có khác.
“ Ân nhi a~. Đệ đệ đi đâu thế?”
“ Đệ về Vũ Long điện nga~.”
“ A~. Vũ Long điện hôm nay không có ai đâu nga~. “
Chớp chớp mắt , Vũ Mộc Tuyết tinh nghịch kéo kéo tay Vũ Tập Ân thì thầm.
“ Thật sao?”
“ Phải a.”
“ Vậy …”
“ Đi đi a….”
“ Ân. Đi chơi nào Thiên nhi.”
Vậy là 3 huynh đệ chạy về hướng Tú các. Nơi này sắp diễn ra màn náo nhiệt
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Tập Ân
Chương 10: Ca ~ … ách … ca ca
Chương 10: Ca ~ … ách … ca ca