“Phía trước chính là chỗ phụ thân con ở.” Giang Giác chỉ về phía Phượng Nghi Cung cách đó không xa, hỏi nữ nhi: “Con mới năm tuổi, sao cữu cữu của con lại yên tâm để con một mình ra ngoài?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Quân Quân hơi trề ra một chút, nhìn Giang Giác nói: “Phi Phi là thần thú, biết đường. Hơn nữa, con có mang theo quả đào, sẽ không bị đói, nên cữu cữu đương nhiên yên tâm.”
Nàng cho rằng chỉ cần biết đường và no bụng thì có thể khiến người lớn yên tâm, quả nhiên là hài tử a.
Đi đến cửa Phượng Nghi Cung, không chờ thái giám truyền báo, thanh âm giòn tan vui sướng của Quân Quân đã vang lên: “Phụ thân, phụ thân, Quân Quân đến thăm Người.”
Hoa Nam nhanh chóng chạy ra, thấy hài tử Giang Giác đang ôm đúng là nữ nhi y ngày đêm mong nhớ thì vừa mừng vựa sợ, nhận lấy Quân Quân từ trong tay Giang Giác, trìu mến hỏi: “Sao con lại đến đây? Trốn ra à?”
Quân Quân ngước mắt nhìn phụ thân một cái, mất hứng nói: “Không phải. Ngoại công ngoại bà cũng đều biết mà, Nhị cữu cữ cho con mượn ngựa bay, còn hái cho con một giỏ quả đào để con mang theo ăn.”
“Bọn họ thật quá liều lĩnh. Con mới năm tuổi, sao có thể để con một mình ra khỏi nhà?” Hoa Nam nhíu mày, suy nghĩ một chút, đoán rằng có khả năng bọn họ đã âm thầm phái người bảo vệ nha đầu kia.
Quân Quân thấy phụ thân gặp mình mà không hề cao hứng, lại còn hỏi cái này, trách cái kia, không khỏi ủy khuất vô cùng, miệng trề dài ra: “Người ta mỗi lần đói bụng thì ăn một quả đào, gian gian khổ khổ đeo trên lưng mau chóng đưa đến cho phụ thân ăn. Phụ thân lại không vui vẻ, có phải đã chán ghét Quân Quân không?”
Giang Giác thấy tiểu nữ nhi nhạy cảm như vậy thì xoa xoa đầu nàng, ôn nhu dỗ dành: “Phụ thân chỉ là lo lắng Quân Quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ không hề chán ghét Quân Quân. Y nhìn thấy Quân Quân thì rất vui vẻ, con xem y khi nãy y chạy như bay ra đây có biết bao nhiêu lo lắng a. Phụ hoàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy y chạy nhanh hơn thế.”
Quân Quân nhìn Hoa Nam, cảm thấy phụ hoàng nói rất có lý thì lại ôm lấy cổ Hoa Nam làm nũng: “Phụ thân cười một cái đi, rồi Quân Quân cho Người ăn quả đào.”
Người hầu trong Phượng Nghi Cung nhịn không được cười rộ lên, tiểu công chúa khờ dại này lại xem phụ thân như hài tử mà dụ dỗ.
HoaNamgiương môi mỉm cười, hôn lên trán cùng hai má của nữ nhi, sau đó ôm nàng đi vào trong điện.
“Cữu cữu sợ lưng con không cử động được nên chỉ hái mười quả đào. Trên đường đi con ăn ba quả, còn lại bảy quả. Cho phụ hoàng một quả, hoàng tổ mẫu một quả, còn các ca ca cùng các tỷ tỷ mỗi người một quả, như vậy phụ thân chỉ còn một quả. Sớm biết như vậy con sẽ không ăn.” Tiểu nha đầu đem mấy quả đào trong giỏ trúc ra, bắt đầu chia phần, đến khi thấy Hoa Nam chỉ còn một quả thì buồn bã vô cùng.
“Bảo bối, phụ thân ăn một quả là đủ rồi.” Ánh mắt Hoa Nam mang theo nét cười dịu dàng, yêu thương quỳ gối xuống ôm nữ nhi rực rỡ như đóa Tử La Lan vào ngực, hôn lướt qua trán nàng, phảng phất như chỉ cần ôm nữ nhi là đã thấy thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ ở cạnh nhau. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Giác lại có chút cay đắng, đồng thời lại có một loại cảm giác thỏa mãn ấm áp. Nhìn Tiểu Nam ôm Quân Quân trò chuyện, hắn cảm thấy tháng ngày trống rỗng vừa qua đột nhiên phong phú hơn nhiều.
“Phụ thân quả nhiên không gạt con, bộ dáng phụ hoàng rất dễ nhìn.” Quân Quân thấy Giang Giác đang chăm chú nhìn bọn họ thì cũng tỉ mỉ nhìn lại hắn, sau đó đưa ra kết luận.
Hoa Nam nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt, tựa như có phấn hoa anh đào bay loạn đến trên mặt y. Giang Giác vui vẻ điểm nhẹ lên cái mũi nhỏ của nữ nhi, cười nói: “Xét về tướng mạo, trên đời này không ai có thể vượt qua phụ thân của con.”
Quân Quân cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng nõn đều tăm tắp, cái đầu nhỏ gật mạnh như gà con mổ thóc, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, làm cho hai vị phụ thân phụ hoàng cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.
“Quả nhiên chó không chê chủ nghèo, nữ nhi không chê phụ thân xấu. Nhị cữu cữu của con không phải so với phụ thân còn đẹp hơn sao?” Hoa Nam hỏi Quân Quân.
Quân Quân gật đầu một cái, trả lời với vẻ hiển nhiên: “Nhị cữu cữu thật sự rất đẹp, nhưng con không phải do cữu cữu sinh. Con là do phụ thân sinh ra, cho nên phụ thân nhìn đẹp nhất.”
Ánh mắt của nàng trong suốt không nhiễm đến nửa hạt bụi trần, biểu tình nghiêm túc mà chăm chú. Hoa Nam muốn cười, thế nhưng không cười được, đây là điểm vĩ đại của quan hệ huyết thống sao? Mỗi năm, Quân Quân bất quá chỉ ở cùng y một tháng. Nàng là do Nhị ca nuôi dưỡng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn xem y như người thân thiết nhất.
“Phụ thân, Người ôm chặt quá.” Quân Quân ở trong ngực Hoa Nam thoáng vùng vẫy, hoang mang nhìn y.
Hoa Nam dán mặt mình nên gương mặt non nớt của nữ nhi, ôn nhu nói: “Quân Quân đúng là hảo hài tử.”
“Quân Quân đương nhiên là hảo hài tử.” Tiểu nha đầu ngọt ngào nói, trên mặt rạng rỡ hẳn lên.
Tay áo Giang Giác khẽ động, nghĩ muốn ôm lấy người yêu cùng nữ nhi, cuối cùng lại không hề nhúc nhích. Hôm nay, sau mười một năm, hắn đã ở vào tuổi trung niên, không còn tinh thần kiên cường không ngại mưa gió như xưa. Đã bị cự tuyệt nhiều lần như thế khiến hắn không còn can đảm mở miệng thỉnh cầu tha thứ.
Hắn cứ cho rằng đã dành tặng Tiểu Nam những thứ tốt nhất, hóa ra chỉ toàn thứ phẩm, ngay cả tình yêu duy nhất cũng mang theo khiếm khuyết cùng tỳ vết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thác Giá - Gả Nhầm
Chương 54: Tiểu bao tử thăm người thân 2
Chương 54: Tiểu bao tử thăm người thân 2